Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 177 : tham ô tiền thưởng?

Trên đời không có tường không lọt gió, chuyện đêm qua phát sinh trong yến hội Ninh Vương phủ, ngày thứ hai đã lưu truyền ra khắp văn nhân sĩ tử. Đương nhiên, tin tức sở dĩ lưu truyền nhanh có nguyên nhân rất lớn vì một câu "Muốn làm từ hay mới nói gượng là sầu", để vô số tài tử trúng tên. Một vài tài tử nghe thơ này xong, nhìn lại tác phẩm đắc ý của mình trước đó, trong ngôn từ ngữ để lộ ra đủ loại sầu tư, mặt hơi đỏ, cất kỹ, sẽ không dễ dàng lấy ra khoe nữa. Thân ở Giang Nam giàu có, địa thế an ổn, thời gian an tĩnh, trong lúc rảnh rỗi ngâm ngâm thơ, viết chữ mới là sinh hoạt phong nhã của văn nhân. Nhưng nếu không có đầy đủ lịch duyệt thì không thể nào làm ra thơ từ hay, bọn họ cả ngày đọc sách, mở một vài hội thơ, hào hứng tới lui thanh lâu kỹ quán thể nghiệm dân gian khó khăn, từ đâu có nhiều cừu hận như vậy, nhưng viết ra thi từ cũng chỉ có thể là "Nói gượng là sầu". Không ốm mà rên, không sầu nói sầu, điều này trong lúc vô hình đã tăng trưởng thơ phong xốc nổi của văn đàn Giang Nam. Bất quá, mặc dù tất cả mọi người biết rõ điều này nhưng cũng sẽ không làm rõ, dù sao, cũng không thể viết chữ, không phải tự mình đi biên quan thể nghiệm tình hình trấn thủ biên cương, thể nghiệm thể nghiệm thống khổ gia quốc diệt vong... Mà câu "Muốn làm phú từ mới nói gượng là sầu" giống như một bàn tay hung hăng quất trên mặt bọn họ, nhắc nhở bọn họ phải đối mặt hiện thực, sợ rằng từ nay về sau, khi có người làm tiếp loại thi từ này, trong lòng vẫn phải cân nhắc một chút, phải chăng có "Nói gượng là sầu" không. Bài từ này lấy một loại khí thế vang quét ngang các thanh lâu kỹ quán, được nhiều người nghe, dần dà, toàn bộ thi đàn xốc nổi có chỗ tiêu giảm, đương nhiên, đều này nói sau. Lúc này, "Đầu sỏ gây họa" đang nằm trên ghế xích đu thoải mái nhàn nhã trong viện nhà mình. Lý Dịch rất nhàn nhã, đã vài ngày không có đi cửa hàng nhìn xem. Như Ý Lộ và liệt tửu mỗi ngày mang đến lợi nhuận khổng lồ, bên trong tuyệt đại đa số đến từ Vương Phủ phân ra định mức, sinh ý Như Ý Phường càng tốt hơn trước kia, nhưng so với tổng thu nhập thì ngày càng ít. Nếu như chỉ có một mình hắn, sợ rằng sẽ đóng cửa hàng ngồi đợi lấy tiền, nhưng một cái Như Ý Phường lại liên quan đến sinh kế rất nhiều người bên trong trại, bọn họ nguyện ý đi làm, Lý Dịch cũng vui vẻ làm một ông chủ. Hắn mấy ngày nay đang đợi món tiền lớn. Tính toán thời gian, Hoàng đế hẳn đã sớm hồi cung, đêm hôm đó hắn nói ban thưởng, hẳn không phải nói chơi. Trăm mẫu ruộng tốt, trăm thớt lụa, trọng yếu nhất là một vạn lượng vàng kia, cái này khi nào tới tay đây ta? Nghĩ đến có nhiều tiền như vậy đang chạy như bay đến hướng về hắn, quyết tâm kiếm tiền của Lý Dịch đã càng nhỏ. Nằm trên ghế xích đu, một vài địa phương trên người còn ẩn ẩn có chút đau nhức, bởi vì hai ngày qua luyện công quá độ. Chọc không được cô em vợ tính khí nóng nảy, không phải hai ngày trước không cẩn thận thấy được nàng giặt cái yếm trong sân à, có cần trả thù mình như vậy hay không? Nếu không phải nhờ Như Nghi dùng thủ pháp độc môn xoa bóp mấy lần, chỉ sợ hiện tại đi đường cũng sẽ còn run rẩy. Một trận âm thanh lộn xộn bỗng nhiên truyền đến từ ngoài cửa, cửa viện không khóa, hai tên nam tử mặt trắng không râu, biểu lộ lãnh ngạo đẩy cửa đi vào, Lý Dịch ngẩng đầu nhìn lên nhìn thấy hai vị thái giám quen mặt, trong lòng không khỏi vui vẻ. Đưa tiền tới. - Hai vị đường xa mà đến, nhất định rất vất vả, có muốn vào nhà trước uống chén trà? Lần này, thái độ Lý Dịch đối hai người hoàn toàn khác biệt cùng trước đó, nhiệt tình tới cực điểm. Dù sao, lần này người ta đến đưa tiền, không quan tâm người nhưng cũng không thể không quan tâm vàng của mình. Thái độ của Lý Dịch cũng làm cho hai vị thái giám truyền chỉ sững sờ, hơi có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh. Thời gian mới cách mấy ngày, thái độ biến hóa to lớn, hai người hơi có chút không quen. Bất quá tốt xấu gì lần này lấy vẻ mặt vui cười, sắc mặt băng lãnh của hai người hơi dịu, ngữ khí cũng nhu hòa hơn lần trước rất nhiều, nói: - Bệ hạ có chỉ, Lý huyện úy, tiếp chỉ đi. Tiểu Hoàn bị tỷ muội Như Nghi dẫn theo xuống núi dạo phố, trong nhà chỉ có một người Lý Dịch, vừa rồi hai tên thái giám tiến vào trại, đoán chừng lại náo ra động tĩnh không nhỏ, nhìn ra ngoài cửa, có không ít người hiếu kỳ đang nhìn vào trong. Cô gia nhà Như Nghi thế nào, không có mấy ngày thế nào lại có thánh chỉ đến? Cả đời bọn họ sợ rằng cũng chưa từng gặp qua thánh chỉ một lần, bây giờ ngược lại tốt rồi, mấy ngày đã thấy hai lần, tuy thánh chỉ không phải cho bọn hắn, nhưng về sau ra ngoài, cũng có thứ để nói khoác. Lão tử thế nhưng là xuống quỳ trước mặt thánh chỉ, thánh chỉ món đồ kia rất hiếm có, các ngươi thấy qua sao? Thế là, Lý Dịch còn chưa quỳ, ngoài cửa đã quỳ trước một đám. - An Khê huyện úy Lý Dịch, sáng tạo phương pháp "Tim phổi khôi phục"... Một thái giám bắt đầu mặt không biểu tình đọc thánh chỉ, trong thánh chỉ cũng không đề cập đến việc Lý Dịch cứu giá có công, dù sao, Hoàng đế lần này cũng trộm chạy ra ngoài, không thể phô trương quá mức, dùng Lý Dịch cống hiến ra tim phổi khôi phục thuật làm lý do, khích lệ một đống lớn, còn chưa nói đến trọng điểm. "... Có công muôn đời, ban thưởng lụa, trăm thớt, ruộng tốt trăm mẫu, thưởng vạn kim, khâm thử!” Chờ thái giám đọc xong, Lý Dịch đã có chút không kịp chờ đợi tiếp nhận thánh chỉ, miệng nói: - Tạ bệ hạ ân điển! Quá trình chính quy đã xong, tiếp theo tự nhiên là khâu Lý Dịch mong đợi nhất. Sai dịch hộ tống mà đến chuyển từng đống từng đống vải lụa vào trong viện, Lý Dịch cũng tận mắt thấy qua khế đất, bất quá, đợi đến khi sai dịch đứng về chỗ, không còn khuân đồ vào trong nhà nữa, Lý Dịch còn chưa nhìn thấy vạn kim hắn đang chờ mong đây. - Vạn kim đâu? Lý Dịch nhìn một vị thái giám, hỏi. Chẳng lẽ lại bọn họ quên? - Bên kia. Thái giám kia chỉ chỉ một cái rương có chút xinh đẹp trong đống vải lụa. Lý Dịch nhìn cái rương, trong lòng không khỏi hiện ra một ý niệm. Con mẹ nó…ngươi đang đùa ta? Cái rương này nhỏ tý tỳ ty, làm gì chứa được một vạn lượng vàng? Chạy tới mở rương, nhìn thấy từng đồng tiền nằm bên trong. - Đây chính là vạn kim? Lý Dịch có chút không tin hỏi. - Đây chính là vạn kim, không thiếu một đồng. Thái giám kia gật đầu. Lý Dịch ngạc nhiên một hồi, lúc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía thái giám kia cũng có chút bất thiện. - Hai vị có chút quá không tử tế rồi, những này đồng tiền tối đa cũng chỉ đáng giá một lượng vàng, các ngươi giấu vàng của ta ở chỗ nào? Ta nói cho các ngươi biết, ta và Thường tổng quản của các ngươi rất quen thuộc... Lý Dịch rất tức giận, một vạn lượng vàng, hai người coi như vụng trộm giữ lại mấy chục trên trăm, hắn cũng sẽ không so đo, dù sao người ta chạy thật xa tới đây cũng nên cho chít phí khổ cực. Một vạn lượng vàng, thời điểm đưa tới thì chỉ còn thừa một đống đồng tiền, cũng quá hắc tâm rồi! Chút tiền ấy, Lão Phương hiện tại cũng không thiếu kia kìa? Hai vị thái giám nghe vậy, khóe miệng có chút co rúm, vị Lý huyện úy này chẳng lẽ nghĩ rằng... Vạn kim là một vạn lượng hoàng kim? Nếu thật như thế, chỉ sợ bệ hạ thưởng mấy lần, Quốc Khố trống rỗng cmnr...