Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 178 : Hoàng ân cuồn cuộn

Hai tên thái giám truyền chỉ không chịu nổi ánh mắt u oán tới cực điểm của Lý Dịch, sau tuyên chỉ hoàn tất, không kịp chờ đợi rời khỏi nội viện, cưỡi tuấn mã chạy như bay. Lần này truyền chỉ vẫn như cũ không có thu được tạ lễ gì, đối với điểm ấy bọn họ đã không thèm để ý, chỉ hy vọng về sau không đụng phải sự tình khổ sai dạng này nữa... Thực ra ban đầu, Lý Dịch thật nghĩ đến việc cho hai vị truyền chỉ thái giám chút lòng thành, dù sao đối phương từ Kinh Thành chạy đến, một đường mệt nhọc, một vạn lượng hoàng kim, đưa ra ngoài mấy chục lượng cũng sẽ không quá đau lòng. Nhưng người nào nghĩ đến, một vạn lượng biến thành một lượng, tạ lễ cái khỉ gió? Hắn lại không biết người được thưởng dĩ vãng, nhìn trúng là hoàng đế ban ơn cho mình, còn đối với tài vật ngược lại không coi trọng, từ xưa đến nay, sợ chỉ có hắn mới có ý nghĩ khác loại thế thôi. Món tiền lớn chờ đợi rất lâu bay đi, không vui một trận, tâm tình Lý Dịch có chút thất lạc, quả nhiên không đáng tin mà, ai biết nơi này ban thưởng đều là phương pháp như thế, vạn kim cũng là một vạn đồng tiền, lời nói rỗng tuếch đến cực điểm, lúc trước vì cái gì không nói thẳng "Thưởng vạn đồng"? Tính toán một hồi, Hoàng đế cũng đã cho hắn rồi, hắn lại có thể nói cái gì? Nhìn ra, vẫn không thể trông cậy vào cái bánh từ trên trời rớt xuống, cuộc sống hạnh phúc vẫn cần dựa vào hai tay mình chế tạo... Lúc Liễu Như Nghi ba nữ đi đến cửa nhà, mọi người vây quanh ngoài cửa còn chưa có tán đi. Nhìn từ ngoài vào trong, có thể nhìn thấy một đống lớn vải vóc chỉnh chỉnh tề tề, nghe đại nhân vừa rồi đọc thánh chỉ nói, Hoàng Đế Bệ Hạ còn thưởng cho tướng công nhà Như Nghi ròng rã 100 mẫu ruộng tốt, phải biết, ruộng tốt cũng không phải thổ địa bên trong trại tử so sánh, hàng năm sinh ra lương thực càng nhiều, nếu bên trong trại có thể có nhiều ruộng tốt như vậy, thời gian trước đó cũng sẽ không có loại tình trạng kia. - Như Nghi quay lại rồi á! Nhìn thấy tỷ muội Liễu Như Nghi đi tới, mọi người vội vàng nhường ra một lối đi, ánh mắt nhìn về phía các nàng tràn ngập hâm mộ. Hai hài tử cơ khổ không nơi nương tựa trước kia bây giờ nghiễm nhiên đã bay lên đầu cành, không phải bất luận kẻ nào có thể tùy tiện khi nhục. - Như Nghi quay lại. - Mau mau trở về đi, vừa rồi lại có đại nhân Kinh Thành qua nhà ngươi đấy! - Lần này tới thưởng không ít đồ tốt đâu! "..." Mọi người lao nhao, biểu lộ đã hâm mộ lại còn kính sợ. Đều nói Hoàng ân cuồn cuộn, làm sao mỗi lần đều cuồn cuộn đến trên đầu cô gia Như Nghi đây? Lúc này mới mấy ngày, Hoàng Đế Bệ Hạ vừa ban thưởng chức quan rồi giờ lại thưởng, tướng công nhà Như Nghi quả thật được ân sủng, về sau chắc có thể sẽ làm đại quan, những người như bọn họ không chừng cũng có thể dính vào chút ánh sáng. Nhớ tới trước kia khó xử tỷ muội Như Nghi, có ít người hối hận phát điên. Lúc trước... Thật sự mắt mù! Liễu Như Nghi mới đầu nhìn thấy nhiều người tụ tập trước cửa nhà, còn tưởng rằng trong nhà xảy ra chuyện gì, trong lòng hơi có chút lo lắng, nghe bọn hắn nói chuyện, lúc này mới yên lòng, khách khí nói với mọi người vài câu, vội vàng đi vào viện. Trong ngực Tiểu Hoàn ôm rất nhiều đồ vừa rồi xuống dưới núi mua, cuống quít hướng chạy vào trong viện, không có chú ý dưới chân bị vấp cánh cửa, may mắn có Liễu Như Ý kịp thời đỡ lấy nàng. Lý Dịch đứng trong sân, nhìn cái gương một đống đồng tiền trước mặt, càng xem càng tức giận. Lưu lại sẽ khiến mình nghĩ tới sự tình khiến người ta tức giận này, ném đi...lại không nỡ... - Tướng công, đây là... Liễu Như Nghi đi vào viện, đầu tiên nhìn thấy những vải lụa, đi đến bên cạnh Lý Dịch, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy nghi hoặc. Nàng biết Lý Dịch được ban thưởng phong làm Huyện úy, tựa như vì viết một bài văn, lần này lại là vì cái gì? Vốn chỉ nghĩ có lẽ cả một đời sẽ bình bình đạm đạm trải qua, nhưng do một quyết định từ mấy tháng trước khiến cho toàn bộ sinh hoạt nàng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, cũng có chút không thích ứng lắm. - Không cẩn thận lại làm một kiện sự tình tạo phúc cho vạn dân, đây đều là Hoàng Đế Bệ Hạ ban thưởng. Lý Dịch thở dài một hơi nói. - Nào có ai tự nói mình tạo phúc vạn dân chứ... Liễu Như Nghi cười cười, đã thành thói quen khi nghe Lý Dịch nói như vậy, vừa nghi ngờ hỏi: - Nếu là ban thưởng, sao tướng công lại sầu mi khổ kiểm? - Quá ít... Thanh âm Lý Dịch dằng dặc truyền đến. Biểu hiện trên gương mặt xinh đẹp của Liễu Như Nghi cứng đờ, thế mà còn ngại Hoàng đế thưởng ít? Nếu đương kim Hoàng Đế biết ý nghĩ của hắn, có thể thu hồi hết đồ vật đã ban thưởng không? Bất quá, nhớ tới hắn lần trước bị phong quan cũng có vẻ không tình nguyện, có cách nghĩ như thế cũng không quá kỳ quái. Tiểu Hoàn nhìn vải lụa tốt nhất trong viện, thì thầm vài câu, sớm biết trong nhà có nhiều vải vóc như vậy, vừa rồi đã không cần mua, tân tân khổ khổ ôm về mới phát hiện trong viện đã có một đống vải lụa thượng đẳng. Nhiều vải vóc như vậy, đủ cho ba nữ nhân trong nhà làm mấy trăm bộ quần áo, Lý Dịch không có ý giữ hết đồ vật Hoàng đế ban thưởng trong nhà, lúc rảnh rỗi để Tiểu Hoàn cho tỷ muội mình quen biết vài thớt, còn thừa lại rất nhiều, dự định có cơ hội cầm xuống núi bán, vải lụa ban thưởng Hoàng đế hẳn có thể bán giá cao một chút. Hoàng đế Cảnh Quốc đó giờ đều không có tự luyến đến nổi bảo người khác cúng bái đồ vật mình ban cho, chuyển tặng ban thưởng của Hoàng đế cho người khác hoặc bán lấy tiền cũng không hiếm, tuy nhiên hoàng đế biết thì tâm lý có chút không thoải mái nhưng cũng không tính là tội danh gì. Cách thời gian đảm nhiệm chức vụ cũng chỉ còn lại nửa tháng, mấy ngày gần đây, Liễu Như Ý huấn luyện hắn rõ ràng nghiêm ngặt hơn rất nhiều. Trừ một chút kiến thức cơ bản, Lý Dịch mỗi ngày gần đây đều tốn khoảng một canh giờ học tập đao pháp. Cái chức Huyện úy này vẫn còn chút nguy hiểm, tốt nhất thì nên tăng lực chiến đấu của mình lên một chút, vạn nhất xảy ra cái gì đó ngoài ý muốn, vẫn có một ít năng lực tự vệ. Cũng may nhiên chân khí tăng trưởng chậm, nhưng tốc độ học chiêu thức vẫn rất đáng sợ, chỉ cần một bản Đao Phổ, Lý Dịch xem một lần có thể ra dáng bắt chước được. Đương nhiên, cũng chỉ là giống trên bộ dáng mà thôi, theo Liễu Như Ý thấy, tràn đầy lỗ thủng, mỗi lần nhìn thấy đều sẽ không chút lưu tình vạch ra. Có sai lầm thì phải sửa đổi, bên trên võ học, trong mắt Liễu Như Ý không được xuất hiện một hạt cát, Lý Dịch trước đó còn đang cười nhạo Lưu Thái Y, lần này cuối cùng cảm nhận được tâm tình hắn lúc trước. Mặc kệ nàng nghiêm khắc thật cũng tốt, công báo tư thù cũng được, chí ít dạy hắn luyện võ rất có phụ trách, chuyện khi trước, Lý Dịch cũng không so đo, chỉ thỉnh giáo nàng một vấn đề là gà có trước hay trứng có trước rồi chậm rãi bước đi thong thả ra khỏi viện. - Cô gia, ngài đã đến? Đi xuyên qua gần phân nửa trại, đi vào một cái sân nhỏ nào đó tương đối cũ nát, một lão giả mái tóc hoa râm ngồi ở trong, trên tay cầm lấy công cụ thợ mộc, đang bận làm gì đó. Nghe được tiếng vang, quay đầu lại nhìn thấy Lý Dịch, lão giả lập tức thả đồ vật trong tay, đứng lên cười nói. - Hàn Bá, đồ vật lần trước nhờ ngài làm, thế nào rồi? Lý Dịch thả ra túi gạo trong tay ra, cười hỏi. Hàn Bá cũng là thợ mộc giúp hắn làm xích đu, thực ra lấy niên kỷ của hắn, ở đời sau còn lâu mới được xưng lão nhân, chỉ là bình quân thọ mệnh mọi người thời đại này không dài, qua ba mươi tuổi đều có thể sờ vài sợi râu tự xưng "Lão phu", có lẽ do cả một đời chịu khổ không ít, Hàn Bá 50 tuổi, tóc đã hoa râm, cả người nhìn qua rất già nua. - Đã sớm làm xong, chỉ đợi đến cô gia tới lấy. Hàn Bá tươi cười, hiền lành nói.