Thẩm Hàm cười, sáng lạn như ánh mặt trời, như gió đêm đầu hạ, thấm vào ruột gan. Thẩm Ngạo Vân thì sửng sốt, nghĩ thầm, chân phế, lại không chậm trễ hắn, mình liều mạng giúp hắn không phải được rồi sao? “Vậy hoàng thúc giúp ngươi,” Thẩm Ngạo Vân nói xong, tựa hồ cảm thấy có chút không ổn, vì thế bổ sung một câu, “Ít nhất ta tận lực, bảo đảm tuyệt không phản bội ngươi.” Vốn phòng bị, lại lần nữa giảm bớt một phân, Thẩm Hàm trả lời: “Chất nhi cảm tạ Vân Hoàng thúc, nhưng chất nhi hiện tại còn không nghĩ làm hoàng đế, cháu đùa đó.” Thẩm Ngạo Vân cười, nhưng trong lòng lại đánh dấu, bởi vì Thẩm Hàm nói hiện tại không nghĩ, nếu về sau nghĩ đâu? Nếu hắn muốn, đã quá muộn rồi? Hắn không thể để Thẩm Hàm hối hận, Thẩm Hàm hiện tại mới 7 tuổi, nhưng muộn hơn thì không được, cần bồi dưỡng thế lực. Mười lăm ngày sau, Thẩm Ngạo Vân đi theo đại quân xuất chinh, hắn là quân tiên phong, khi Hoàng Thượng tiễn đưa bọn họ đã sớm xuất phát trước một ngày. Mười lăm ngày, Thẩm Hàm cùng Thẩm Ngạo Vân cùng nghiên tập võ nghệ, đồng thời hai người còn cùng nhau nghiên đọc một bộ binh thư. Thẩm Hàm không nghĩ tới, chính bởi bộ binh thư này, làm Thẩm Ngạo Vân ở trong quân lập uy danh, bởi vì hắn dựa theo binh thư, thoáng biến báo một phen, lại là kế mấu chốt làm đội ngũ Thát Tử đại bại. Kỳ thật binh Đại Thẩm đối phó Thát Tử, từ trước đến nay có hại, bởi vì Thát Tử kiêu dũng thiện chiến, bọn họ là vốn là chiến sĩ trời sinh, Đại Thẩm phần lớn là nhập ngũ, cộng thêm binh khí Thát Tử thiên kỳ bách quái, Đại Thẩm khó lòng phòng bị, cho nên mấy năm cùng Thát Tử chiến đấu, dù thắng, cũng là dưới tình huống Đại Thẩm tổn thất trọng, không nghĩ tới lúc này, bọn họ cơ hồ không mất khí lực liền đại hoạch toàn thắng, vì thế Thẩm Ngạo Vân ra kế được Chinh Tây Đại tướng quân tự mình thưởng. Nhưng chỉ thưởng bạc, không có đề bạt, bởi vì tiên hoàng nói, Thẩm Ngạo Vân vĩnh không được vào triều, đương kim thánh thượng cũng lặng lẽ đưa tin, Thẩm Ngạo Vân không được có quân hàm, một tiểu binh đã đủ rồi. Thẩm Ngạo Vân đương nhiên cũng hiểu rõ, cho nên hắn thập phần bình tĩnh, nhưng các huynh đệ không bình tĩnh, Thẩm Ngạo Vân không thể không trấn an huynh đệ, những huynh đệ này đều là hán tử tâm huyết, sau khi biết, có người quỳ trên mặt đất, hô to Thẩm Ngạo Vân là Vua không ngai. Ba tháng sau Chinh Tây đại quân toàn bộ khải hoàn hồi triều, dư lại không phải sự vụ quân đội, là việc đàm phán cùng quản hạt. Chinh Tây Đại tướng quân sau được Hoàng Thượng đơn độc tiếp kiến trong chốc lát, Hoàng Thượng hỏi tình huống bên kia, cuối cùng vẫn thoáng đề cập Thẩm Ngạo Vân, Chinh Tây Đại tướng quân trả lời: “Không có đặc thù, nhưng xem như dũng mãnh.” Hoàng Thượng nghĩ nghĩ, để Chinh Tây Đại tướng quân đi xuống, chỉ cần Thẩm Ngạo Vân thành thật, ông cũng mừng rỡ lưu một mạng cho hắn, ít nhất trên danh nghĩa Hoàng Thượng là huynh đệ với Thẩm Ngạo Vân. Thẩm Ngạo Vân trở về chuyện thứ nhất chính là đi Lâm Thanh cung, Thẩm Hàm nhàn tới nhàm chán, cầm quyển sách nằm nghiêng trên giường xem, mí mắt cũng đánh nhau, hắn nghĩ, quả nhiên thân thể hài tử cùng đại nhân bất đồng, luôn mệt rã rời. Tựa ngủ lại không, Thẩm Hàm nghe được ngoài cửa thái giám tới báo: “Điện hạ, Quy Cừ vương cầu kiến.” “Mời vào.” Thẩm Hàm thoáng tỉnh, lại không tỉnh hoàn toàn. Thẩm Ngạo Vân sải bước tiến vào, thính phòng không ai, liền lướt qua cửa phòng, tiến vào phòng trong, phòng trong có một gian nhỏ, bị mành che lên, đó là nơi đám cung nữ thái giám hầu hạ ban đêm nghỉ ngơi, lướt qua gian nhỏ, đó là phòng Thẩm Hàm ngủ. Thẩm Hàm tựa hồ còn có chút mơ màng, nằm nghiêng không muốn tỉnh. Thẩm Ngạo Vân vào cửa thì thấy tiểu hoàng tử trên mép giường buồn ngủ, vì thế hắn đến trước giường, duỗi tay nhéo mũi Thẩm Hàm nói: “Dậy, xem ta mang gì cho ngươi.” Thẩm Hàm bị ngón tay lạnh lẽo của Thẩm Ngạo Vân chạm vào, nháy mắt thanh tỉnh lại, theo bản năng leo xuống đất, cong eo muốn xỏ giày, lúc này mới nhớ tới hai chân đã “Phế đi” không thể xuống đất đứng thẳng, vì thế hắn cầm giày tùy tiện ném, ném đôi giày sang quý. Thẩm Ngạo Vân hoàn toàn không nghĩ nhiều, ngược lại hỏi: “Hàm Nhi, đây là làm sao vậy?” Thẩm Hàm lúc này mới ngồi thẳng thân mình, nói: “Vân Hoàng thúc, thúc chừng nào thì trở về?” “Mới về, liền tới tìm ngươi, còn chưa có đi Thính Lan cung.” Thẩm Hàm nở nụ cười nói: “Cháu vừa rồi choáng váng, thúc nhéo cháu tỉnh, cháu liền muốn xỏ giày, cầm giày thì mới nhớ, cháu làm không được, liền tức.” Thẩm Ngạo Vân nghe rõ, hắn nhặt giày Thẩm Hàm về, đặt bên giày còn lại mới nói: “Kia cũng không thể ném, nhưng, không nói cái này, xem ta mang gì.” Nói xong Thẩm Ngạo Vân lấy trong bao quần áo, “Xem, đây là đồ chơi tiểu hài tử bên kia đều thích, ta không biết gọi là gì, nhưng ngươi cầm trong tay, nó sẽ luôn chuyển, mặt trên dán đồ, lúc quay rất đẹp. Còn có cái này, là đồ nữ hài thích dùng, mở ra có gương đồng dùng, ta thấy rất tinh xảo liền mang một cái về. Cái này, ngươi biết là cái gì sao? Không biết đi, đây là hương huân lò, chơi đi, hương này đặt ở nơi này……” Thẩm Ngạo Vân lấy một đống đồ đặt trên giường Thẩm Hàm, Thẩm Hàm thấy hắn cao hứng, cũng theo cao hứng. Kỳ thật vài thứ kia Thẩm Hàm nào có hứng thú, tâm Thẩm Ngạo làm Thẩm Hàm cao hứng. “Thích sao?” Thẩm Ngạo Vân hỏi. “Ừ, thực thích, cảm ơn Vân Hoàng thúc.” Thẩm Ngạo Vân cũng cười, sờ sờ đầu Thẩm Hàm nói: “Đáng tiếc không biết lần sau có thể mang nhiều đồ chơi về không.” “Vì cái gì nói như vậy?” “Bởi vì lúc này ta lập công, tướng quân không thể đề bạt ta, liền cho ta không ít quân lương, lần sau không nhất định sẽ lập công.” “Quân lương đều dùng xong rồi?” “Dù sao hồi cung ta có lệ bạc, không cần, cho nên không bằng mua cho ngươi vài thứ chơi.” “Một phân cũng không dư thừa sao?” “Kia cũng không phải, còn mấy văn, vốn định để lại mua quan phát, nhưng mà dùng được có 2 lần, không mua.” Thẩm Hàm phụt bật cười, phòng bị Thẩm Ngạo Vân lại lần nữa giảm bớt một phân, “Vân Hoàng thúc, cháu thích thúc nhất.” Thẩm Ngạo Vân sửng sốt một chút, theo cười rộ lên, “Ta cũng thực thích ngươi.” Lai Thuận ở một bên đôi mắt cũng thẳng, bởi vì ông không nghĩ tới vị Quy Cừ vương này thật sự đau tiểu chủ tử, nghĩ vậy, ông cũng thoải mái một ít, bởi vì ông luôn sợ mình về sau chết, liền không ai đau tiểu chủ tử. Thẩm Hàm cười hì hì thưởng thức đồ chơi Thẩm Ngạo Vân cho nói: “Vân Hoàng thúc, đêm nay ở nơi này dùng bữa đi, hồi lâu không thấy, cháu rất nhớ thúc.” Thẩm Ngạo Vân lắc đầu nói: “Không được, ta đi một đường, trên người dơ, chờ ngày mai ta qua.” “Tắm ở đây, cháu còn có lời muốn nói, đêm nay.” “Cũng đúng, vậy ngươi gọi người lấy cho ta hai xô lớn, ta phải tắm.” “Được.” Tối nay Thẩm Ngạo Vân cùng Thẩm Hàm hàn huyên hồi lâu, Thẩm Ngạo Vân thậm chí nói chuyện trong quân cho Thẩm Hàm, chờ nói xong, Thẩm Ngạo Vân mới phát giác mình ở trước mặt Thẩm Hàm giống như nói đặc biệt nhiều, nhưng Thẩm Hàm mới là hài tử 7 tuổi, có chút đồ vật hắn thậm chí không hiểu, nhưng dù vậy hắn cũng nghiêm túc nghe. Trong lòng thập phần sảng khoái, Thẩm Ngạo Vân nói: “Hàm Nhi, ta tính ở trong quân làm, nếu ngươi ngày nào đó muốn làm hoàng đế, liền nói cho ta một tiếng, ngươi cũng không phải không có hậu thuẫn.” Thẩm Hàm cả kinh, hiểu được Thẩm Ngạo Vân nói gì, khóe miệng nhếch, tất cả phòng bị đều tiêu trừ, Thẩm Hàm gọi Lai Thuận tới đóng cửa sổ, rồi sau đó Lai Thuận cũng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có Thẩm Ngạo Vân cùng Thẩm Hàm. “Đóng cửa sổ làm cái gì?” Thẩm Ngạo Vân hỏi. Thẩm Hàm cười, “Bởi vì muốn cho Vân Hoàng thúc xem một thứ.” “Cái gì?” “Thúc nhắm mắt lại.” Thẩm Ngạo Vân nghe lời mà nhắm mắt, Thẩm Hàm từ trên xe lăn đứng lên, khóe miệng mang theo cười. Trong phòng ánh nến mờ mịt, thời tiết tuy lãnh, nhưng chậu than thiêu vượng, ấm áp, làm người quên mùa. Một phòng an tường. “Vân Hoàng thúc, thúc có thể mở to mắt.” Lọt vào trong tầm mắt chính là một gương mặt tươi cười, trên mặt mang theo loại đúng mức bình thản, không nhiều không ít, không cho người thấy lão thành, cũng không cho người thấy ấu trĩ. Lại nhìn phát giác không đúng, chất nhi không nên như thế, vốn lùn một ít. Phát giác không đúng liền nhìn xuống, dưới xiêm y vàng nhạt là đôi giày hậu đế ti quyên, đang chạm mặt đất. Chạm mặt đất? “Hàm…… Hàm Nhi?” Hai mắt Thẩm Ngạo Vân trợn to, bên trong khiếp sợ không cần phải nói Thẩm Hàm cũng rõ. “Vân Hoàng thúc, hư.” Thẩm Ngạo Vân bị từ “Hư” của Thẩm Hàm làm nghẹn trở về, hắn nhỏ giọng hỏi: “Hàm Nhi, sao có thể đứng lên?” “Bởi vì cháu muốn sống lâu mấy năm nha.” Nói xong Thẩm Hàm lại ngồi trở lại xe lăn. Thẩm Hàm nói bình tĩnh, Thẩm Ngạo Vân lại nghĩ nhiều, không ai so với hắn càng hiểu tình cảnh của Thẩm Hàm, xác thật, nếu Thẩm Hàm muốn sống lâu mấy năm, đây là lựa chọn tất nhiên, này cũng nói nên hậu cung đáng sợ. “Được, ngươi trước cứ giả bộ như vậy, chờ một ngày ngươi đứng lên, sẽ không còn là Thất hoàng tử hai bàn tay trắng, hoàng thúc bảo đảm.” Thẩm Hàm thoáng nghiêng đầu, tươi cười như hoa, “Được, chất nhi nhớ kỹ.” Tối nay Thẩm Ngạo Vân về Thính Lan cunh hồi lâu không ngủ, bởi vì hắn kỳ thật cũng không nắm chắc, rốt cuộc hắn cũng bị quản chế với đủ loại quy tắc, hiện tại hắn thà rằng mình là người thường, người thường so với hắn càng tốt, nói không chừng thật sự có thể. Ngày thứ hai, Thẩm Ngạo Vân quanh năm không nói chuyện với Thẩm Minh Hạo lần đầu tìm tới. Lúc này Thẩm Minh Hạo vừa mới thượng triều xong, đang ở thiên điện xử lý tấu chương, nghe Thẩm Ngạo Vân tới gặp ông lắp bắp kinh hãi. “Tuyên tiến vào.” Hoàng đế buông tấu chương, Thẩm Ngạo Vân cũng được thỉnh vào điện. Vừa thấy Hoàng Thượng, Thẩm Ngạo Vân làm đại lễ, Hoàng Thượng nói “Đứng lên đi”, hắn cũng không có động, như cũ quỳ gối. Hoàng Thượng thấy hắn không đứng dậy, liền biết hắn đây là có việc cầu mình, nhưng đệ đệ này cầu mình chuyện gì? Dám cầu mình chuyện gì? “Quy Cừ vương, có việc thì nói.” Thẩm Ngạo Vân nâng thân mình, thiếu niên 14, đã cao, nhìn qua trừ bỏ chưa đủ rắn chắc, vóc dáng cũng đã tám thước có thừa. “Hoàng Thượng, thần đệ thỉnh cầu Hoàng Thượng cướp đoạt danh hiệu Quy Cừ vương của thần đệ, đuổi thần đệ ra cung.” Hoàng Thượng còn không hiểu rõ lắm, liền hỏi: “Quy Cừ vương vì sao yêu cầu như vậy?” “Thần đệ muốn như một người bình thường, có thể đi biên quan đánh giặc, có thể cùng huynh đệ uống rượu, nhưng tiên hoàng hạ lệnh thần đệ không được vào triều. Tiên hoàng băn khoăn hoàng huynh hẳn cũng băn khoăn, chẳng qua thần đệ chưa bao giờ nghĩ tới sự kiện kia, thần đệ nguyện mình là bá tánh phổ thông Đại Thẩm, có thể vì nước.” Hoàng thượng đương nhiên hiểu Thẩm Ngạo Vân nói cái gọi là “Băn khoăn”, Thẩm Ngạo Vân tự nhiên không dám nói ra “Ngôi vị hoàng đế”, nhưng trong lời nói ý tứ biểu đạt rõ ràng, kỳ thật mấy năm nay, ông vẫn luôn không quen nhìn đệ đệ này, giờ phút này cũng như cũ không quen nhìn, ngữ khí ông không được tốt lắm, trả lời nói: “Quy Cừ vương, ngươi sao có thể bảo đảm băn khoăn sẽ không trở thành sự thật? Về sau Đại Thẩm thế nào, ta không nói.” Thẩm Ngạo Vân vốn cũng đã tính toán, vì thế hắn hướng trời thề, nói: “Thần đệ lấy tánh mạng làm đảm bảo, cuộc đời này tuyệt không cưới vợ sinh con, vĩnh vô hậu đại, nếu vi phạm lời thề, tắc gặp thiên lôi đánh xuống, vĩnh thế không được siêu sinh.” Hoàng Thượng nghẹn họng trân trối nhìn Thẩm Ngạo Vân, bởi vì ở Đại Thẩm “Vô hậu” là đại bất hiếu, cũng là trừng phạt lớn nhất với bản thân, thậm chí người vô hậu sẽ bị toàn bộ xã hội nhạo báng, vô hậu liền có ý nghĩa không có tương lai, mà vô hậu Thẩm Ngạo Vân đương nhiên không có khả năng uy hiếp, vô luận là Đại Thẩm hay Hoàng Thượng. Lời thề này tuyệt đối là thề độc, Thẩm Ngạo Vân lại ánh mắt kiên định, hắn nói: “Hoàng huynh, thần đệ chưa bao giờ xưng hô Bệ Hạ, nhưng lần này, xem như thần đệ bất kính, thần đệ chỉ muốn giữ gìn giang sơn Đại Thẩm, thiệt tình chưa từng mơ ước qua. Hoàng huynh có thể ở bên người thần đệ xếp nhân thủ giám thị, thần đệ không một câu oán hận, chỉ cầu hoàng huynh cho thần đệ cơ hội rong ruổi chiến trường vì nước nguyện trung thành.” Thẩm Ngạo Vân nói xong, trên mặt Hoàng Thượng quẫn, bởi vì ông đã xếp nhân thủ, nhưng Thẩm Ngạo Vân dám nói như vậy, cũng xác thật không có mơ ước, tuy không thích Thẩm Ngạo Vân, Hoàng Thượng cũng hiểu biết. Hoàng Thượng thở dài một hơi, nói: “Thôi, tùy ngươi đi.” Một ngày này Thẩm Ngạo Vân lại đi Lâm Thanh cung, tâm lý cùng trước kia bất đồng, trước kia sinh tử không sợ, hiện tại hắn lại nghĩ không thể không thể chết được, còn phải vì Thẩm Hàm dốc sức làm một đôi cánh chim mới được. Thẩm Hàm tự nhiên còn không rõ xảy ra cái gì, chỉ cho rằng Thẩm Ngạo Vân như thường lui tới xem mình, dù sao nhàn rỗi không có việc gì, gọi ma ma nướng chút thịt hươu ăn. Thẩm Ngạo Vân vừa đến Lâm Thanh cung liền ngửi thấy mùi thịt, hắn ở ngoài ba tháng, vừa trở về, tuy không đói bụng, nhưng đúng là có thèm thịt, cơ mà đu thèm thịt, giờ phút này hắn cũng vô tâm ăn. Thẩm Hàm nhìn Thẩm Ngạo Vân thì nở nụ cười, vẫy tay kêu hắn qua ngồi, “Vân Hoàng thúc, Ngự Thiện Phòng đưa tới thịt hươu, nướng ăn thơm nức, mau tới nếm thử.” Thẩm Ngạo Vân ngồi vào cạnh Thẩm Hàm, Thẩm Hàm đưa đĩa cho hắn, thả không ít thịt vào, “Mau ăn, lạnh liền tanh.” Thẩm Ngạo Vân muốn mở miệng cùng Thẩm Hàm nói, nhưng đều không mở miệng được, trước mặt Thẩm Hàm tươi cười sáng lạn, hắn tín nhiệm mình, cho nên mình tuyệt không thể kéo chân sau. “Hàm Nhi, hoàng thúc có chuyện muốn nói cho ngươi.” Thẩm Hàm không biết vì sao, tâm đột nhiên trầm, thả thịt hươu trong