Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 128 : Đàm phán thành công

Shared by: nguoichiase  === oOo === - Khụ, khụ, Lý huynh đệ hiểu lầm rồi. Vương quản gia ho khan hai tiếng, che giấu vẻ mặt xấu hổ, nói: - Đương nhiên là Vương Phủ cầm bảy. Sinh ý ở bên ngoài của Ninh Vương phủ đều do Vương quản gia quản lý, hắn ở trong thành Khánh An cũng coi nhân vật tai to mặt lớn, nếu người khác dám nói chuyện như thế với mình, chỉ sợ Vương quản gia đã sớm phẩy tay áo bỏ đi, nhưng người trước mắt hết lần này tới lần khác lại là một ngoại lệ. Hợp tác sinh ý Như Ý Lộ và liệt tửu đã trở thành kết cục đã định, chuyện này không phải Vương quản gia có thể thay đổi được. Dù sao chuyện này do Tiểu Vương Gia định ra, hắn chẳng qua là một gia nô nhỏ trong Ninh Vương phủ, nhiều lắm thì địa vị cao hơn gia nô một chút, không có quyền phủ quyết. Huống chi, hai sinh ý này lợi nhuận rất lớn, quả thực kiếm bộn không lỗ, hàng năm có thể mang đến nhiều lợi nhuận to lớn cho Vương Phủ, nếu làm thành, mình cũng sẽ có một phần công lao. Hắn có thể làm, chỉ tận lực giúp Vương phủ nhận được nhiều lợi nhuận nhất có thể, Vương Gia không thể nào tự mình đi hỏi những chuyện này, Tiểu Vương Gia cái gì cũng không hiểu, những chuyện này vẫn phải hắn tới làm. - Vương quản gia nói lời ấy sai rồi. Lý Dịch thở dài một hơi, chân thành nhìn hắn nói. - Ta nghĩ Vương quản gia là người hiểu chuyện, hẳn phải biết một khi Như Ý Lộ và liệt tửu sản xuất ra số lượng lớn có thể mang đến lợi nhuận bao nhiêu chứ? Điểm này hắn không thể phủ nhận, Vương quản gia gật đầu. - Như Ý Lộ xác thực là kỳ vật, vang dội khắp Khánh An Phủ, nếu có thể tiến một bước mở rộng sản xuất, thậm chí có thể tiến xa đến Kinh Đô... Còn về liệt tửu kia, hơn xa các loại rượu bán trong các quán rượu hiện nay, lợi nhuận càng không thể đánh giá. Lý Dịch nhìn hắn, cười hỏi: - Vậy không biết Vương quản gia có từng nghe qua "Quyền tài sản tri thức" chưa? - Quyền tài sản… Tri thức? Trên mặt Vương quản gia hiện vẻ nghi hoặc, hỏi: - Cái gì gọi là... Quyền tài sản tri thức? Giải thích cái gì gọi là quyền tài sản tri thức cho những người mấy trăm hơn ngàn năm trước không phải một chuyện dễ, Lý Dịch ngẫm lại, nói: - Tuy Như Ý Lộ và liệt tửu có lợi nhuận to lớn, nhưng nếu không có cách điều chế cũng như phương pháp sản xuất thì cho dù lợi nhuận lớn hơn thì cũng chỉ là nói suông, điểm này Vương quản gia không phủ nhận chứ? - Đó là đương nhiên. Vương quản gia không chút do dự trả lời. - Vậy Vương quản gia cảm thấy, nhân thủ và nhà xưởng quan trọng hay cách điều chế quan trọng hơn? Lý Dịch nhìn hắn hỏi. Vương quản gia không nói lời nào. Đạo lý này hắn đương nhiên hiểu, chỉ có nhân thủ và nhà xưởng mà không chiếm được cách điều chế thì cũng không có bất kỳ tác dụng gì, Vương Phủ muốn thu hoạch được lợi nhuận to lớn này trước hết phải được người trẻ tuổi trước mắt này đồng ý giao cách điều chế cùng sản xuất Như Ý Lộ, liệt tửu cho bọn hắn. Nhưng vấn đề ở chỗ, có người nào dám bàn điều kiện cùng Vương Phủ? Sự thật chứng minh, thật có. Cho tới nay, những thương nhân kia ai mà không phải một mặt a dua nịnh hót muốn nịnh bợ hắn, muốn dính một chút quan hệ với Vương Phủ, làm sao đến lượt hắn thì lại trái ngược hết vậy? Sắc mặt Vương quản gia có chút khó coi, xem ra đối phương quyết tâm không nhường thêm một phần lợi nhuận nào. Mà đối với chuyện này, mình còn không thể dùng bất kỳ thủ đoạn bức bách nào, dù sao, Tiểu Vương Gia giống như phi thường trọng thị đối phương. Lý Dịch nhìn thấy trên mặt Vương quản gia lộ vẻ không vui, lần nữa mở miệng nói: - Như Ý Lộ và liệt tửu chỉ là mở đầu thôi, Như Ý Phường sắp bán nước hoa và xà phòng, lợi nhuận còn lớn hơn liệt tửu nhiều. Cho dù cổ kim, tiền của người phụ nữ là dễ kiếm nhất, một bình Như Ý Lộ nho nhỏ có thể làm cho các nàng như thế, nếu như chờ sau khi nước hoa và xà phòng được bán ra không biết các nàng sẽ điên cuồng thành bộ dáng gì? - Lời ấy là thật? Vương quản gia ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, ánh mắt đầy lửa nóng. Lợi nhuận từ liệt tửu đã làm cho hắn cực kỳ thỏa mãn, nếu có sinh ý kiếm được nhiều tiền hơn nữa, đây tuyệt đối là lập đại công, có lẽ nhờ những công lao này, trong lúc còn sống hắn có thể thăng lên chức đại tổng quản Vương Phủ, đi đến nhân sinh đỉnh phong cũng không chừng... Lý Dịch nhìn Vương quản gia, cười không nói. - Được, năm thành thì năm thành! Suy nghĩ thật lâu, Vương quản gia rốt cục cắn răng nói ra câu này. Trong bầu không khí vui sướng hài hòa, hai người rốt cục định ra phương thức phân phối lợi nhuận cuối cùng, vẫn như cũ là chia đôi không thay đổi gì, nhưng mà, Lý Dịch phải bảo đảm, sau này có đồ vật mới gì xuất hiện, trước hết phải cân nhắc hợp tác cùng Ninh Vương phủ. Đối với điều này, Lý Dịch đương nhiên đồng ý. Có một chân to như thế mà không ôm, hắn đâu có ngốc. Đàm phán vui vẻ kết thúc, trong lòng Lý Dịch nhẹ nhõm không ít, nhìn xung quanh, phát hiện trên khu đất trống dưới sườn núi đã có không ít người tụ tập, chậm rì rì đi qua. Vương quản gia đứng tại chỗ, tâm tình phức tạp khó tả, hồi lâu sau mới thở dài một hơi, ngồi xuống trên mặt đất, thuận tay lấy ra mấy xiên thịt, rắc gia vị lên, bắt đầu nướng trên lửa than. Cách chỗ hắn không xa, đám nhóc đang xếp thành hàng dài, chắp tay sau lưng, đầu lung lay, từng đứa đi đến trước mặt Tần Tình, đọc thuộc lòng một bài văn mà mấy ngày trước tiên sinh dạy cho bọn hắn. “Đệ Tử Quy, Thánh Nhân huấn, thủ hiếu đễ, lần cẩn tin… Bác ái chúng mà hôn nhân có thừa lực làm theo Học Văn..." Đám trẻ đọc làm cho Vương quản gia có chút phiền não, sau khi vài tên nhóc đọc qua thì ngay cả hắn ở một bên nghe cũng có thể đọc lại mười mấy câu kia, không khỏi lắc đầu, chuyển lực chú ý trở lại trên mỹ thực trước mặt. ...... Trên chỗ đất bằng phía dưới sườn núi, hai bóng người đang so đấu. Lần trước so khí lực bại bởi Lão Phương, trong lòng Thủ Lĩnh Hộ Vệ kia không phục, cho nên lần này gặp lại đương nhiên phải lấy lại danh dự. Đương nhiên, hắn sẽ không ngốc tiếp tục so khí lực với Lão Phương, lần này, hai người tỷ thí công phu quyền cước. Khi Lý Dịch đi đến, bọn họ còn đánh khó phân thắng bại, làm Thủ Lĩnh Hộ Vệ, thân thủ tự nhiên không tầm thường, nhưng Lão Phương cũng không phải ăn chay, xem ra, trong thời gian ngắn hai người không thể phân ra thắng bại. Một bên khác, trong tay Lý Hiên còn cầm một khối thịt nướng, con mắt nhìn chằm chằm con thỏ trong ngực Tiểu Hoàn, trên mặt lộ ra vẻ động lòng. Không biết con thỏ này mà nướng thì ăn sẽ thế nào, nhưng nhìn vậy thì vị đạo hẳn sẽ không tệ đâu. Tiểu Hoàn cảm nhận được ánh mắt của hắn không có ý tốt, lập tức tránh qua bên cạnh mấy bước. - Tiểu nha hoàn, ta dùng thỏi bạc này mua con thỏ của ngươi được không? Lý Hiên từ trong ngực móc ra một thỏi bạc, nhìn tiểu nha hoàn hỏi. Tiểu nha hoàn biết hắn muốn mua con thỏ này khẳng định không có ý tốt, nhưng sức hấp dẫn của bạc đối với nàng cũng rất lớn, tuy bình thường muốn cái gì thì cô gia đều sẽ mua cho nàng, nhưng nàng cũng muốn giữ một chút tiền riêng... Hình như nghĩ đến cái gì, trên mặt tiểu nha hoàn lộ ra một tia giảo hoạt, đưa con thỏ cho một vị tỷ muội bên cạnh, nhặt lên một cục đá lớn và một cục đá nhỏ, nắm ở trong tay, cánh tay giơ lên cùng một độ cao, lòng bàn tay hướng phía dưới, nàng nói: - Nếu như công tử có thể đoán được sau khi ta buông tay, khối đá nào rơi xuống đất trước thì ta sẽ đưa con thỏ nhỏ cho ngài, nếu như ngài đoán sai, thì ngài phải đưa bạc cho ta. Lý Hiên sững sờ một chút, sau đó trong lòng thì không khỏi có chút đáng tiếc, tiểu nha đầu này nhìn rất thông minh, không nghĩ tới lại ngốc như thế... Vấn đề đơn giản như vậy còn cần đoán sao?