Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 166 : tự rước nhục
Mặc đồ bộ khoái lâu nay, giờ đổi mặc váy ngắn dành cho nữ tử, không chỉ Lý Dịch nhìn thấy kỳ quái, ngay cả Lý Minh Châu cũng có chút không quen.
Bất quá, trường hợp như tối nay mà mặc đồ bộ khoái thì không thích hợp, nàng khó chịu sượt qua người Lý Dịch, đi đến cuối đường lại vòng trở lại từ một bên khác.
Đối với Ninh Vương phủ, nàng hiển nhiên xe nhẹ đường quen, đi trở về một đoạn đường, sau đó đi lên một lầu nhỏ tinh sảo.
Lầu nhỏ có hai tầng, đi lên mười bậc thang, kế cửa sổ trong phòng tầng hai, trung niên nam tử vừa mới trò chuyện cùng Lý Dịch ngồi xuống, thái giám tên Thường Đức yên tĩnh đứng hầu sau lưng hắn.
- Hoàng Huynh.
- Bệ hạ.
Đối diện, Ninh Vương và Ninh vương phi cung kính hành lễ.
- Nơi này không có người ngoài, không cần hành lễ phiền phức.
Hoàng đế đương triều - Lý Hoành ngồi xuống, cười ha hả nói.
Tâm tình hắn lúc này thật tốt, vừa rồi ngồi nói chuyện với người tuổi trẻ không biết thân phận hắn, tùy ý nhàn phiếm vài câu, để hắn cảm thấy bất kỳ câu từ lễ tiết hoặc ngữ điệu nịnh nọt nào kém rất xa một tiếng "Đánh rắm" kia, quả thật thư sướng.
Hai người lần lượt ngồi xuống, cửa mới truyền đến thanh âm.
- Công chúa, bệ hạ và nương nương đang ở bên trong đợi ngài.
- Minh Châu, mau vào.
Nữ tử tiến vào gian phòng, Hoàng Hậu đứng lên, vẫy tay nói.
- Phụ Hoàng, Mẫu Hậu.
Lý Minh Châu đi tới, đầu tiên thi lễ với hai người, sau đó mới chào Ninh Vương và Ninh vương phi.
- Minh Châu gặp qua Vương thúc, gặp qua di nương.
- Mau tới đây ngồi xuống.
Ninh vương phi đứng lên, nắm tay nàng, để nàng ngồi giữa bà và Hoàng Hậu, cười nói:
- Đứa nhỏ này, mấy tháng qua cũng không đến Vương Phủ thăm di nương một lần, khi còn bé con thế nhưng thích quấn lấy di nương nhất mà.
- Chỉ sợ cho di nương và Vương thúc thêm phiền phức.
Lý Minh Châu cười đáp.
- Có phiền toái gì, chẳng lẽ sợ Vương Phủ bạc đãi con hả.
Ninh vương phi vẫn nắm tay nàng, trong mắt có một tia trách cứ.
- Con nói xem, không hảo hảo ở trong cung, nhất định phải đến đây làm cái gì mà bộ khoái, từ xưa đến nay, nào có công chúa đi bắt cướp bao giờ...
Ninh vương phi nói thế để cho nàng không biết làm thế nào, vừa ngay lúc này, có một người tiến đến, Lý Hiên không có tìm thấy Lý Dịch trong Vương phủ, đành bất đắc dĩ trở về, có hạ nhân chuyển cáo lời Ninh Vương, bảo hắn đến lầu nhỏ, nên lập tức chạy đến.
Đột nhiên nhìn thấy trung niên nam tử, Lý Hiên sững sờ một lúc, lập tức cong lưng cúi chào.
- Hiên nhi gặp qua hoàng bá bá.
- Đứng lên đi, đứng lên đi, đến chỗ Hoàng bá bá này.
Cảnh Đế vẫy tay, Lý Hiên đành phải ngoan ngoãn đi sang ngồi xuống.
Sau khi hắn ngồi xuống, Hoàng Hậu giống như nghĩ đến cái gì, quay đầu bất mãn nhìn Lý Minh Châu, nói:
- Con… Đứa nhỏ này, ai bảo con vụng trộm mang rượu tới cho Phụ Hoàng, chẳng lẽ con không biết phụ hoàng có tật khó thở, không thể uống rượu sao?
- Còn có Thường Đức nữa, để ngươi trông Bệ hạ, ngươi trông như thế hả? Đừng cho rằng ta không biết, không có ngươi, rượu kia căn bản đến không được tay Bệ hạ đâu.
- Lão nô biết tội!
Lão giả sau lưng Cảnh Đế nghe vậy, lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
- Đứng lên đi, chuyện này trẫm cũng có sai, không nhắc lại nữa.
Cảnh Đế khoát khoát tay, bỗng nhiên hít hít cái mũi, nghi hoặc hỏi.
- Mùi thơm ở đâu?
Ông chồng đã không muốn nhắc lại chuyện này, Hoàng Hậu cũng không mở miệng, nghe lão nói thế, trên mặt tươi cười, nói:
- Bệ hạ có chỗ không biết, vật này gọi "Nước hoa", là Hiên nhi vừa mới tặng cho thần thiếp.
- Nước hoa?
Trên mặt Cảnh Đế hiện ra một chút kinh ngạc, còn chưa mở miệng, trên mặt lần nữa hiện ra một tia nghi hoặc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngay chớp mắt vừa rồi, bên ngoài vốn rất ồn ào đột nhiên an tĩnh lại.
Dưới tiểu lâu, trong một sân bãi rộng lớn chính là địa phương tối nay những đám sĩ tử, quan chức đàm luận quốc sự, ngồi trên lầu này ngược lại cũng có thể nghe được một vài câu, đã quen nghe tiếng tranh luận ồn ào, bỗng nhiên yên tĩnh, tự nhiên làm cho người ta nghi hoặc.
Lão hoạn quan tên Thường Đức sớm đã đi tới trước cửa sổ, từ cửa sổ nhìn xuống dưới, mặt già hiện ra vẻ kinh ngạc.
- Là hắn.
Sau một lát, Cảnh Đế đứng lên từ chỗ ngồi, đi tới trước cửa sổ, lúc nhìn thấy một đạo thân ảnh trẻ tuổi phía dưới, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười.
- Là hắn.
Nhìn thấy biểu hiện trên mặt Cảnh Đế, Ninh Vương và Lý Hiên mấy người cũng hơi nghi hoặc một chút đi tới.
......
- Cái quái gì đây...
Người tuổi trẻ kia vò bài từ Thôi Duyên Tân làm thành một cục, giống như ném giấy lộn vứt xuống đất, lại phối hợp biểu lộ trào phúng cùng khinh thường trên mặt, chư vị Tiến Sĩ đang chờ linh nhân hát ra khúc từ không khỏi ngẩn người.
Cuồng vọng, quá cuồng vọng!
Sau một khắc, trong lòng bọn họ hiện ra suy nghĩ dạng này.
Sắc mặt Thôi Duyên Tân sớm đã đỏ bừng, sải bước đi tới, lạnh lùng nhìn gia hỏa không biết từ nơi nào xuất hiện, cắn răng hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Người này vừa rồi làm thế rõ ràng xem thường tác phẩm đắc ý của hắn, mà điều này đối với người đọc sách mà nói, là vũ nhục không thể chịu đựng.
Nếu cứ thả hắn rời đi, chuyện hôm nay tất sẽ thành vết bẩn suốt đời đối với Thôi Duyên Tân hắn.
- Là hắn?
- Người này không phải người vừa rồi bị Phùng giáo sư răn dạy à?
- Duyên Tân và hắn có thù oán?
Giữa sân, không ít người vừa rồi tận mắt nhìn một màn Phùng giáo sư nổi bão, trong nháy mắt có người nhận ra Lý Dịch.
- Ta nói, tác phẩm rác rưỡi như thế này cũng đừng lấy ra bêu xấu, từ viết kém là ngươi sai, còn muốn kêu người ta hát ra, nếu tra tấn lỗ tai người khác thì cũng là lỗi của ngươi.
Đối với loại người đọc sách mặt ngoài nhã nhặn, ra vẻ đạo mạo nhưng tâm đen như đít nồi, Lý Dịch từ trước đến nay không có ấn tượng tốt.
Trước đó Trầm Chiếu như thế, bây giờ gia hỏa họ Thôi trước mắt cũng như thế.
Mấy năm đọc sách đã cho rằng mình là cha thiên hạ, không coi ai ra gì, bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, khi dễ một giới nữ lưu, mà đám người còn lại cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, tương lai Cảnh Quốc sẽ do hạng người này quản lý, lo gì không vong?
Đương nhiên, một điểm trọng yếu nhất là hắn khi dễ người Lý Dịch quen biết, thường xuyên còn hoài niệm mùi vị hai miếng bánh Quế Hoa Cao nàng làm đây.
- Cuồng vọng!
Tác phẩm đắc ý bị người nói không đáng một đồng, riêng một câu "Từ viết kém là ngươi đã sai, còn muốn kêu người ta hát ra, nếu tra tấn lỗ tai người khác thì cũng là lỗi của ngươi" càng làm cho Thôi Duyên Tân kém chút phun ra một ngụm máu.
Cả câu không có một chữ thô tục mà đã khiến cho Thôi Duyên Tân có một loại xúc động muốn bóp chết người trước mắt, tức giận quát.
- Đồ cuồng vọng, ngươi lại có thể làm ra bài từ gì, lấy ra để mọi người nhìn một cái, hôm nay có chư vị đại nhân ở đây, nếu ngươi không làm được bài từ gì tốt, vô tội nhục mạ ta, ta nhất định sẽ phải vạch tội ngươi trước mặt chư vị đại nhân, thậm chí dâng lên Thánh thượng!
Trong lòng Thôi Duyên Tân lúc này cũng tức giận đến phiền muộn, hắn căn bản không nhận biết người trước mắt, cũng nghĩ rằng hắn là một vị tân khoa tiến sĩ nào đó, bị người nhục mạ như thế, lấy tính cách hắn, đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, hắn cực kỳ tự tin đối với bản thân mình, trong lúc xúc động, nói ra mấy câu như vậy.
Mấy vị quan viên bản địa Khánh An phủ nơi xa cũng đi tới, Phùng giáo sư đi trước nhất, còn chưa dừng bước đã nghe lời Thôi Duyên Tân nói, khi ngẩng đầu nhìn thấy người đối diện, thân thể lảo đảo một cái, kém chút ngã sấp.
- Duyên Tân...
Thôi Duyên Tân là người lão nhìn trúng, Khoa thi lần này cũng không phụ hi vọng lão, lấy được công danh Tiến Sĩ, thật sự không muốn nhìn hắn lần nữa chịu nhục.
Hắn những ngày gần đây lên kinh thi sử, căn bản không biết những chuyện phát sinh ở Khánh An phủ gần đây, tự nhiên cũng không hiểu, hắn đòi so thi từ với người tuổi trẻ đối diện, quả thực tự rước lấy nhục!
- Phùng đại nhân, ý ta đã quyết, hôm nay chịu vũ nhục này, không thể ẩn nhẫn!
Thôi Duyên Tân phất ống tay áo, dứt khoát nói.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương