Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 171 : Cảnh đế chi tật
Cảnh Đế được vài thị vệ đỡ đến một căn phòng khác nghỉ ngơi, Lý Hiên âm thầm cho Lý Dịch một ngón tay cái, cùng Ninh Vương đi theo hầu.
Chuyện phát sinh hôm nay để trong lòng Lý Dịch âm thầm cảnh giác, về sau vẫn nên cách xa Hoàng đế hay Vương gia gì đó một chút, vạn nhất đối phương bỗng nhiên hôn mê giống như hôm nay vậy hoặc đột tử, hắn chẳng phải trúng đạn?
Hiệu suất ngự y rất chậm, Lý Dịch ngồi ở chỗ này uống hết một chén trà, hai vị quan viên Thái Y Thự mới khoan thai chạy tới, đương nhiên, đại giới của tới chậm đó là bị lão giả mặt quan tài âm nhu giáo huấn như cháu trai.
Bất quá hai người này cũng đáng đời, làm thiếp thân Ngự Y cho hoàng đế, không có việc gì mà đi chạy lung tung, vạn nhất có tình huống gì đột phát, không kịp thời cứu chữa, Hoàng đế về trời, chỉ sợ hai người cũng chỉ có thể dùng phương thức oẳn tù tì quyết định xem ai làm người thứ nhất nên bị chém đầu.
Chyện nên làm đã làm, Lý Dịch có lòng muốn đi nhưng vừa rồi Ninh Vương đã buông lời, để hắn trước chờ ở chỗ này, tùy thời chờ Bệ hạ gọi.
Ý nghĩ về sớm ngủ nghỉ tạm thời gác lại.
Hắn thật không biết mình xui hay hên, tùy tiện đi dạo hoa viên cũng có thể đụng Hoàng đế, trong đầu bắt đầu suy nghĩ vừa rồi có nói gì đại bất kính hay không, hình như không có nghe...
Nói như vậy, vị kia bộ đầu Minh Châu kia thật là Công chúa?
Hảo hảo làm công chúa không chịu đâu, chạy tới đây đòi làm cái gì bộ khoái, một mình chơi còn chưa đủ, nhất định phải kéo hắn xuống nước, thật sự có bệnh...
......
Hai quan viên Thái Y Thự bị giáo huấn vài câu, rũ đầu vào phòng chẩn bệnh cho Hoàng đế, bảo đảm thân thể Bệ hạ không có vấn đề gì, sau khi lui sau thì bị mắng tiếp.
Trong phòng Lý Dịch, hai hàng thị vệ cầm trong tay binh khí, người mặc hộ giáp chỉnh tề đứng đó, vừa mới bưng chén trà thứ hai lên, còn chưa kịp nhấp một ngụm, một thị vệ đã từ trong phòng đi ra, khom người nói:
- Lý đại nhân, bệ hạ triệu kiến.
Đứng lên từ chỗ ngồi, được thị vệ kia dẫn đường, đi đến cửa một căn phòng khác, xa xa nhìn thấy Ninh Vương và Lý Minh Châu đang ngồi hai bên, nam nhân hắn tưởng rằng một đại quan nào đó vừa rồi gặp trong hoa viên thực ra là Hoàng đế đang nằm trên giường, trong phòng còn có hai nữ nhân khác, một vị là Ninh vương phi, một vị khác thì không biết.
- Thần, Huyện úy An Khê, tham kiến bệ hạ!
Trước mặt Hoàng đế, Lý Dịch cũng chỉ có thể thành thành thật thật được quỳ bái, cũng may mặt đất gian phòng có trải tấm thảm rất dày, quỳ lên cũng không cấn lắm.
- Ngươi cứu giá có công, không cần đa lễ, người đâu, thưởng ngồi.
Thanh âm Cảnh Đế còn có chút suy yếu, vừa dứt lời không lâu đã có hai tên thị vệ khiên đến một cái ghế.
- Tạ bệ hạ!
Lý Dịch cảm ơn, vừa mới ngồi xuống, Ninh Vương đã tiến lên một bước, biết Lý Dịch không biết nữ nhân kia nói:
- Vị này là Hoàng Hậu nương nương, Lý huyện úy còn cần chào.
Lý Dịch kỳ quái trong lòng, Hoàng đế và Hoàng hậu Cảnh Quốc sau không hảo hảo chơi ở trong cung, ra ngoài chạy loạn làm gì, quỳ qua một lần còn chưa đủ, chỉ có thể đứng dậy thi lễ một lần nữa.
Hoàng Hậu nương nương ngồi ở vị trí đầu nhìn qua hắn, trong mắt phượng lộ vẻ hài lòng, vừa rồi bệ hạ triệu kiến hắn, nàng và Ninh vương phi né tránh ở đây, biết chuyện Bệ hạ hôn mê vừa rồi cũng giật mình.
Biết được cũng nhờ người trẻ tuổi trước mặt này xuất thủ cứu vua, tự nhiên nhìn hắn với con mắt khác.
- An Khê huyện Lý Dịch, có công cứu giá, muốn trẫm thưởng ngươi thế nào?
Lý Dịch nghe vậy vui vẻ, có nên mượn cơ hội này để Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban đừng để hắn chức Huyện úy mắc dịch kia nữa?