tay, Thẩm Hàm nói: “Thực nghiêm trọng, đúng không?” Thẩm Ngạo Vân gật gật đầu, Thẩm Hàm cười nói: “Một khi đã như vậy, vậy ăn xong lại nói, bằng không ảnh hưởng tâm tình.” Thẩm Ngạo Vân như cũ gật gật đầu, nhưng không khí cũng đã không tốt như vừa rồi, hai người cũng chưa ăn mấy miếng, Thẩm Hàm liền nói mình no rồi, “Vân Hoàng thúc, chuyện gì?” Thẩm Ngạo Vân khuyến khích dưới đáy lòng, lúc này mới mở miệng nói: “Có khả năng ngày gần đây ta phải rời hoàng cung.” “Có ý gì?” Hầu kết Thẩm Ngạo Vân kích thích vài cái, rốt cuộc vẫn nói, sau khi nói xong hắn nhìn Thẩm Hàm trầm mặc, vì thế nói: “Ta không phải rời khỏi ngươi, Hàm Nhi, ta là vì ngươi, ta sợ ngươi ngày nào đó bị người khi dễ, ta muốn bảo hộ ngươi. Nếu những hoàng huynh hoàng đệ kia của ngươi có một ngày muốn hại ngươi, ta cũng có thể hộ ngươi chu toàn.” Thẩm Ngạo Vân có điểm vội vã, lại nhìn Thẩm Hàm đã đứng lên, “Ngươi……” Thẩm Ngạo Vân mới nói, Thẩm Hàm tiến lên ôm lấy, hắn không biết làm sao ôm lấy Thẩm Hàm, Thẩm Hàm an an tĩnh tĩnh mà ở trong lòng hắn, hắn không khỏi nhắm hai mắt lại, trong nháy mắt, rất nhiều màn ảnh đều lướt qua, bóng người khác nhau hướng hắn mỉm cười, nói thích hắn, mà tất cả đều tên Thẩm Hàm! Như tỉnh mộng, Thẩm Ngạo Vân lại thanh tỉnh Thẩm Hàm đã không còn ôm ấp, hắn khẽ mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp, mang theo vui mừng, hắn nói: “Ta ở trong cung chờ ngươi.” Thẩm Ngạo Vân muốn nói hắn có khả năng vĩnh viễn không về cung, nhưng nhìn Thẩm Hàm, lại không nói nên lời. Thẩm Hàm Thẩm Ngạo Vân hoàn toàn bất đồng, hắn nghe được Thẩm Ngạo Vân nói mình thề độc thì nổi lên hoài nghi, ôm cũng chỉ là xác nhận lần nữa, ôm rồi, lại bắt đầu say mê, Thẩm Ngạo Vân quả nhiên là ái nhân, bởi vì ôm ấp vĩnh viễn sẽ không thay đổi, ấm áp, an tâm, quen thuộc. Cho nên Thẩm Hàm nói “Ta ở trong cung chờ ngươi”, vốn hắn không làm hoàng đế cũng không sao, nhưng hiện tại hắn sửa lại chủ ý, Thẩm Ngạo Vân nói vô hậu, hắn cũng muốn vô hậu, Thẩm Ngạo Vân cho rằng hắn không thể hồi hoàng cung, hắn liền muốn hậu cung này đổi chủ, như thế, ngươi hộ giang sơn, ta hộ ngươi, cả hậu cung chỉ có ngươi, thế mới công bằng, không phải sao? Ba ngày sau, Hoàng Thượng tuyên bố Quy Cừ vương hoăng, thụy hào Hiếu Liêm. Thẩm Ngạo Vân lao tới đại quân Tây Nam, sửa họ Lưu. Mười năm sau, Lưu Ngạo Vân hoạch phong Tây Nam Đại tướng quân, xua đuổi thế lực Ngô Trung Hà đến Điền Nam, cuối cùng Ngô Trung Hà chết trên bờ biển Điền Nam. Hoàng Thượng đại hỉ, truyền Tây Nam Đại tướng quân vào kinh thưởng. Một tháng sau lâm triều, Thẩm Hàm thấy Lưu Ngạo Vân một thân nhung trang. Ngồi trên xe lăn, hắn hơi hơi mỉm cười, thầm nghĩ, ái nhân quả thật soái khí vô cùng.