Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 170 : Lão nô đáng chết!
- Không hoàn toàn chắc chắn.
Lý Dịch hơi do dự, nhìn nàng nói.
Lúc trước thời còn học trung học, trường học mỗi năm sẽ tổ chức mấy khóa dạy kiến thức thông dụng dùng cho cấp cứu, hô hấp nhân tạo, đè ép trái tim, thô sơ băng bó các loại, đương nhiên khi đó cũng chỉ được phổ cập giáo dục thêm, chưa có cơ hội thực hành.
Ngược lại cũng sẽ ngẫu nhiên tự sướng một chút, tiểu cô nương xinh đẹp nhất trong lớp bỗng nhiên té xỉu, sau đó làm nam hài tử như hắn có thể anh hùng cứu mỹ, quang minh chính đại tiến hành một vài động tác không hợp với lứa tuổi vị thành niên.
Bất quá, người trước mắt cũng không phải người bình thường, Thiên tử một nước, người thống trị tuyệt đối của xã hội phong kiến, vạn nhất nếu xuất hiện sai lầm nào, hắn có mười cái đầu cũng không đủ để người ta chặt.
Lấy tình hình hôm nay mà xem, sợ rằng không có cơ hội chạy trở về mang theo Như Nghi các nàng chạy trốn.
Nhưng nếu hắn không làm gì, lão đầu tử đang ấn huyệt nhân trung, sợ rằng không đợi ngự y đến, vị Hoàng đế này đã cưỡi hạc đi Tây Thiên cmnr, lúc đầu không sắp chết nhưng sẽ bị hắn bóp chết.
Hoàng đế băng hà ngoài ý muốn ở chỗ này, người ở đây không một ai trốn thoát.
Đây là một kiếp nạn, trong lòng Lý Dịch không khỏi có chút buồn bực, gia hỏa Ninh Vương này không có việc gì gọi mình tới đây làm gì không biết, đây không phải muốn hố mình sao?
Cứu cũng không phải, không cứu cũng không phải, ngay khi trong lòng hắn đang giao chiến, lão giả kia cũng cảm giác ấn huyệt nhân trung thật không dùng được, bệ hạ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, đột nhiên nghe được Vĩnh Lạc công chúa nói thế, đưa tay níu Lý Dịch lại.
- Ngươi có biện pháp cứu Bệ hạ?
- Chí ít có thể chống đỡ đến khi Ngự Y tới.
Lý Dịch gật đầu, cũng chỉ có thể kiên trì, tốt xấu gì mình cũng là thiếu niên đức trí thể mỹ cực độ toàn diện, chơi ra sao cũng còn tốt hơn lão nhân này ngồi ấn huyệt nhân trung.
- Nhanh cứu chữa, nếu Bệ hạ có chuyện gì không hay xảy ra, cẩn thận cái mạng nhỏ ngươi!
Nghĩ đến vừa rồi Vương Gia có nhắc, bệnh dữ của Vương Phi cũng do hắn chữa khỏi, lão giả cắn răng một cái, âm trầm nhìn Lý Dịch nói.
- Thế ngươi tiếp tục đi...
Lý Dịch lập tức lui lại một bước, vạn nhất không có cứu được, vậy mình coi như oan.
- Ngươi!
Ánh mắt Lão giả như phun lửa nhìn hắn, vừa nói được một chữ, tiếng quát chói tai đã truyền tới.
- Thường tổng quản!
Lý Minh Châu hét Thường Đức, sau đó quay đầu nhìn Lý Dịch, nói:
- Nhanh ra tay đi, mặc kệ kết quả như thế nào, ngươi vô tội.
Lý Dịch thầm nghĩ trong lòng, vẫn cô nương lão Lý gia giảng đạo lý, trong lúc Thường tổng quản đang cò kè, hắn đã tiêu hóa mấy quyển sổ tay tri thức cấp cứu người khó thở trong đầu, đưa tay sờ sờ vào ngực trái hoàng đế còn đang hôn mê, vừa rồi lão đầu tử đã nói mạch không còn đập, quả nhiên trái tim đã ngừng đập, lúc này tay phải nắm lại, ấn mấy lần xuống ngực hắn.
- Làm càn!
Lão giả thấy này biến sắc, lúc này đổi chưởng thành trảo, mang theo một trận âm thanh xé gió hướng chộp tới bả vai Lý Dịch.
Ấn ngực Bệ hạ năng như thế, chẳng lẽ hắn không phải đang cứu chữa, mà đang muốn giết người?
Thời khắc nguy cơ, một đạo bóng trắng đột nhiên xẹt qua không khí, Lý Minh Châu đá một cái đá bay tay lão giả ra ngoài, lạnh lùng lên tiếng.
- Thường tổng quản, bản Công chúa biết ngươi cứu giá sốt ruột, nhưng nếu ngươi còn ra tay cản trở sẽ chỉ đến ảnh hưởng đến bệnh tình của Phụ Hoàng.
Lão giả nghe vậy, trên mặt hiện ra vẻ do dự, hắn không thể ra tay với công chúa, lần nữa cúi đầu nhìn lại, người tuổi trẻ kia đặt hai tay chồng lên nhau, sau đó ấn cùng lúc xuống ngực Bệ hạ.
Tuy nói hắn chưa từng nghe thấy phương thức kỳ quái như thế, nhưng so với cử động vừa rồi, tối thiểu nhất vẫn có thể tiếp nhận.
Không có dụng cụ rung động, Lý Dịch chỉ có thể dùng phương thức tương đối thô bạo trực tiếp phụ trợ tim đập, để nén ngực lại.
Adrenalin không, đường glu-cô dung dịch không, Nikethamide, Lobeline, những loại thuốc lần đầu tiên hắn nghe được đương nhiên cũng không, chỉ có thể dùng phương thức cấp cứu đơn giản nhất.
Để tim phổi khôi phục, hô hấp nhân tạo và thao tác nén ngực từ bên ngoài phải giao thoa tiến hành mới càng có tác dụng...
Sau đó sẽ tiến hành hạng mục Lý Dịch khi còn bé mong đợi nhất.
Bất quá, nhìn gương mặt của Cảnh Quốc hoàng đế, khóe miệng Lý Dịch không khỏi run run, hắn làm sao cũng không thể cúi miệng xuống được!
- Bệ hạ có mạch đập!
Trong lúc Lý Dịch đang nén ngực, tay lão giả một mực đặt trên cổ tay Cảnh Đế, trong nháy mắt, trên mặt bỗng nhiên hiện ra vẻ vui mừng, bật thốt.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng buông lỏng một hơi.
Lại một lần nữa nhìn thấy chỗ thần kỳ của hắn, ánh mắt Lý Minh Châu nhìn về phía Lý Dịch tuôn ra dị sắc.
Ngay cả Ninh Vương cũng lao mồ hôi lạnh trên trán, trên mặt hiện ra vẻ cảm kích.
Nếu như Bệ hạ xảy ra chuyện ở nơi này, Ninh Vương phủ rất khó thoát khỏi tội trạng.
- Ta cần một người giúp ta.
Lý Dịch cuối cùng vẫn không qua được một cửa ải kia, ngẩng đầu nói.
- Ta đây!
Lão giả nghe vậy, không do dự lập tức nói.
- Ngửa đầu bệ hạ ra sau, nắm chặt mũi bệ hạ, miệng đối miệng thổi hơi vào trong miệng Bệ hạ.
Lý Dịch tận lực để cho mình ý tứ dễ dàng khiến người ta lý giải.
- Gọi là Long thủ, Long tỵ...
Lão giả nguýt hắn một cái, lại nói:
- Vì sao muốn như thế?
Nắm mũi bệ hạ, miệng đối miệng thổi hơi vào trong miệng Bệ hạ là đại bất kính.
- Tiến hành trao đổi khí để kích hoạt công năng tuần hoàn hoạt động, từ đó mà huyết dịch có thể có đầy đủ lượng không khí...
Nhìn lão giả lộ vẻ mặt mộng bức, Lý Dịch tức giận nói:
- Nghe không hiểu, mặc kệ có hiểu hay không, cứ làm theo ta nói!
Tuy Lý Dịch có thái độ không tốt nhưng trong lòng lão giả không có chút tức giận, mạch đập Bệ hạ bắt đầu nhảy, nói rõ phương pháp hắn hữu hiệu, giờ phút này cũng không để ý tới mạo phạm hay không mạo phạm, trong lòng hồi tưởng lại lời người trẻ tuổi vừa nói, đi đến phía trước, cúi mặt mo xuống...
- Nâng cằm Bệ hạ lên......
- Xiết chặt Long tỵ!
- Đúng, đúng như vậy, tiếp tục không được ngừng...
Lý Dịch đã có thể cảm nhận được trái tim Hoàng đế đã bắt đầu đập, thời gian để tim phổi khôi phục không dài, đại khái chỉ có hai khoảng ba phút, đại não thiếu dưỡng chịu được khoảng bốn đến sáu phút, qua thời gian này cho dù có tỉnh lại thì cũng sẽ tạo ra tổn thương trình độ khác biệt, hắn làm càng nhanh, thì Hoàn đế sẽ tỉnh lại nhanh hơn, như thế chắc sẽ không chịu tổn hại gì quá lớn.
Ước chừng đi qua mười phút, tuy Hoàng đế vẫn chưa tỉnh nhưng hô hấp đã khôi phục bình thường, trái tim cũng bắt đầu bình ổn đập, Lý Dịch bảo lão giả dừng lại.
Nhìn lấy lão mặt không đỏ, hơi thở không gấp đứng lên, trong lòng Lý Dịch ngạc nhiên, lão đầu tử này có nghề thế, thổi lâu như vậy mà không choáng, lượng hô hấp cũng quá nghịch thiên đi...
- Mới vừa rồi do lão phu lỗ mãng, mong rằng tiểu huynh đệ đừng trách!
Sờ sờ mạch đập Bệ hạ đã khôi phục bình thường, sắc mặt cũng bắt đầu dần hồng nhuận, lão giả rốt cục yên tâm, quỳ một chân trên đất, ôm quyền nói với Lý Dịch.
- Không sao, không sao...
Lý Dịch cũng có thể hiểu được tâm tình lão, khoát khoát tay, đưa hai tay ra đỡ mấy lần, lão giả lúc này mới đứng lên.
- Trẫm... Thế này là thế nào?
Một đạo âm thanh yếu ớt truyền đến, Ninh Vương và lão giả lập tức tiến lên, đỡ Cảnh Đế dậy.
Ngồi trên ghế, Cảnh Đế vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên sờ sờ trên môi, không khỏi "Tê" nhẹ một tiếng.
- Nơi đây sao đau như thế?
Lý Dịch thầm nghĩ vừa rồi lão đầu kia bóp mạnh như vậy, không đau mới lạ!
- Lão nô đáng chết!
Lão giả họ Thường phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương