Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 195 : Uy lực của “họa bì”

- Nữ tử kia nói phụ mẫu muốn bán nàng cho đại hộ làm thiếp, nàng không chịu nỗi, lúc này mới vụng trộm chạy trốn, cũng chưa xác định địa phương muốn đi, Vương Sinh thấy nữ tử này rất đẹp, một người không có mục đích đi đường, động tâm, thế là mời nàng vào nhà mình... Lúc trước vì muốn thấy bộ dáng Như Ý bị hù, Lý Dịch kể Họa Bì cho nàng một lần, bây giờ xe nhẹ đường quen, ăn Quế Hoa Cao thiếu nữ đưa, uống ly nước trà thấm giọng, tiếp tục kể. Thiếu nữ nghe đến đó, căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm nghe truyện đã hiểu vị công tử này đang kể chuyện như thế nào. Thư sinh giúp nữ tử, nữ tử sinh lòng cảm kích, ở lại nhà hắn, hai người ở chung lâu, ngầm sinh tình cảm, Vương Sinh trong đêm gian khổ học bài, nữ tử ở một bên làm chỗ dựa tinh thần, rốt cục ông trời không phụ người có tâm, Vương Sinh vào kinh thành dự thi, trúng Trạng Nguyên, áo gấm về quê, từ nay về sau, hai người mỹ mãn sinh hoạt chung một chỗ, thêm một đoạn giai thoại... Nếu nội dung cốt truyện lại ly kỳ khúc chiết thêm một chút, thành như Vương Sinh trúng Trạng Nguyên, bị Công chúa hoặc thiên kim Tể Tướng nhìn trúng làm phò mã hoặc rể hiền của vị đại quan nào đó, nữ tử trong nhà ngày chờ đêm ngóng, không có tin tức của Vương Sinh, thế là thu thập hành lý, ngàn dặm xa xôi đi đến Kinh Thành, trình diễn một màn ngàn dặm tìm lang quân... Nếu mọi việc đều như thế, nàng từ nhỏ đã nghe đến nhàm, cảm giác chờ mong đối với câu chuyện của công tử đối diện giảm đi mấy phần, bất quá còn có một vấn đề để cho nàng hiếu kỳ, cố sự tựa như gọi là Họa Bì, Họa Bì có ý gì, kỹ xảo hội hoạ của Vương Sinh rất lợi hại? - Vương Sinh và nữ tử kia ở chung mấy ngày, một ngày đi trên đường, đụng một đạo sĩ, đạo sĩ quay đầu, mười phần kinh ngạc hỏi Vương Sinh. - Ngươi gần nhất gặp phải cái gì? Vương Sinh lắc đầu phủ nhận. Đạo sĩ còn nói. - Trên người ngươi có tà khí quanh quẩn, nói thế nào không có? Vương Sinh lại hết sức biện bạch. Đạo sĩ lắc đầu, lúc rời đi còn nói. - Hồ đồ! Trên đời lại có người sắp chết đến nơi rồi mà vẫn chưa tỉnh ngộ... Nghe xong một đoạn này, trên mặt thiếu nữ bắt đầu hiện ra tia nghi hoặc. Không phải vào kinh thành đi thi à, sao lại bảo "Sắp chết đến nơi", đây là có ý gì, câu chuyện này hình như có chút không giống với những cố sự mà mình từng nghe qua. Nghĩ như vậy, lòng hiếu kỳ của thiếu nữ bị dấy lên, biểu hiện trên gương mặt xinh đẹp cũng dần dần trở nên nghiêm túc. - Vương Sinh về đến nhà, thấy cửa sân bị đóng từ bên trong, không thể đi vào. Trong lòng của hắn hơi nghi hoặc tại sao lại ngăn cửa, thế là leo qua tường viện tàn khuyết, rón rén đi đến cửa sổ nhìn vào trong, lúc này bị dọa lông tóc toàn thân dựng đứng, chỉ thấy một ác quỷ diện mục dữ tợn, da mặt nhăng nheo, hàm răng dài mà nhọn giống như lưỡi cưa. Ác quỷ đang trải một tấm da người trên giường, tay cầm cọ màu vẽ lên đó, chỉ chốc lát sau ném bút, giơ da người lên, run run giống như y phục, sau đó khoác lên người biến thành bộ dáng của nữ tử cùng Vương Sinh sớm chiều ở chung kia... "A!" Lý Dịch kể đến đây, sắc mặt thiếu nữ trắng bệch, đột nhiên ra rít lên một tiếng… "Quỷ a!" Lý Dịch im bặt mà dừng, không phải cố ý dừng lại ngay địa phương đặc sắc đòi tiền thưởng, mà vì thiếu nữ thét chói tai hù dọa hắn. Nếu bàn về năng lực tưởng tượng, hắn thật lợi hại hơn người thời đại này nhiều, vừa rồi hình tượng nữ quỷ kia giống như điện ảnh 3D đang hiện lên trong đầu, tiếng kêu sợ hãi của thiếu nữ tựa như tăng thêm âm hiệu cho hình ảnh, như đưa thân vào trong cảnh, thật không thể thật hơn... Trừng thiếu nữ kia một cái, ăn một khối Quế Hoa Cao, uống chén trà an ủi tâm tình một chút. - Má ơi! Sau khi thiếu nữ kia thét chói tai, một hán tử sau lưng nàng bỗng nhiên nhảy dựng lên từ chỗ ngồi, đầu gối cúi trên ghế, lại vội vàng ngồi xuống, ôm đầu gối la đau. - Tiểu nha đầu, không có việc mà kêu to cái gì thế! Hán tử kia trừng thiếu nữ liếc một chút, đau nhe răng trợn mắt, trong giọng nói tràn đầy oán trách. Vừa rồi hắn đang nghe cố sự đến mê mẩn, ác quỷ kia thế mà đang vẽ tranh trên da người, vẽ xong mặc vào có thể biến thành bộ dáng nữ tử nhân loại. Mà người đọc sách kia còn hoan hảo hàng đêm cùng ác quỷ này, nghĩ đến hình ảnh đó, trong lòng của hắn cũng có chút sợ hãi, đây con mẹ nó cũng quá khủng bố... Thình lình nghe thiếu nữ kêu to một tiếng, hắn hoảng sợ mất hồn, lông tơ toàn thân đứng thẳng, vô ý thức nhảy lên. - Đúng đấy, hảo hảo nghe cố sự không nghe, kêu to làm gì! - Thư sinh kia tiếp tục kể đi, Vương Sinh thấy quỷ thì thế nào... Xung quanh đại hán còn có mấy nam tử, vừa rồi cũng đang trộm nghe Lý Dịch kể chuyện, trong lúc hoảng sợ bị tiếng thét chói tai vừa rồi của thiếu nữ làm giật mình, lúc lấy lại tinh thần, mở miệng thúc giục. Ông lão kể chuyện ngày càng nhỏ, trên mặt hiện ra vẻ nghi hoặc. Những khách nhân kia vừa rồi còn nghe lão kể chuyện, nay đã chạy qua hết bên kia làm gì? Hắn đã nói đến một tình tiết khẩn yếu, dựa theo thông lệ, những người này phải cao hứng, nhất định sẽ cho thêm tiền thưởng, nhưng bây giờ không còn ai, còn tiền thưởng cái rắm! Lão giả thấy thư sinh bị mọi người vây quanh, mi đầu không khỏi nhăn lại. Chẳng lẽ người trẻ tuổi kia do chỗ khác phái đến phá quán? Thấy mấy người khách chồng tiền lên trên bàn đối phương đang ngồi, bên trong thậm chí còn có một khối Bạc vụn, trong lòng lão giả càng thêm kiên định ý nghĩ này. Đoạt mối làm ăn đoạt tới tận nơi, những người kia ngày càng quá phận a! - Đây, tiền thưởng cho ngươi, nói tiếp đi. Khi hán tử đầu tiên đặt lên bàn mấy đồng tiền, lại có mấy người bắt chước theo. Ác quỷ vẽ tranh trên da người bên là chuyện xưa thư sinh đang kể, kích thích hơn những điều mà lão đầu trên đài đang nói nhiều, mấy người tưởng hắn là người kể chuyện mới, móc ra tiền thưởng còn hào phóng hơn vừa rồi nhiều lắm. Mặc dù thiếu nữ không có thả tiền lên bàn, nhưng vẫn dùng ánh mắt khát vọng nhìn Lý Dịch. - Tiếp theo như thế nào? Đối với người của trăm ngàn năm sau mà nói, Họa Bì khủng bố thật yếu đến đang thương, bầu không khí kinh dị xa xa không bằng các bộ phim bom tấn kinh dị 3D trong các rạp, nhưng nơi này là cổ đại, nửa bộ Liêu Trai đã có thể khiến người nhát gan hoảng sợ không dám đi đêm rồi, nghe nói trước thập niên sáu mươi ở Hương Cảng, lúc phần Họa Bì đầu tiên được sản xuất, có không ít người tin là thật, về sau bị dọa chết tươi... Bất quá, tuy nghe quả rất sợ hãi nhưng rất nhiều người ưa thích cảm giác kích thích kinh dị này. Lý Dịch rất không hiểu tiểu cô nương, rõ ràng sợ đến trắng mặt, vì cái gì mà còn muốn nghe thêm? Dù nàng muốn nghe hắn cũng không dám nói tiếp! Bây giờ trong đầu hắn vẫn còn hình ảnh 3D ma quỷ kia đây, vạn nhất nàng lại thét thêm mấy lần, Lý Dịch không xác định trái tim nhỏ của mình còn có thể tiếp nhận hay không. Nghĩ đến tiểu tâm linh của tiểu cô nương, không nên lưu lại cho nàng một ít ý nghĩ đen tối không vung đi được, Lý Dịch quyết định dừng ở đây. - Phần tiếp theo của câu chuyện, về sau nói tiếp. Trong ánh mắt ngạc nhiên của thiếu nữ, hắn đứng lên đóng gói lại mấy khối bánh Quế Hoa Cao còn lại mang đi. Đi mấy bước lại vòng về, thu sạch mấy đồng tiền trên bàn.