Bất quá, chức Huyện úy này mới phong không lâu, hắn còn chưa kịp đi nhận chức, nếu đưa ra yêu cầu từ quan, đây không phải để Hoàng đế tự mình đánh mình mặt à?
Tục ngữ nói, Quân Vô Hí Ngôn, Hoàng đế cổ đại rất quan tâm lời mình nói ra, nếu đưa ra yêu cầu này, có thể chọc giận hắn hay không?
Tính toán một hồi, vẫn không nên mạo hiểm.
Hai cánh tay thành thành thật thật đặt trên đùi, nghiêm mặt nói:
- Bệ hạ không việc gì đã là ban thưởng lớn nhất của thượng thiên dành cho thần, không dám tranh công.
Hắn cũng không có ngu ngốc, hoàng đế hỏi vậy cũng chỉ khách khí, thưởng như thế nào thì thưởng như thế đó chứ cần chi mà hỏi mình, nói ra yêu cầu còn không bằng vuốt cái mông ngựa.
Lý Hiên một bên nghe vậy, kém chút nhịn không được phì cười.
Con hàng này có thể nói ra những lời buồn nôn như thế.
- Trẫm từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, có công luận thưởng, có tội thì phạt.
Cảnh Đế rất hài lòng câu nói của hắn, gương mặt tái nhợt hiện ra nụ cười, nói:
- Lý Dịch, tiến lên nghe thưởng!
Sắc mặt Lý Dịch không khỏi phất khổ, vừa ngồi chưa nóng đít đã phải quỳ nữa.
- An Khê huyện Lý Dịch, có công cứu giá, ban thưởng lụa, trăm thớt, ruộng tốt, trăm mẫu, thưởng vạn kim!
Không có phong quan viên, nhưng ban thưởng vật chất không ít, trăm thớt lụa, trăm mẫu ruộng tốt, Lý Dịch còn không có quá cảm xúc, một câu đằng sau "Thưởng vạn kim" quả thực hù hắn.
Dựa theo giá thị trường, một vạn lượng vàng có thể đổi lấy mười vạn lượng bạc, một lượng bạc đổi lấy khoảng một ngàn đồng tiền, mười vạn nhân với một ngàn là bao nhiêu?
Không cần tính ra con số chi tiết, chỉ biết là rất rất nhiều.
Có một vạn lượng vàng, còn cần bán cái gì mà Như Ý Lộ, rồi liệt tửu, nước hoa, xà phòng gì đó cũng không cần làm, về đến nhà trông coi Kim Sơn và 100 mẫu ruộng tốt kia, cùng Như Nghi làm một đôi vợ chồng địa chủ, tiêu dao khoái hoạt cả một đời a.
Trong nháy mắt, hảo cảm của Lý Dịch đối vị Hoàng đế này từ từ dâng cao.
Hoàng đế hào phóng như vậy, nhất định là Hoàng đế tốt.
- Thần tạ ơn bệ hạ!
Lần này, hắn mới thật tâm cúi đầu.
- Lý Dịch, ngươi có thể trị hết bệnh của Phụ Hoàng sao?
Lần nữa trở lại chỗ ngồi, một đạo thanh âm thanh thúy truyền đến.
Quay đầu phát hiện Lý Minh Châu đang nhìn mình chằm chằm.
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Dịch.
- Không biết bệ hạ có tật gì?
Lý Dịch đến bây giờ còn không biết vị Hoàng đế này có bệnh gì, vô duyên vô cớ té xỉu, hẳn không phải bệnh đơn giản.
- Tật khó thở?
Hai vị Thái Y được mời vào, nghe xong bọn họ miêu tả, trong lòng đã Lý Dịch rõ ràng.
Bọn họ nói tật khó thở, hẳn là thở khò khè.
Thở khò khè cũng không phải bệnh gì tốt, dù tại hiện đại cũng không có phương pháp trị tận gốc, Lý Dịch một bên tra tìm tư liệu trong đầu, một bên lắc đầu nói:
- Bệnh này rất khó trị tận gốc, chỉ có thể dự phòng nhiều hơn bình thường, giảm bớt số lần phát tác.
Lý Dịch không phải thầy thuốc, huống hồ dù thầy thuốc hiện đại ở chỗ này, không có thuốc tây thuốc ta cũng đành bất lực, có thể làm Ngự y trong cung, khẳng định có có chút tài năng, bọn họ còn trị không hết, huống chi là Lý Dịch.
Hắn cũng chỉ có thể tránh từ góc độ tiếp xúc sinh ra dị ứng, thông báo cho bọn họ chú ý các hạng mục thường ngày một chút, tỉ như luôn cần phơi chăn đệm, thường xuyên mở cửa sổ thông gió, bảo trì gian phòng sạch sẽ, đề cử sử dụng xà phòng do Như Ý Phường sản xuất...
Phương diện ăn uống, ít ăn hải sản, ăn nhiều táo đỏ, các loại khoai củ...
Những điều này đều có ghi trong sách, Lý Dịch tổ chức lại từ ngữ, sớm có thị vệ cầm giấy bút, hai Ngự Y ở một bên múa bút thành văn, Lý Dịch ngắm một chút, hắn cũng không biết một chữ viết trên giấy.
Xem ra, đơn thuốc không phải Tây Y như thế giới kia, chỉ hi vọng mình có thể nhận biết chữ bọn họ viết...
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương