Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 196 : Cản đường, ác ý
Lý Dịch mang đi tất cả bánh Quế Hoa Cao còn lại kể cả khăn tay của tiểu cô nương gọi Tiểu Châu, thân ảnh rất nhanh biến mất tại cửa ra vào, biểu hiện trên gương mặt xinh đẹp của nàng có chút ngây ngốc, kinh ngạc.
Mới kể cố sự được một nửa, dừng lại ngay khúc hấp dẫn nhất, không biết được nội dung tiếp theo làm cho lòng người ngứa ngáy khó chịu.
- Vị công tử này, nói không giữ lời...
Rõ ràng nói ăn Quế Hoa Cao sẽ hảo hảo kể chuyện xưa... Thiếu nữ nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, khẽ cắn môi dưới, thấp giọng thì thào.
Thư sinh thu tiền thưởng, gọn gàng linh hoạt xoay người rời đi, mấy hán tử bị Họa Bì hấp dẫn cũng ngu ngơ tại chỗ.
- Đây con mẹ nó…tính là gì?
Đang bị câu chuyện hấp dẫn, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, người kể chuyện lại không chịu trách nhiệm chạy mất, có suy nghĩ qua cảm thụ của bọn họ hay không?
Thư sinh trẻ tuổi này còn đáng giận hơn lão đầu tử kể chuyện trên đài?
- Ngọc châu, người kia là ai?
Ông lão vừa rồi đứng trên đài kể chuyện đi xuống, đi đến bên cạnh thiếu nữ, nhìn ra cửa, mở miệng hỏi.
Tuy không kể xong chuyện, nhưng đã không có ai nghe hắn kể, vốn muốn tới đây hỏi thăm rõ ràng, nhưng không ngờ thư sinh làm rối kia chạy nhanh như vậy.
Thiếu nữ còn chưa kịp đáp lời, hán tử mới vừa rồi bị nàng hù vội vã mở miệng.
- Lão đầu tử, đừng kể câu chuyện của ngươi vừa rồi nữa, có thể kể Họa Bì hay không, nhanh kể cho chúng ta nghe, không thiếu tiền thưởng cho ông.
Hán tử lấy từ trong ngực ra một đống tiền vỗ lên bàn, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm lão giả.
- Đúng đúng đúng, thư sinh vừa rồi quá không có quy củ, kể một nửa đã chạy mất, để lòng người ngứa ngáy, ông nhanh kể tiếp khúc hắn vừa mới kể đi.
Trên mặt lão giả lộ ra vẻ ngạc nhiên, căn bản nghe không hiểu những người này đang nói gì.
- Bọn họ bảo mình kế cái gì mà da với vẽ?
Lão làm gì biết gì mà kể!
...
Lúc đầu muốn tới đây nghe một vài ca khúc, xem múa, lại tới không đúng lúc, đụng phải một lão đầu tử líu lo không ngừng, thu hoạch duy nhất là những khối Quế Hoa Cao.
Uyển Nhược Khanh làm Quế Hoa Cao thật sự rất ngon, lần sau gặp nàng thỉnh giáo một chút làm thứ này thế nào mới được, sau đó trở về dạy cho Tiểu Hoàn, bình thường làm thêm nhiều chút mang trên người, thời đại này không có nhiều đồ ăn vặt, vạn nhất ngồi trong huyện nha mà đói thì còn có thể ăn mấy khối lót dạ.
Giờ cũng nhàn rồi, hắn dứt khoát đi tản bộ, Ngõa Xá chỗ này cũng là một chỗ ăn chơi không nhỏ của Khánh An phủ, một quảng trường vô cùng rộng lớn, có các loại ngói lều phòng xá, trừ Câu Lan lớn nhỏ dùng để biểu diễn cũng không ít quầy hàng, hai bên bày biện các loại hàng hóa rực rỡ muôn màu, Lý Dịch ngừng chân một lát bên ngoài mấy Câu Lan, có hát khúc, diễn kịch, nuốt kiếm vào miệng, đánh nát tảng đá lớn trên ngực, vân vân...
Không thể không nói, người trong thành biết hưởng thụ hơn thôn dân Liễu Diệp Trại nhiều, hiểu được tìm việc vui cho mình.
Hiện tại tuy vẫn là ban ngày nhưng nơi này đã tụ tập không ít người, đi vào giết thời gian không tệ.
Lý Dịch liên tục đi dạo mấy Câu Lan, một hồi sắc trời, xem chừng sắp đến lúc tan việc, ra ngoài nãy giờ đã lâu, đến lúc nên về nhà ăn cơm.
Trên đường trở về, đi tắt qua một kỹ viện, hai mắt cô nương nào đó đang đứng trước cửa tiếp khách ra vào tỏa sáng, vội vàng tiến lên mấy bước bắt cánh tay hắn lại.
- Công tử, vào đây chơi đùa tý đi...
Thanh âm ỏn à ỏn ẻn để Lý Dịch nổi da gà, vội vàng rút cánh tay ra từ trong tay nàng.
Kỹ viện nơi này so ra kém chỗ cao cấp như Quần Ngọc Viện, không có thanh quan nhân và ngươi ngâm thơ hát khúc, đàm luận nhân sinh trò chuyện lý tưởng, mục đích nam nhân đến nơi này rất đơn thuần, giải quyết nhu cầu sinh lý.
Lý Dịch đời trước quay tay à nhẫn nhịn hơn hai mươi năm chưa bao giờ chơi gái, ở thế giới này mới mấy tháng, nhu cầu sinh lý còn không có mãnh liệt, huống chi, vô luận như thế nào, hắn cũng không muốn dùng lần đầu tiên của mình ở chỗ này!
Gái lầu xanh trang điểm dày đặc kia thấy vị công tử anh tuấn trước mắt tựa hồ không có ý muốn làm chuyện 18+, muốn từ bỏ nhưng lại không cam lòng, ở chỗ này rất ít khi gặp được một khách nhân tướng mạo xuất chúng.
Cắn răng một cái, nói.
- Công tử, người theo ta vào đi, ta... Ta không thu tiền.
Tuy nói làm kỹ nử là dùng da thịt kiếm tiền, nhưng mỗi ngày đối mặt khách làng chơi thật xấu xí dữ lắm, trong lòng ít nhiều có chút phiền chán, nếu có thể lên đỉnh Vu Sơn cùng một vị công tử còn trẻ, đẹp trai như vậy, trả tiền ngược lại cho hắn nàng cũng nguyện ý.
Không lấy tiền...
Lý Dịch vì câu nói này mà kinh hãi đứng yên tại chỗ, nguyên lai Lý Hiên lần trước nói không phải lừa hắn, thật có thể đi dạo kỹ viện không cần bỏ tiền...
Bất quá, tình huống trước mắt lại có chút khác biệt, nhìn hai con mắt nữ tử trước mặt tỏa sáng như đèn pha ô tô thì có thể thấy, đây không phải vì thi từ mới ưu đãi cho hắn, hơn phân nửa là vì hắn rất có tiềm chất làm trai bao a?
Cố gắng tránh thoát khỏi bà cô mê trai đẹp, nữ tử kia tựa hồ vô cùng thất vọng, đến sau cùng ngõ ý trả ngược lại tiền cho hắn, Lý Dịch liên thanh tạ lỗi, vội vàng bước nhanh rời đi.
Trong lòng của hắn âm thầm cảm thán, tiểu thư của thế giới này thật nhiệt tình không bị cản trở a...
Ra đến đường lớn, không còn tâm tư đi dạo nữa, trở lại huyện nha, bảo nha dịch gọi Lão Phương đi về.
- Đại nhân, Phương đại ca ra ngoài mua đồ rồi.
Lão Phương không thấy, một nha dịch chạy tới báo.
Lão Phương cả ngày ở trong huyện nha không chuyện để làm, ngược lại rất quen thuộc với đám nha dịch, ngày bình thường mở miệng đều gọi "Phương đại ca".
- Thế khi nào hắn quay lại, nói cho hắn biết một tiếng, nói ta về trước.
Lấy hiểu biết của mình với Lão Phương, mua đồ xong còn không biết phải đi dạo bao lâu, lười chờ hắn quay lại.
Thuê một chiếc xe ngựa, chậm rãi chạy ra phủ thành, cùng lúc đó, bên trong Liễu Diệp Trại, sắc mặt Tiểu Hoàn có chút lo lắng.
Con thỏ nhỏ cô gia cho nàng chạy mất rồi.
- Nếu không thì ra ngoài tìm xem, có thể nó đói đi ra ngoài kiếm ăn.
Liễu Như Nghi an ủi.
- Sẽ không đâu, sáng nay muội mới cho nó ăn mà.
Trong lời Tiểu Hoàn mang theo tiếng khóc nức nở, con thỏ kia nàng nuôi đã lâu, rất có cảm tình, vô duyên vô cớ chạy mất, nội tâm mười phần khó chịu.
Trước kia xem như nàng thả con thỏ ra ngoài, nó cũng chỉ chạy tới chạy lui trong sân, có đôi khi sẽ đi ra ngoài nhưng cũng sẽ không chạy quá xa, một hồi sẽ chủ động chạy về, hôm nay, nàng đã tìm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng.
- Vẫn không thấy, có lẽ nó đã vụng trộm chạy mất.
Liễu Như Ý từ bên ngoài đi vào, nàng đã khuếch trương phạm vi tìm kiếm vẫn không tìm được con thỏ.
Tuy trong lòng Tiểu Hoàn không nguyện ý tin tưởng nhưng cũng biết, con thỏ vốn bắt được từ bên ngoài, chắc nó cũng có người nhà của mình, nếu có người muốn tách Tiểu Hoàn và tiểu thư cô gia, nàng nhất định cũng sẽ rất thương tâm.
- Hi vọng con thỏ nhỏ có thể tìm được người thân...
Tiểu nha hoàn thở dài một hơi, thì thào.
...
- Công tử, sáng mai ta có cần chờ ở đây không?
Tiểu nhị đánh xe đưa Lý Dịch đến chân núi, phía trước là đường núi, lúc gần đi hỏi một câu.
- Không cần.
Lý Dịch khoát khoát tay, lần trước đóng móng cho con ngựa, con hàng này tựa hồ bị hù dọa, không còn giở trò trước mặt hắn, thành thành thật thật không hề nhảy tưng tưng, sáng mai ra cửa có thể cưỡi nó.
Hỏa kế đánh xe ngựa trở về, Lý Dịch đi một mình tại trên sơn đạo, nhớ lại còn một đoạn không ngắn nữa mới về đến trại, phải nắm chặt thời gian thực hiện lý tưởng mua một tòa nhà lớn trong thành mới được.
Liễu Diệp Trại trước đó là trại sơn tặc, thời điểm xây trại tự nhiên cân nhắc đến việc có thể bị quan phủ phái binh tuỳ tiện tiêu diệt hay không, trên đường đi, đều là đường núi gập ghềnh, có nhiều chỗ cũng chỉ có thể cho một người một ngựa đi qua, dễ thủ khó công, làm một trại sơn tặc, vị trí coi như không tệ. Nhưng làm thôn trại, trốn trong núi sâu, đi dường cực kỳ không dễ, mấy đời người đều nghèo rớt mồng tơi cũng có đạo lý của nó.
- Ha ha, Lý huyện úy, làm sao, sao hôm nay Phương lão tam không có đi theo ngươi?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương