Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 167 : Có dám hung ác hơn một chút nữa không?
- Từ viết kém là ngươi sai, hát ra tra tấn lỗ tai người khác cũng là ngươi sai... Ha ha, quả nhiên không có khiến ta thất vọng...
Phía dưới không còn ồn ào, đối thoại giữa Lý Dịch và Thôi Duyên Tân rõ ràng truyền lên, Lý Hiên nhịn không được cười to, có thể mắng chửi người ta đến cảnh giới này, trong đám người hắn nhận biết, Lý Dịch là số một.
Xung quanh lầu nhỏ có số lượng lớn đại nội cao thủ, có lẽ một người hầu bưng đĩa bát nào đó chính là một nhân vật lợi hại thâm tàng bất lộ, nội thị tổng quản Thường Đức chỉ hỏi vài câu, trong khoảng thời gian ngắn đã có người thuật lại mọi chuyện phát sinh vừa rồi.
- Ha ha, hiểu được thương hương tiếc ngọc.
Cảnh Đế cười cười, sau đó như nhớ tới cái gì, nhìn Lý Hiên hỏi.
- Hiên nhi biết hắn?
Lý Hiên gật đầu, nói:
- Hồi hoàng bá bá, hắn gọi Lý Dịch, là bằng hữu của Hiên nhi.
- Lý Dịch?
Nghe được cái tên này, trên mặt Cảnh Đế hiện ra một tia nghi hoặc, luôn cảm thấy hình như đã nghe qua ở nơi nào.
- Phụ Hoàng, Lý Dịch chính là người viết ra Đệ Tử Quy kia, ngài vừa mới phong hắn làm Huyện úy đó.
Lý Minh Châu xinh đẹp ở một bên góp lời.
Làm quân vương một nước, mỗi ngày sự vụ bận rộn, tự nhiên không có khả năng nhớ kỹ tên một tú tài, được nàng nhắc nhở, lúc này mới tới, giống như thật có chuyện như vậy.
- Lý Dịch? Có phải cũng là người trị bệnh dữ của hảo muội muội kia?
Lúc này, Hoàng Hậu một bên cũng mở miệng hỏi.
- Mẫu Hậu, đúng là hắn.
Lý Minh Châu đáp.
Ngay cả Cảnh Đế cũng không ngờ, người trẻ tuổi thú vị hắn ngẫu nhiên gặp trong hoa viên Vương Phủ thế mà có liên quan cùng Hoàng gia sâu như vậy.
Hắn đã có một phần sao chép bài từ của Thôi Duyên Tân viết ra, nhìn xem một hồi, lắc đầu nói:
- Có thể xem như một kiệt tác, người tuổi trẻ kia sợ rằng rất khó làm ra bài tốt hơn.
Trong lòng lão cực kỳ thưởng thức Lý Dịch nhưng không biết thi tài của hắn, hi vọng hắn thắng nhưng rõ ràng khả năng này không lớn.
- Ha ha, Hoàng Huynh lần này đoán sai rồi.
Lúc này, Ninh Vương cười cười, tiến lên nói:
- Đêm nay, nếu Tiến Sĩ họ Thôi kia tùy tiện tìm một người trong sân cũng chưa chắc thất bại, nhưng hắn hết lần này tới lần khác chọn Lý Dịch, cũng chỉ có thể tự rước nhục.
Bởi vì Lý Hiên, hắn cố ý phái người điều tra qua Lý Dịch, có thể được Tô lão Học chính xưng "Cảnh Quốc Đệ Nhất Tài Tử", thi tài như thế thì ai có thể hơn?
Lúc này, Hoàng Hậu cũng tiếp lời.
- Bài từ hắn chúc thọ muội muội cũng không tệ, hẳn có mấy phần tài hoa.
Nghe nói Như Ý Lộ và nước hoa đều do một tay Lý Dịch làm ra, hai người tự nhiên muốn nhìn một chút xem hắn hôm nay dâng lên lễ vật gì, cho dù có hơi thất vọng vì đối phương chỉ tặng một bài từ chúc thọ, nhưng lại không thể không thừa nhận, câu chữ trong kia rất tuyệt.
- Chẳng lẽ, trẫm còn xem thường hắn?
Cảnh Đế thoáng có chút ngạc nhiên nhìn xuống, ánh mắt Lý Minh Châu cũng dừng lại trên người Lý Dịch.
Đại đa số thời điểm, hắn rất dễ thân cận, nhưng nếu lộ ra biểu lộ như thế, thì biểu thị... Có người sắp không may.
......
- Ngươi thế mà đòi đi mét người lớn...
Người đã lớn như vậy, còn ấu trĩ giống như tiểu hài tử, bị khi dễ thì đi tìm người lớn cáo trạng...
Bất quá, Thôi Duyên Tân nói câu này hiển cũng chẳng dọa được Lý Dịch, có bản lĩnh thì cứ mét, tốt nhất mét ra tội để hắn khỏi làm Huyện úy nữa, nếu được thì từ này về sau còn phải ngày ngày thắp nhang cảm tạ hắn.
Ngươi thế mà đòi đi mét người lớn...
Mét người lớn a...
Thôi Duyên Tân nghe vậy, cảm giác tựa như mình tung quyền đánh vào trên bông, kém chút lại nhịn không được phun ra một ngụm máu.
Gặp được một mỹ nam tử không có chút theo khuôn khổ, mặc hắn có vạn phương pháp cũng không dùng được.
- Lý công tử, ta...
Trên gương mặt xinh đẹp tái nhợt của Uyển Nhược Khanh lộ ra vẻ bối rối, vội vàng nhặt tờ giấy Tuyên Thành bị hắn vò thành một cục từ dưới đất lên.
- Ta, ta không sao, lại hát thêm một khúc, không có gì.
Lý Dịch giờ phút này đứng ra đồng nghĩa đối lập với tất cả sĩ tử ở đây, huống chi nơi này còn có rất nhiều quan viên, nếu đắc tội hết bọn hắn, con đường làm quan về sau của hắn cũng sẽ bị hủy.
Mặc dù trong nội tâm nàng mười phần cảm kích Lý Dịch đứng ra bênh vực cho mình, nhưng lại không thể vì lợi ích của một mình mình mà hủy đi tiền đồ của hắn.
Dù sao, con đường làm quan đối với người đọc sách mà nói, thật sự rất trọng yếu...
Lý Dịch lần nữa vò tờ giấy kia thành một cục, khi Uyển Nhược Khanh nhìn thấy ánh mắt hắn liền không nói nữa, trong đôi mắt đẹp cũng hiện ra một tia kiên định.
Quan viên Khánh An phủ trong tràng, chỉ có ba người nhận biết Lý Dịch.
Lưu huyện lệnh, Phùng giáo sư và Đổng tri phủ.
Đối với quan lại cấp dưới mình, Lưu huyện lệnh đương nhiên điều tra qua, kết quả làm cho hắn giật nảy cả mình, lực áp Trầm Chiếu, khiến Dương Ngạn Châu mặc cảm, cường thế trèo lên đỉnh tài tử Khánh An phủ...
Mà Phùng giáo sư và Đổng tri phủ càng hiểu rõ Lý Dịch, so bài văn, so thi từ, trong tràng thật không nhất định có người thắng được hắn.
Có thể viết ra các bài thi từ trước kia, tài hoa thật không thấp, nếu hắn không thích đi vào con đường làm quan, khoa cử lần này, sợ rằng tất cả tân khoa tiến sĩ ở đây sẽ bị hắn áp một đầu không thở nổi.
- Vị huynh đài này đã chướng mắt bài từ Duyên Tân huynh làm, sợ rằng trong lòng có tác phẩm càng diệu, sao không lấy ra để cho chúng ta nhìn xem?
Giang Tử An đi ra từ trong đám người, cười nói.
Thời điểm ánh mắt lướt qua Uyển Nhược Khanh, thần sắc hơi khác thương lóe lên một cái rồi biến mất.
