Hừ hừ, kẻ ngu ngốc kia liền ngoan ngoãn cưới Thiên Mân công chúa đi! Chúc phúc hắn, ha ha……
Tần Túy Nguyệt uống trà, tưởng tượng biểu tình khi Hách Liên Sí biết bị nàng lừa, nhịn không được khóe môi gợi nụ cười đắc ý.
Chờ kẻ ngu ngốc phát hiện khi bị lừa, cho dù tức giận nàng đi chăng nữa thì cũng không có cách, dù sao hắn nhất định sẽ không tìm thấy nàng, bởi vì, đêm đó nàng không kịp cùng hoàng đế phụ thân ăn mừng, liền mau thu thập hành lý suốt đêm thoát đi kinh thành.
Hừ! Nàng cũng không phải ngu ngốc, sao vẫn ở trong cung chờ bị phát hiện? Đương nhiên là muốn trước trốn rồi ── tựa như năm đó giống nhau.
Nhưng mà, thật không nghĩ tới hắn chính là thái tử Hãn Long quốc, cái “Hãn Long tướng quân” mà các quốc gia phải kinh sợ
Nàng từng nghe nói, hắn là võ tướng Hãn Long quốc, không chỉ có võ nghệ cao cường, tinh ranh hơn các loại binh pháp, lãnh đạo Hãn Long quân đánh các dân tộc rãi rác không phục tùng Hãn Long quốc, thậm chí thống hợp bọn họ, làm cho quốc lực Hãn Long quốc càng cường đại.
Tuy rằng thân là thái tử, trong trận chiến hắn không núp đi, ngược lại còn xung phong đi đầu, làm gương cho binh sĩ, tuyệt không làm cho thủ hạ dễ dàng toi mạng.
Hắn bách chiến bách thắng, tuổi còn trẻ liền đạt được danh hiệu “Hãn Long tướng quân”, là đế vương tương lai mà mỗi người trong Hãn Long quốc tôn sùng.
Sau khi trốn về Hoan Hỉ thành, vì tò mò, nàng từng viết thư hỏi hoàng đế phụ thân chuyện năm đó.
Nghe phụ thân nói, khi đó Hách Liên Sí tiểu nam hài không buông tay luôn luôn tìm nàng, vững chắc tin tưởng thấy được nàng, hoàng đế phụ thân đành phải giả ngu, kêu các tiểu cô nương trong cung cho hắn nhìn xem.
Kết quả…… Đương nhiên là tìm trong vô vọng!
Ha ha! Nhân vật mà hắn cần tìm là nàng sớm rời đi hoàng cung.
Mà lần này hắn lại bị nàng đùa giỡn, nàng nghĩ, lấy cá tính cuồng vọng của tên kia, nhất định sẽ giận đến phát điên.
“Hừ! Hách Liên Sí, dự đoán được ta, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.” Nằm ở ghế quý phi, Tần Túy Nguyệt hừ nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ lộ vẻ bất tuân.
“Ai nghĩ đều đừng nghĩ?”
Một bóng dáng nhỏ nhắn đỏ tươi đi đến, cũng không hỏi chủ nhân có đồng ý không, thẳng ngồi vào ghế, một bên phe phẩy cây quạt hoa đào trên tay, một bên vì chính mình châm ly trà.
Tần Túy Nguyệt liếc mắt nhìn người mới tới, cánh môi tức giận đến hớt lên “Hoa Hỉ Nhi, ban ngày ban mặt, Túy Nguyệt lâu ta còn chưa mở cửa, ngươi đến làm gì?” nữ nhân này coi ai không ra gì, Túy Nguyệt lâu là do nàng mở nha!
“Uống trà, nói chuyện phiếm a!” Nhếch môi cười, Hoa Hỉ Nhi một bộ dáng thảnh thơi, hạnh mâu liếc nhìn nữ nhân nằm ở quý phi ghế một cái.
Một thân xiêm y màu tím thanh lịch, tóc đen huyền trải dài, gần mép tóc có cài một cái đồ cài màu bạc, khuôn mặt tuyệt sắc không cần trang điểm, bộ dáng cao ngạo làm cho người ta không dám tới gần.
“Chậc chậc! Ngươi không đi thi thật sự rất đáng tiếc, nếu ngươi đảm đương hoa khôi, chỉ sợ các thanh lâu khác đều đóng cửa!” Hoa Hỉ Nhi than nhẹ.
“Những xú nam nhân kia làm sao xứng cho bổn cô nương hầu hạ!” Tần Túy Nguyệt cao ngạo dương môi cười, tay mềm tuyết trắng nhẹ cầm khối phù dung cao bỏ vào cái miệng nhỏ nhắn “Có cái thị phi gì có thể tán gẫu?”
“Như thế nào? Tin tức lớn như vậy, đều truyền khắp toàn bộ Thiên triều, ngươi này thân là con gái riêng của hoàng đế đừng nói là chưa từng nghe đi?”
Hoa Hỉ Nhi đưa mắt nhìn Tần Túy Nguyệt, thân là bạn tốt của nàng, đối với thân phận bí mật của nàng biết được nất thanh nhị sở.
“Ta đối với những chuyện nhảm nhí này không có hứng thú” Quẹt quẹt trà sang một bên, Tần Túy Nguyệt uống một ngụm trà, mắt đẹp nhàm chán quét đến Hoa Hỉ Nhi một cái. “Mà loại tin tức gì làm cho ngươi kinh ngạc như vậy?”
“Chậc chậc! Chuyện này rất lớn, thời gian trước vẫn quấn quít lấy đương triều chiến thần chúng ta – Thiên Mân công chúa, ngươi biết chưa?” Phe phẩy quạt hoa đào, Hoa Hỉ Nhi vẻ mặt nhiều chuyện.
Nghe được danh của Thiên Mân công chúa, Tần Túy Nguyệt trong lòng cả kinh, không hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên chút bất an, nhưng lệ nhan vẫn bỉnh tĩnh, chỉ có tay đang cầm ly trà là căng thẳng.
“Đương nhiên biết, nàng ra sao?” Cúi đầu uống trà, nàng giả bộ bình thản hỏi
“Nàng không phải bị chỉ hôn với thái tử Hãn Long quốc sao?” Hoa Hỉ Nhi ngắm Tần Túy Nguyệt một cái, mắt đẹp xẹt qua một tia hào quang.
“Vốn thái tử Hãn Long quốc cũng vui vẻ đồng ý, ai ngờ trước đó vài ngày khi hai người gặp mặt, thái tử lại giận dữ, nói thẳng nàng không phải Thiên Mân công chúa, nói Thiên triều chúng ta lấy công chúa giả lừa hắn, còn nói hắn không cần công chúa giả này, hắn muốn chân chính Thiên Mân công chúa…… Nhưng kỳ quái là, rõ ràng Thiên Mân công chúa là thật a!”
Hoa Hỉ Nhi tạm dừng lại, mắt đẹp khôn khéo không có ý tốt nhìn Tần Túy Nguyệt. “Túy Nguyệt, ngươi nói, việc này thần kỳ hay không thần kỳ?”
Tần Túy Nguyệt buông bát trà, ra vẻ kinh ngạc nhìn Hoa Hỉ Nhi, mâu nhi vô tội đi theo chớp chớp “Là thực thần kỳ, kết quả ra sao?”
Xong đời! Nàng còn tưởng rằng Hách Liên Sí sẽ đợi khi cưới Thiên Mân mới nhìn đến nàng, không nghĩ tới hai người sẽ gặp mặt nhau sớm như vậy, hơn nữa, sự tình ngày một lớn.
Nàng nghĩ, hoàng đế phụ thân nhất định đoán “Thiên Mân công chúa” mà Hách Liên Sí muốn chính là nàng, cái này cha nhất định tức chết rồi đi?
Gặp Tần Túy Nguyệt vẻ mặt vô tội, Hoa Hỉ Nhi cũng cười thật sự ngọt, “Ngươi cũng biết, đám hỏi này là trợ giúp chuyện hai quốc giao bang, cái loại sự tình lớn và quan trọng như vậy, nếu xử lý không tốt, chỉ sợsẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hai quốc”
Tần Túy Nguyệt nghe xong, mi không khỏi nhíu “Cái thái tử Hãn Long quốc kia, sẽ không phải cự tuyệt cưới Thiên Mân công chúa đi?”
“Đúng! Hắn kiên trì không cần Thiên Mân công chúa này, hắn muốn là cái Thiên Mân công chúa kia, nếu không giao ra, hắn liền cự tuyệt đám hỏi.” Hoa Hỉ Nhi lấy quạt che miệng, thanh âm phóng nhỏ “Nghe nói, cái thái tử Hãn Long quốc muốn “Thiên Mân công chúa” kia đến ngay cả bức họa đều phát đi ra!”
“Cái gì?!” Tần Túy Nguyệt trừng lớn mắt “Bức họa phát đi ra?!” Không thể nào, hoàng đế phụ thân sao có thể cho tên hỗn đản kia làm như vậy?
“Phải a!” Hoa Hỉ Nhi vẻ mặt khó hiểu, nghi hoặc hỏi: “Nói cũng kỳ quái, Túy Nguyệt, người trong bức họa kia có bộ dạng thật giống ngươi, ngay cả bức họa ta đều mang đến, ngươi muốn hay không nhìn xem?”
“Hoa, Hỉ, Nhi!” Tần Túy Nguyệt theo quý phi ghế nhảy lên “Ngươi, ngươi……”
Nữ nhân này sớm biết hết thảy mọi chuyện, vì sao ngay từ đầu lại giả ngu!
“Ai ai, đừng tức giận với ta.” Hoa Hỉ Nhi hi cười, theo trong lòng lấy ra giấy cuốn, đối Tần Túy Nguyệt lắc lắc “Tranh này đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, kỳ này mỗi người đều biết “Thiên Mân công chúa” mà thái tử Hãn Long quốc muốn là ai.”
“Đáng chết!” Tần Túy Nguyệt tức giận đến thấp rủa, ảo não nhìn bức họa “Làm sao có thể? Cha ta như thế nào có thể để sự việc này phát sinh?”
Đáng giận, hỗn trướng phụ thân kia vì sao lại cho Hách Liên Sí làm như vậy!
“Không có cách nào khác, đây chính là sự tình liên quan đến bang giao của hai quốc, hơn nữa nghe nói việc này ngay cả hoàng đế cũng không biết, chờ sau khi bức họa được tuyên bố, hoàng đế mới biết, nhưng đã không còn kịp rồi, bức họa đều truyền khắp các nơi.” Hoa Hỉ Nhi nhún nhún vai.
“Đáng chết! Hách Liên Sí đáng giận kia!”Tần Túy Nguyệt tức giận đến dậm chân, không nghĩ tới Hách Liên Sí lại đem mọi chuyện làm lớn như vậy, chuyện này ngoài dự liệu của nàng. Nàng cắn ngón tay, sốt ruột đi qua đi lại “Không cần nói cho ta biết, chuyện ta ở Túy Nguyệt lâu cũng truyền ra đi!”
“Yên tâm, người trong Hoan Hỉ thành cho dù biết cũng không dám nói đi ra, hoàn toàn giữ miệng.” Ai, mỗi người đều biết nói, Hoan Hỉ thành cái gì không có, chỉ có thế lực ác bá là nhiều nhất thôi! Không may là, Tần Túy Nguyệt đúng là ác thế lực lớn nhất, không ai dám chọc nàng.
“Về phần này các hoàng thân quốc thích, chuyện bí mật của bọn họ, ít hay nhiều ngươi đều biết, ta nghĩ bọn họ cũng không dám nói ra, chỉ sợ……” Hoa Hỉ Nhi dừng lại không nói.
“Chỉ sợ có mấy hiệp oán hận đến trả thù, đem hành tung của ta để lộ ra.” Tần Túy Nguyệt nói tiếp.
Nàng sợ chính là cái này. Nàng tuy rằng xử sự khéo léo, nhưng mà rất khó làm cho mọi việc chu toàn, huống chi nàng lại thực hiện bừa vãi, ắt hẳn cũng đắc tội qua vài tiểu nhân đi.
“Hành tung của ta nhất định giấu không được bao lâu.” Dừng lại cước bộ, Tần Túy Nguyệt nhíu mày “Huống chi, vì bang giao của hai quốc, hoàng đế phụ thân cũng sẽ bán đứng ta.”
Tuy rằng cha rất thương nàng, đem nàng làm bảo vật mà đau sủng, nhưng dù sao hắn cũng là đế vương, vì lợi ích hòa bình của quốc gia, khó bảo toàn sẽ không đem nàng đưa cho Hãn Long quốc làm lễ vật bang giao.
“Túy Nguyệt, vì hai quốc hòa bình, ngươi liền hy sinh chính mình một chút đi!” Hoa Hỉ Nhi phe phẩy quạt hoa đào, tốt bụng khuyên bảo.
Tần Túy Nguyệt lập tức trừng mắt “Ta mới không cần! Cái Đạt Tân vương kia cũng không phải đứa ngốc, sẽ không chỉ vì chuyện đám hỏi mà phá hư quan hệ hai quốc, huống chi có nhiều công chúa như vậy, ta chỉ là con gái riêng, đưa ta làm lễ vật đám hỏi, không phải càng vũ nhục Hãn Long quốc sao?” Nàng nói được đạo lý rõ ràng, nghĩ đến khuôn mặt ham vọng của Hách Liên Sí “Ta tuyệt sẽ không để hắn đắc ý”
Dự đoán được ý của nàng? Không có cửa đâu!
Tần Túy Nguyệt quyết định trốn đi, về phần muốn trốn được thế nào…… n, Thâu Thần chi cốc là chỗ tốt, nơi đó ẩn mật, không có người tìm được, hơn nữa ngoài cốc còn có đặt cơ quan, trừ phi biết trận pháp, nếu không căn bản vào không được trong cốc.
Nàng quyết định! Nàng muốn trốn tới Thâu Thần chi cốc, ở đó đợi cho mọi chuyện im ắng, chờ chuyện hai quốc liên minh chấm dứt, nàng mới xuất cốc.
Chủ ý nhất định, Tần Túy Nguyệt lập tức sắp xếp hết thảy mọi việc vặt, đem Túy Nguyệt lâu giao cho ma ma tin cậy nhất trong lâu quản lý, sau khi căn dặn mọi chuyện, sửa sang tốt gánh nặng, thừa dịp nửa đêm cưỡi ngựa ra Hoan Hỉ thành.
Đáp đáp…… (Tiếng ngựa chạy)
Nàng cúi người xuống, nhẹ đá bụng ngựa, làm cho ngựa tuyết trắng dưới thân phi nhanh trên đường, áo choàng màu tím theo gió bay phấp phới. Chờ khi cách Hoan Hỉ thành một đoạn dài, tâm mới dần dần vững vàng xuống dưới.
Giơ lên môi, nàng khẽ quát một tiếng, khi đang muốn làm cho con ngựa chạy nhanh hơn thì lại nhìn đến bóng đen che chắn ở phía trước.
Nàng nhíu mày, nào có người lại không biết chết che ở chính giữa con đường? Nàng không hờn giận đối với người phía trước kêu: “Này! Mau tránh ra!”
Nhưng là bóng dáng trước mặt cũng không nhúc nhích, vẫn vững vàng đứng ở tại chỗ.
Đáng giận!
Mắt thấy vậy thì Tần Túy Nguyệt kéo nhanh dây cương, làm cho con ngựa dừng lại.
“Hí ──” Ngựa trắng nhẹ hí một tiếng, cao cao đứng lên, lui lại mấy bước, sau đó không hờn giận nhẹ phun khí.
Tần Túy Nguyệt cũng không cao hứng gào thét: “Này! Ngươi không có mắt sao, không thấy được có người đang muốn đi qua sao? Vì sao vẫn đứng ở giữa đường, muốn chết đi tìm chỗ khác…”
Đột nhiên, ngươi giấu mình ở bóng tối, nhớ ánh sáng của mặt trăng, hơi hơi lộ ra khuôn mặt, cũng làm cho nàng xem được khuôn mặt của người phía trước.
Thanh âm mắng chửi người đột nhiên ngừng, nàng ngạc nhiên trừng mắt người đang tới, miệng không thốt nên lời
Khuôn mặt thô quặng nhẹ nhàng nhíu mày, lâm mâu dã man ung dung nhìn nàng, bàn tay to nhẹ vỗ về bờm ngựa đen dưới thân, lười biếng mở miệng: “Đã lâu không thấy, “Thiên Mân công chúa”, hoặc nên gọi nàng là…… Tần Túy Nguyệt?”
“Ngươi……” Tần Túy Nguyệt trừng mắt Hách Liên Sí, bị dọa đến nói không ra lời.
Đáng chết! Động tác của hắn so với suy nghĩ nàng còn nhanh.
Hách Liên Sí nhìn Tần Túy Nguyệt, bạc môi nhẹ câu “Thật không nghĩ tới nàng sẽ ở thành nhỏ nơi xa xôi như vậy, vì tìm ra hành tung nàng, làm ta mất rất nhiều công phu”
Mím môi, Tần Túy Nguyệt cao ngạo ngẩng đầu “Thái tử Hãn Long quốc, ngươi không ở kinh thành chuẩn bị tốt hôn lễ của ngươi cùng Thiên Mân công chúa, chạy tới thành nhỏ nơi xa xôi này làm gì?”
“Đương nhiên là tới tìm “Thiên Mân công chúa” của ta.” Hách Liên Sí nở nụ cười, lam mâu nhìn lấy nàng chớp cũng không chớp một cái.
Ánh mắt kia làm cho Tần Túy Nguyệt kinh hãi, cũng không sợ hãi nhìn hắn “Tiểu nữ tử chính là cái yên hoa nữ tử*, sao có thể cùng Thiên Mân công chúa so sánh? Thái tử, ngươi vẫn là cưới công chúa của ngươi, thứ lỗi, tiểu nữ tử đi trước.” Nói xong, giục ngựa sẽ rời đi.
(*người chốn lầu xanh)
Nhưng Hách Liên Sí lại dùng ngựa đen ngăn trở đường đi của nàng “Như thế nào? Như vậy muốn chạy thoát?” Hắn nâng tay lên, ngón tay thon dài như khẽ lướt qua mặt nàng.
Tần Túy Nguyệt nhanh chóng lui ra, tránh đi tay hắn, mắt đẹp bất tuân nhìn hắn “Hách Liên Sí, ngươi muốn như thế nào?” Nàng lười cùng hắn quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi.
“Đương nhiên là mang nàng đi trở về, “Thiên Mân công chúa” của ta.” Hách Liên Sí cười khẽ, bị cặp mắt đẹp kiệt ngạo bất tuân của nàng khơi mào dục vọng.
Chính là nàng, ánh mắt như vậy, làm cho hắn chấp nhất; Cố ý tốt với nàng, muốn nàng khuất phục, muốn nàng thuộc loại hắn.
“Thiên Mân công chúa của ngươi ở hoàng cung, chẳng lẽ thái tử đã quên những gì ngươi điều tra được? Ta là Tần Túy Nguyệt, không phải Thiên Mân công chúa hoàng đế sủng ái.”
Nàng cao ngạo nhìn hắn, mắt đẹp xẹt qua một tia giả dối, cánh môi giơ lên một chút cười giả tạo, đem tất cả mọi chuyện giao cho hắn.
“Thái tử điện hạ, ta khuyên ngươi tốt nhất ngoan ngoãn trở về làm đám hỏi, nếu là hỏng bang giao hai quốc, thì thật không tốt, ngươi sẽ trở thành tội nhân.”
“Không sao cả, dù sao nàng cũng là công chúa, không phải sao?” Hách Liên Sí thoải mái tiếp chiêu, dễ dàng nói mấy câu khiến cho sắc mặt nàng thay đổi.
“Ngươi!” Đáng giận! Cha quả nhiên bán đứng nàng!
“Hoàng đế Thiên triều hứa hẹn với ta, hắn sẽ đem nàng thu làm nghĩa nữ, sau đó cho nàng thay thế Thiên Mân công chúa làm đám hỏi.” Hách Liên Sí nhẹ giọng nói, một bên thưởng thức biểu tình biểu tình của Tần Túy Nguyệt.
“Đừng nghĩ! Ta tuyệt không sẽ đám hỏi, tuyệt không gả cho ngươi!” Tần Túy Nguyệt rốt cuộc duy trì không được bình tĩnh, tức giận đến rống to.
“Nga?” Hách Liên Sí nhíu mày “Chẳng lẽ nàng muốn hủy hoại giao bang của hai quốc? Vậy cũng không được rồi! Nàng sẽ trở thành tội nhân.”
“Ngươi……” Tần Túy Nguyệt trừng mắt Hách Liên Sí, không nghĩ tới hỗn đản lại đem lời nói của nàng trả lại cho nàng!
Nàng tức giận đến phát run, lại không muốn nhận thua, hơn nữa nhìn thấy hắn cười đến đắc ý như vậy, lửa giận trong lòng càng tăng lên.
Đáng giận! Nàng tuyệt đối sẽ không làm cho hắn vừa lòng – đẹp ý!
Nàng cắn răng một cái, dò xét khe hở, mau đá bụng ngựa, cưỡi ngựa trắng nhanh chóng xẹt qua ngựa đen, hướng về phía trước mà chạy.
Hách Liên Sí nheo mâu, nhanh chóng giục ngựa đuổi theo, hai con ngựa một trước một sau
Hách Liên Sí là chiến sĩ chinh chiến sa trường, dựa vào kỹ càng thuật cưỡi ngựa, làm cho ngựa đen chậm rãi mà đuổi theo ngựa trắng.
“Đáng chết! Tuyết trắng, mau nữa một chút!” Mắt thấy mau bị đuổi theo, Tần Túy Nguyệt chạy nhanh thúc giục ngựa trắng dưới thân.
“Tiểu dã phượng, nàng trốn không thoát!” Hách Liên Sí cười nói, bóng dáng nhảy, mau chóng ngồi lên lưng ngựa trắng.
“A!” Tần Túy Nguyệt hoảng sợ, lập tức bị hắn cầm vào trong ngực, hắn hoảng sợ ở trên con ngựa giãy dụa “Buông! Hách Liên Sí!”
Tuyết trắng cảm giác được cảm xúc của chủ nhân, cũng đi theo mạnh mẽ đứng lên, vó ngựa hỗn độn ra sức chạy.
“Đừng nhúc nhích!” Hách Liên Sí nhíu mày, gặp Tần Túy Nguyệt lại vùng vẫy, tình cảnh mạo hiểm hết sức, hắn chạy nhanh bắt lấy nàng. “Đừng nhúc nhích! Nàng muốn ngã xuống sao?”
“A!” Vô cùng mạo hiểm làm cho Tần Túy Nguyệt sắc mặt trắng nhợt, cũng không cam chịu yếu thế mà rống. “Cút ngay! Ta không cần ngươi cứu, muốn ta gả cho ngươi, ta tình nguyện ngã chết!”
Nàng rống giận, gặp giãy không ra tay hắn, cúi đầu dùng sức hướng cánh tay hắn mà cắn.
Đau đớn trên cánh tay làm cho Hách Liên Sí nhíu mày, gặp ngựa trắng không phân biệt rõ phương hướng mà chạy loạn, hắn rất nhanh dùng tay điểm đi huyệt đạo của Tần Túy Nguyệt.
“Ngô……” Tần Túy Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, trước mắt tối sầm lại, liền mềm nhũn ở trong lòng hắn.
Hách Liên Sí bắt lấy dây cương, khẽ quát một tiếng, làm cho ngựa trắng chậm rãi dừng lại.
“Tê!” Ngựa trắng hí lên, thả chậm cước bộ, chậm rãi dừng lại.
“Tính tình này…… Thực mạnh mẽ” Ôm thiên hạ trong lòng, Hách Liên Sí nhìn vết cắn trên cánh tay, đều thấy máu, và cả dấu răng.
Lam mâu nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn, tuy rằng an tĩnh, nhưng bất tuân cùng ngạo khí trên mặt không chút nào giảm, lam mâu chuyển thâm, cơ hồ mê muội. Chớp cũng không chớp nhìn nàng.
“Tiểu dã phượng, nàng càng là bất tuân, lại càng làm người ta mê muội……” Hách Liên Sí thấp giọng, bạc môi bá đạo dán lên cánh môi mềm mại.
Cánh tay tráng kiện gắt gao ôm nàng, nàng là con mồi của hắn, một khi bị hắn bắt, cũng đừng nghĩ hắn sẽ buông tay.
“Nàng là của ta” Hắn dán của môi nàng và tuyên cáo, lam mâu xẹt qua tia đoạt lấy, và càng tăng lên.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
31 chương
998 chương
100 chương
70 chương
57 chương
47 chương