Thứ ba, Thẩm Hàm đứng trên cân nhìn thể trọng, Lục Trực Tu cũng đi tới, cúi đầu nhìn thoáng qua. “Giảm 2 kg, không tồi.” Thẩm Hàm gật đầu, “Ừ, sẽ gầy.” “Diễn thuyết tranh cử chuẩn bị tốt sao?” Lục Trực Tu hỏi Thẩm Hàm. “Chuẩn bị tốt.” Bất quá trước lúc bắt đầu, Thẩm Hàm gửi tin cho người nào đó dùng phương thức nặc danh, đó là Giang Tự Văn, hắn muốn Giang Tự Văn nhìn hắn thay đổi. Giang Tự Văn thu được tin, mạc danh thấy nan kham lại có chút không cam lòng vì thế đóng di động, gã đi giảng đường học viện công trình gỗ. Kỳ thật tin nhắn không nội dung gì, chỉ viết thời gian địa điểm sự kiện, mặt khác thêm danh sách người dự thi, Giang Tự Văn làm thế nào cũng không nghĩ tới tin này là Thẩm Hàm gửi cho gã, gã cho rằng đây là tin quảng bá. Ngồi vào một góc cuối giảng đường, Giang Tự Văn nhàm chán lại không muốn đi, gã thật muốn nhìn tên béo Thẩm Hàm này sẽ làm ra chuyện xấu gì. Chuyện ở nhà ăn làm gã mất hết mặt mũi. May mắn tâm gã không tồi, biết phong ba này qua nhanh, bát quái mới sẽ ra mà cái mới ra, cũ sẽ bị người ta quên đi. Trên bục, người chủ trì bắt đầu nói chuyện, lần tuyển cử hội học sinh của hệ bắt đầu. Tranh cử đầu tiên là hội trưởng, ứng cử viên là hai. Giang Tự Văn bật cười, quả nhiên là L đại, hội học viên của hệ này như bài trí ấy, huỷ bỏ cũng chẳng sao, hai tuần trước tranh cử hội học sinh trường, trình độ kịch liệt kia mới là tranh cử nghiêm túc. Giang Tự Văn lúc ấy cũng là ứng cử viên thứ nhất, hơn nữa gã thành công, trở thành hội trưởng hội học sinh trường thậm chí gã không hề nghĩ ngợi chuyện hội học sinh của hệ. Hai người diễn thuyết năm phút đồng hồ rồi sau đó trực tiếp bỏ phiếu. Hệ bọn họ có quy tắc ba người do mỗi lớp cử ra sẽ bỏ phiếu, đại biểu lớp bỏ phiếu, trên cơ bản, cũng an bài người, sau đều là người tới chơi hoặc duy trì người nào đó, đương nhiên còn có người giống Giang Tự Văn, không ủng hộ bất cứ người nào, thuần tuý là người không quan hệ. Giang Tự Văn năm nay năm ba, cũng thuộc học viện công trình gỗ, hơn nữa thành tích không tồi, gia cảnh hậu đãi, thiên chi kiêu tử chính là danh từ để chỉ gã, chỉ tiếc điều kiện sinh hoạt của gã dù tốt bao nhiêu cũng không thay đổi được bản thân gã chẳng biết cái gì là tôn trọng sự thật. Ngoài mặt, gã là giáo thảo ôn hòa thích cười nhưng trong lòng, gã khinh thường tất cả người lao động, gã cho rằng lao động trí óc cao quý hơn người lao động chân tay, hơn nữa gã chán ghét béo, thập phần chán ghét. Tuyển xong hội trưởng, tiếp theo là tranh cử hội trưởng tuyên truyền. Hội trưởng tuyên truyền có bốn người đề cử, Thẩm Hàm báo danh có chút muộn, vì thế là người thứ tư diễn thuyết. Ba người trước diễn thuyết trung quy trung củ, nhìn ra được thái độ ba người, chọn hay không chẳng có vấn đề gì. Nhưng vừa đến Thẩm Hàm, toàn bộ không khí liền thay đổi, lúc hắn đứng trên bục, thân ảnh mập mạp như tản ra một loại quang mang. Giang Tự Văn cũng sửng sốt, này vẫn là tên béo Thẩm Hàm sao, vì cái gì trên bục hắn là dạng này, mị lực của hắn làm người xem nhẹ dáng người, một ánh nhìn một nụ cười đều hiên ngang anh khí người khác không thay thế được, nguyên bản béo mềm yếu đáng khinh đi đâu vậy? Thời gian năm phút ngắn ngủi diễn thuyết, Thẩm Hàm làm mọi người thấy thuyết phục, thậm chí thanh âm của hắn đều mang theo vô vàn mị lực, cuối cùng trước khi xuống đài, hắn hơi hơi mỉm cười, cười đập vào mắt Giang Tự Văn làm cho tim gã đập gia tốc, hồi lâu không bình tĩnh được. Mà Thẩm Hàm cười xong, thần thái phi dương nói: “Nói đi nói lại mình tự nhận còn chút tài hoa nhỏ, cho mình mười giây, mình có thể vẽ ra hình tượng người nào đó trong truyện tranh, có người muốn thử một chút không?” Dưới đài cũng không biết Thẩm Hàm muốn làm gì, vì thế nghi hoặc nhìn hắn, lúc này một thanh âm trầm thấp giàu từ tính vang lên. “Mình.” Người nói chuyện không phải người khác, đúng là Lục Trực Tu. Dưới đài phát ra một trận tiếng kinh hô, Thẩm Hàm cười khẽ nói: “Cảm ơn, cậu đứng nơi đó không cần động, cho mình thời gian mười giây.” Nói xong, Thẩm Hàm cầm phấn viết, xoay người ở bảng đen vẽ. Đường cong lưu sướng, kết cấu tinh chuẩn hợp lý khoa trương, mười giây sau, trên bảng đen, một nhân vật truyện tranh đã hoàn thành. Dưới đài có người đếm ngược, “Ba, hai, một, dừng! Đến giờ!”. Thẩm Hàm nhanh chóng vẽ nét cuối cùng rồi sau đó ném phấn viết một cách soái khí, xoay người, đôi tay khẽ mở, tựa hồ chờ cái gì. Ngay lúc đó, tiếng vỗ tay vang dội! Thẩm Hàm treo ý cười ở khóe môi, treo ở đuôi lông mày, làm cho người cả lễ đường theo hắn sôi trào, đồng thời sôi trào còn có Giang Tự Văn không không chế được tim đập. Từ cửa sau ra, Giang Tự Văn nhanh chóng rời nơi này, gã thấy mình nhất định là điên rồi, gã rõ ràng tới xem Thẩm Hàm bị chê cười, vì cái gì cuối cùng lại thành xem hắn xuất sắc thế nào. Này không sao cả, vì cái gì đến cuối cùng, gã cả tâm mình đều không khống chế được? Đúng, gã nhất định điên rồi, Giang Tự Văn lại lần nữa nói cho mình, vừa rồi trên bục là tên béo chết tiệt, Hoa Thịnh của gã so với hắn đẹp hơn gấp trăm lần ngàn lần. Thẩm Hàm chú ý tới bộ dáng Giang Tự Văn lúc đi, bất quá hắn chẳng nghĩ nhiều, bởi vì chờ một lát Lục Trực Tu liền lên đài diễn thuyết. Kỳ thật chủ tịch hội học sinh chính quy được người đề cử, cơ bản đều có người đề cử mới có thể làm người được đề cử, bất quá bọn họ nơi này bất đồng, báo danh liền có thể. Đương nhiên, nếu đã định vào hội học sinh của hệ thì đa số sẽ báo danh chủ tịch, vì thế tạo thành chuyện 15 người tranh cử chủ tịch hội học sinh. Bởi vì người nhiều cho nên lâm thời bốc thăm, làm bọn họ theo trình tự bốc lên đài diễn thuyết, thời gian ba phút. Thẩm Hàm cũng cạn lời, tranh cử hội trưởng diễn thuyết năm phút đồng hồ, thậm chí nhiều hơn, kết quả chủ tịch diễn thuyết lại khống chế ở ba phút, tổ chức này rốt cuộc không chính quy bao nhiêu nha. Phun tào xong để qua một bên, Thẩm Hàm hỏi Lục Trực Tu: “Anh số mấy?” “13.” “Có chuẩn bị gì sao?” “Không, tùy tiện.” Lục Trực Tu trả lời thái độ chẳng sao cả. Nhưng thời điểm Lục Trực Tu lên, hết thảy đều thay đổi, ánh mắt ôn nhu bị che lấp dư lại sắc bén phảng phất mang theo băng sương làm tất cả mọi người bình tĩnh xuống. Tại loại bình tĩnh này Lục Trực Tu nói: “Tôi được chọn sẽ thay đổi nơi này, gió mặc gió, mưa mặc mưa!” Thanh âm y trầm tĩnh như mực,l làm người không thể hoài nghi y, giống như vị trí kia vốn nên là y. Ba phút, Lục Trực Tu không nói mấy câu, cơ mà thành công cùng lời không tiêu chuẩn không quan hệ nhiều lắm lại cùng kết quả có quan hệ. Cùng ngày Lục Trực Tu thành chủ tịch hội học sinh học viện công trình gỗ, Thẩm Hàm trở thành hội trưởng tuyên truyền, mà lần này hội học sinh cũng được coi trọng một lần. Tiền nhiệm và người mới, thế nào cũng có nóng, cho nên buổi tối Thẩm Hàm cùng Lục Trực Tu chạy xong, Thẩm Hàm nói: “Anh thật chuẩn bị làm? Em nói chuyện hội học sinh.” Lục Trực Tu đang mát xa cho Thẩm Hàm, lực đạo khống chế thỏa đáng, Thẩm Hàm bị y ấn đến thoải mái. “Ừ. Em giúp anh.” Lục Trực Tu nói. “Đương nhiên, em là hội trưởng tuyên truyền của anh.” Thẩm Hàm trả lời. “Học viện chúng ta nam nữ tỉ lệ 8:1, cho nên anh chuẩn bị làm một vũ hội, cho bọn họ có cơ hội quen nữ sinh.” Thẩm Hàm trầm tư một chút nói: “Chủ ý hay, những nam sinh hệ chúng ta kia, anh xem ai sẽ khiêu vũ? Hơn nữa nếu là vũ hội phải nhảy khiêu vũ hữu nghị, hiện tại nữ sinh khiêu vũ nhưng người khiêu vũ hữu nghị hẳn cũng không nhiều lắm đi?” Lục Trực Tu gật gật đầu, “Ừ, cho nên em giúp anh.” Thẩm Hàm muốn hộc máu, Lục Trực Tu thằng nhóc này chỉ cung cấp ý, thực thi kế hoạch đều là Thẩm Hàm, bất quá sao thỏa mãn thế nhỉ, một chút cũng không thấy gánh nặng, Thẩm Hàm nghĩ thầm, mình thật đúng là bị Lục Trực Tu ăn gắt gao rồi. Khóe miệng nhếch lên, Thẩm Hàm được Lục Trực Tu mát xa nặng nề ngủ. Mười ngày sau, Giang Tự Văn lại lần nữa thấy Thẩm Hàm, hắn lại gầy 6 kg. Rất xa, gã liền thấy rất nhiều nữ sinh vây quanh một chỗ, trong tay cầm một tờ giấy, nôn nóng xem, Giang Tự Văn cũng nghi hoặc đây là có chuyện gì, hội học sinh gần nhất không có hoạt động nha, vì thế gã cũng đi qua. Có người vừa thấy người đến là Giang Tự Văn tự động lui một bước, đặc biệt là những đồng học xem qua video, yên lặng cầm di động. Giang Tự Văn đến trước bàn nhìn mới biết nguyên lai Thẩm Hàm ngồi bên trong, mà hắn đang cúi đầu, nhanh chóng vẽ một nhân vật. Cạnh Thẩm Hàm còn vài người, có Lục Trực Tu còn mấy người hội học sinh của hệ. “Nhớ chụp ảnh tuyên truyền trên trang web trường nha, khoá học tập khiêu vũ hữu nghị tối nay cũng không thể không đi, bằng không tôi nguyền rủa cậu mọc thêm mười cái mụn.” Thẩm Hàm ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, sau đó hắn cúi đầu tiếp tục vẽ, trong miệng vui đùa. Cô gái cười như hoa, “Yên tâm đi, tớ sẽ đi, bất quá nếu bạn nhảy là cậu, tớ sẽ càng cao hứng.” Thẩm Hàm vừa vẽ lại cười, “Vậy tình địch quá nhiều, cậu xem đằng sau nhiều nữ sinh như vậy, đều là tình địch.” Nói xong Thẩm Hàm còn cố ý đứng lên lớn tiếng hỏi một câu: “Vị mỹ nữ này nói muốn làm bạn nhảy của mình, nhưng rõ ràng mình là của tất cả mọi người, đúng không?” Một đám nữ sinh theo đó cười rộ lên, còn có một ít lớn tiếng trả lời: “Đúng vậy.” Mà Thẩm Hàm quay người lại, nhẹ giọng nói bên tai Lục Trực Tu một câu: “Anh.” Lục Trực Tu sửng sốt, bỗng dưng, vành tai đỏ. Cô gái trước mặt Thẩm Hàm cười đến đôi mắt đều nhìn không tới, “Thẩm Hàm, cậu quá xấu rồi.” “Ừ, mình cũng thấy vậy. Được rồi, xem, thật đẹp, tóc dài, mắt tròn xoe, hàng mi dài. Không được, mình thật tài tình, bằng không tranh này mình giữ nha.” Nói xong Thẩm Hàm muốn cất lại bị nữ sinh trước mặt đoạt. “Mơ tưởng, tớ đứng hai tiếng đó.” Cô gái cười, Thẩm Hàm cũng cười. Thoáng đổi giọng, Thẩm Hàm nói: ” Nhớ rõ tối nay tới, đây là nhiệm vụ đầu tiên của mình. Sau năm ngày học tập, hy vọng ngày vũ hội đó cậu sẽ giống ngôi sao lóng lánh.” Cô gái đỏ mặt, nói câu cảm ơn rồi đi, cô gái phía sau nhanh tiến lên, “Ai nha, rốt cuộc đến phiên tớ. Cậu không phải nói, tối nay tớ nhất định đi, vũ hội cũng nhất định đi. Tớ chỉ có một yêu cầu, trên tranh cậu viết mấy chữ.” “Ừ, cái gì nha?” “Tặng cho Tiểu Nguyệt Nguyệt tôi yêu nhất, by: Thẩm Hàm.” Cô gái cười. Cô nói xong, nữ sinh phía sau nói: “Tớ cũng muốn.” Thẩm Hàm vung tay lên, “An tĩnh! mấy cô gái nhỏ các cậu quá nông cạn, cho rằng mình vì nhiệm vụ đầu tiên có thể bán đứng mình sao?” Một đám nữ sinh trả lời: “Có thể!” Thẩm Hàm ra vẻ ủy khuất ngồi xuống, dường như nghẹn khuất tiếp tục vẽ tranh nhưng khóe miệng vẫn cười, ai cũng biết đây là vui đùa, ai cũng biết hắn chỉ hy vọng có thể vì vũ hội của hệ bọn họ kéo thêm mấy nữ sinh, ai cũng biết hắn kỳ thật đã mệt mỏi vì hắn đã vẽ liên tục hơn 6 giờ, cơm cũng chưa kịp ăn. Nhưng Giang Tự Văn không biết, gã nhìn Thẩm Hàm hiện tại gầy thật nhiều, gã chỉ biết Thẩm Hàm nói hắn vừa đẹp lại có tài không phải vui đùa, gã chỉ biết tâm mình lại bắt đầu mất khống chế. Ánh mắt không thể dời đi, gã nhìn chăm chú vào Thẩm Hàm, đến khi Thẩm Hàm nhìn về phía gã, gã quay người lại đi rồi, cơ mà cũng không phải thật sự đi mà ngồi ở phòng học số 8 thuộc khu dạy học đối diện học viện công trình gỗ, từ cửa sổ nơi đó vừa lúc có thể nhìn Thẩm Hàm được vây quanh. Thẩm Hàm nhìn Giang Tự Văn rời đi, trong lòng cười, hắn biết người yêu bát quái rất nhiều, còn có chuyện xưa gì, hắn cũng thực chờ mong.