Khó trách nàng không đáp ứng mình, nguyên lai sớm đã có nhân tình...
- Nếu có thi từ gì tốt, nhanh lấy ra đi, đừng che che lấp lấp.
Một thanh âm hơi lớn tuổi truyền ra, ánh mắt mọi người nhìn lại.
Lý Dịch thấy người khác còn chưa mở miệng, mà tiểu quan lần trước đi cùng Phùng giáo sư tới Như Ý Phường đã nói trước, trong lòng hơi kinh ngạc, bất quá hắn cũng biết, nếu hôm nay không lấy ra một bài nào để trấn tràng, chỉ sợ cửa này thật không dễ qua.
- Nhược Khanh cô nương, làm phiền nàng mài mực.
Lý Dịch cười nói với Uyển Nhược Khanh.
Uyển Nhược Khanh khanh gật đầu, còn chưa có động tác gì, chỉ thấy trung niên quan viên vừa mới mở miệng phất ống tay áo một cái, nói:
- Không cần, bản quan tự thân mài mực cho ngươi.
Đổng tri phủ thực không thích nhìn mấy đại nam nhân khó xử một nữ tử, nhưng hắn càng muốn nhìn Lý Dịch có thể viết ra kiệt tác gì hơn. Dù sao, hắn không xuất thủ thì thôi, vừa ra tay liền sẽ để thi đàn Khánh An phủ chấn động, nhìn tình trạng Thi Đàn bây giờ, thường xuyên bị quấy giống như vậy thì rất hữu ích.
Lý Dịch nhìn tiểu quan kia chạy tới bắt đầu mài mực, trong lòng không khỏi cảm thán, tiểu quan này có quan chức không lớn mà thích náo động, quan viên khác còn chưa lên tiếng, hắn ngược lại rất tích cực, tiền đồ đời này chỉ sợ cứ như vậy.
Về phần đám người thì đang suy đoán phủ cử động lần này của Đổng tri phủ có ý gì, trong lúc nhất thời rất khó hiểu.
Nâng bút trám mực, liếc Thôi Duyên Tân một cái, phất tay, một hàng chữ mây trôi nước chảy được viết ra.
“Xú nô nhi”.
Vừa viết tên điệu, nhìn thấy chữ viết phiêu dật, có quan viên giữa sân nhịn không được khen.
- Hảo tự!
Không nói đến nội dung thi từ, riêng ba chữ này đã đã để bọn hắn lau mắt mà nhìn người trẻ tuổi trước mắt.
Đổng tri phủ cùng Phùng giáo sư gặp qua Lý Dịch chữ, đối với cái này cũng không quá kinh ngạc, bất quá, khi bọn hắn vừa ý khuyết viết ra thời điểm, liếc nhau về sau, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Thôi Duyên Tân.
"Thiếu niên bất thức sầu tư vị,
Ái thướng tằng lâu,
Ái thướng tằng lâu,
Vị phú tân từ cưỡng thuyết sầu.
Nhi kim thức tận sầu tư vị,
Dục thuyết hoàn hưu,
Dục thuyết hoàn hưu,
Khước đạo: thiên lương hảo cá thu!..." (**)
**: Thái tang tử - Thư Bác Sơn đạo trung bích - Tân Khí Tật.
( Dịch nghĩa
Lúc tuổi trẻ chẳng biết mùi vị sầu là gì,
Cứ thích lên lầu cao,
Thích lên lầu cao,
Vì làm bài từ mới nên nói gượng là sầu.
Đến giờ mới hiểu hết mùi vị sầu,
Muốn nói lại thôi,
Muốn nói lại thôi
Chỉ rằng: “Trời mát, mùa thu đẹp”).
Bài từ Thôi Duyên Tân vừa làm, ý chung là... Trong lúc rảnh rỗi, một thân một mình, leo lên cao ốc, ưu quốc ưu dân, thậm chí ăn khó nuốt, ngủ khó an, ngày càng gầy gò, chung quy cũng là một chữ "Sầu"!
Vừa mới đọc qua thì cảm thấy bài từ này cũng không có vấn đề, giờ phút này nghẫm lại thì có chút kệch cỡm, không ốm mà rên.
Dù sao, nhìn hắn tinh thần sung mãn, thân thể hơi thể béo, chỗ nào thấy gầy gò vì lo cho nước, lo cho dân?
Bất quá, đây thực ra cũng là bệnh chung của rất nhiều văn nhân, bọn họ bình thường sao chú ý đến những điều này, nếu nói chính xác, chỉ sợ đại đa số người sẽ phải bị chụp cái mũ “Vị phú tân từ cưỡng thuyết sầu” (Vì làm bài từ mới nên nói gượng là sầu).
Nhưng giờ phút này bị chỉ đúng chỗ, tự nhiên không thể xem nhẹ.
Lúc này, Lý Dịch để bút xuống, đã viết xong.
“Thiếu niên không biết mùi vị sầu, Thích lên lầu cao. Thích lên lầu cao, Vì làm bài từ mới nên nói gượng là sầu”
“Đến giờ mới hiểu hết mùi vị sầu, Muốn nói lại thôi, Muốn nói lại thôi, Chỉ rằng: “Trời mát, mùa thu đẹp”.
Phùng giáo sư ngẩng đầu liếc nhìn Lý Dịch, hắn thân là giáo sư học phủ, sau nhìn không ra, sầu không phải nỗi buồn ly biệt, mà sầu tưu cho quốc gia, tầng tầng làm nền, uyển chuyển hàm súc, kín đáo không lộ ra... Một thiên thượng giai chi tác (*) a.
*: Tác phẩm thượng giai, tác phẩm kiệt xuất.
Nhưng vấn đề ở chỗ, toàn bài từ lộ ra sự bi phẫn là chuyện gì xảy ra?
Tuổi còn nhỏ, sao lại có lịch duyệt dạng này?
Lấy tạo nghệ thi từ của hắn, viết bài từ này tất nhiên không phải vì hư vinh, mà vì đánh mặt!
"Vì làm bài từ mới nên nói gượng là sầu..."
Thôi Duyên Tân vừa mới “Sầu” xong, hắn đã viết ra câu từ dạng này... Phùng giáo sư thầm than một tiếng, hi vọng sau tối nay, Thôi Duyên Tân sẽ không lưu bóng đen trong tâm lý.
Mà lúc này, sắc mặt một đám Tiến Sĩ xung quanh cũng sinh ra một chút biến hóa.
Bọn họ vẫn còn năng lực phân biệt, bài từ này, xác thực mà nói không chỉ cao hơn so với Thôi Duyên Tân một bậc.
Đương nhiên, quan trọng hơn là câu đầu tiên.
"Thiếu niên không biết mùi vị sầu, Thích lên lầu cao. Thích lên lầu cao, Vì làm bài từ mới nên nói gượng là sầu..."
Hai chữ "Thiếu niên" không phải nói Thôi Duyên Tân không đâu.
Chính là bọn họ, một bài từ cà khịa cả đám a nhưng nó lại xuất ra từ một người còn trẻ hơn mình.
Nhân sinh vừa mới bắt đầu, rất nhiều chuyện chưa có kinh lịch qua, từ đâu mà nhiều sầu tư như vậy?
Nghĩ đến thi từ mình viết qua trước đó, trên mặt không khỏi hiện ra cảm giác nóng bỏng khi bị đánh mặt.
Giờ phút này, sắc mặt Thôi Duyên Tân trắng bệch, ngơ ngác nhìn trang giấy, giống như một thanh dao nhọn xuyên thẳng trái tim, hai hàng nhiệt lệ từ trong mắt lăn xuống.
Ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, trong lòng bi phẫn ngập trời.
"Vì làm bài từ mới nên nói gượng là sầu... Có dám hung ác hơn một chút nữa không?"
Thôi Duyên Tân mắt tối sầm, tức ngất tại chỗ.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương