Tiết tháo ở đâu?

Chương 29 : Đầu tường xuân ( 29 )

Chương 29: Đầu tường xuân (29)   Nhóm dịch: Chiêu Anh Các   Trong phòng cực kỳ yên tĩnh và ấm áp dễ chịu, chỉ có tiếng chậu than rung động vang lên “ken két”. Giải Vanh cố gắng hết sức mở mắt ra, qua một lúc lâu ánh mắt mông lung mới trở nên rõ ràng. Hắn mấp máy môi nhưng lại cảm giác yết hầu không phát ra được một âm thanh nào. Giải Vanh chậm rãi nghiêng đầu sang bên cạnh, bất ngờ nhìn thấy có người ngồi ở trên ghế cạnh mép giường. Bởi vì tấm màn giường đã che khuất nữa người trên, nên từ góc độ của hắn chỉ có thể nhìn thấy chân người kia. Bên trên đầu gối là một đôi tay trẵng nõn tinh tế, đối với hắn mà nói đó là đôi tay không thể quen thuộc hơn. Giải Vanh chậm rãi di chuyển tay trái của mình, dùng hết sức lực toàn thân mới nhích được một đoạn. Sau đó nghỉ ngơi một chút lại tiếp tục, mãi sau hắn mới có thể chạm vào ngón tay út của người kia.   Hạ Như Yên đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng. Đập vào mắt chính là ngón tay của nam nhân đang nắm lấy ngón út nhỏ nhắn của mình. Nàng giật mình mà cúi người nhìn về phía mặt Giải Vanh, phát hiện ra đôi mắt vốn dĩ nhắm chặt lúc này lại đang sáng lấp lánh rực rỡ nhìn nàng.   “Ngươi tỉnh rồi sao?” Hạ Như Yên trở tay nắm lấy bàn tay của hắn, trong giọng nói mang theo sự quan tâm trước nay chưa từng có.   Nàng đang muốn đứng dậy rời đi thì cảm giác được trên tay đột nhiên xiết chặt. Giải Vanh nắm thật chặt tay của nàng, trong mắt tràn đầy lo lắng không yên và không buông tha. Trái tim Hạ Như Yên lập tức mềm nhũn, nàng bất đắc dĩ cười cười: “Biết rồi, sẽ không vứt bỏ ngươi đâu!”   Nói xong thì hô to một tiếng với bên ngoài, lập tức có một ám vệ đi vào trong. Ám vệ kia thấy Giải Vanh đã tỉnh lại thì vui mừng không thôi, vui vẻ nói cuối cùng chủ tử cũng tỉnh!   “Làm phiền ngươi lấy một ly nước ấm đến đây cho hắn, thêm một cái thìa nữa.” Hạ Như Yên nhẹ nhàng nói với ám vệ. Ám vệ gật đầu rồi lập tức đi làm.   Hạ Như Yên dùng thìa múc nước ấm, thật cẩn thận đưa tới bên miệng Giải Vanh, cho hắn uống một ít rồi thả xuống. Bởi vì Giải Vanh bị thương nặng hôn mê ba người liên tiếp, nên không thể uống quá nhiều trong một lần. Cho hắn uống nước xong nàng lại lấy khăn chấm vào nước rồi lau môi cho hắn. Lúc này Giải Vanh mới cảm thấy yết hầu không bị đốt nóng đến luống cuống nữa. Hắn cố hết sức nói mấy chữ: “Yên Nhi… Ta…”   Hạ Như Yên dịu dàng nói: “Ngươi không có việc gì, miệng vết thương đã khép lại rồi, máu cũng ngừng chảy. Ngươi vừa dạo một vòng ở quỷ môn quan trở về đó.”   Giải Vanh quý trọng vuốt ve bàn tay của tiểu cô nương. Hắn cảm thấy bản thân dường như đang ở trên thiên đường, tự nhiên nàng lại đối xử với hắn dịu dàng như thế này. Nếu biết trước sẽ như này nhất định hắn nên bị thương sớm một chút!   Bất ngờ truyền đến một loạt tiếng bước chân vội vàng, thì ra là Tùy An, cũng chính là vị thiếu niên đã chữa trị cho Giải Vanh. Hắn ta bước nhanh vào trong phòng, sắc mặt kích động vọt tới trước giường. Thấy Giải Vanh đã tỉnh lại thì lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Chủ tử! Ngài tỉnh rồi!”   Giải Vanh thấy có người đến quấy rầy thế giới hai người của hắn và Như Yên thì sắc mặt lập tức không vui, ánh mắt giống như kim châm bay vèo vèo đâm lên mặt Tùy An. Đi theo Giải Vanh một thời gian dài, đương nhiên hắn ta hiểu rõ ý của chủ tử, hơi ngượng ngùng nói: “Ơ, ta, ta chỉ muốn đến xem ngài…”   Ngươi nhìn xong rồi, hiện tại cũng nên rời đi thôi. Giải Vanh dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn ta. Tùy An cảm thấy thật bi thương, có lão bà là không cần cấp dưới, cảm giác bản thân cực kỳ tủi thân nha! Hắn ta xấu hổ nói với Giải Vanh: “Ta bắt mạch cho chủ tử trước đã…”   Sau khi xem mạch xong thì Tùy An nhanh chóng chuồn đi dưới ánh mắt lạnh buốt của Giải Vanh. Trước khi đi còn không quên nhắc nhở Hạ Như Yên nhớ bôi thuốc. Điều này khiến cho Hạ Như Yên cảm thấy không hiểu được, không phải mấy lần trước đều là hắn ta bôi thuốc sao, chuyện này là sao? Sao lại rời đi gấp như vậy.   Hạ Như Yên lau sạch tay rồi dịu dàng nói với Giải Vanh: “Để ta giúp ngươi bôi thuốc, nếu đau thì ngươi kiên nhẫn một xíu.”   Sau đó nàng nhẹ nhàng vạch chăn lên, lập tức nhìn thấy thân thể một nam nhân chỉ mặc mỗi tiết khố [quần nhỏ :))]. Lúc trước không cảm thấy gì nhưng hiện tại Giải Vanh đã tỉnh, khuôn mặt nàng hơi nóng lên. Đè sự xấu hổ xuống, Hạ Như Yên mở băng vải trên bụng Giải Vanh ra, thấy thuốc mỡ lúc trước đã được hấp thu hoàn toàn, miệng vết thương dữ tợn cũng khép lại không khác mấy. Lúc này Hạ Như Yên lại lấy một ít thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi trên miệng vết thương.   Giải Vanh không hề cảm nhận được chút đau đớn nào, chỉ cảm thấy tay của tiểu cô nương mềm mại, lướt nhẹ qua bụng hắn mang theo một trận tê dại. Bôi qua bôi lại, vừa ngứa vừa nóng. Sau đó hắn vô cùng xấu hổ mà cương cứng.   Hạ Như Yên đang chuyên tâm bôi thuốc, bỗng nhiên phát hiện đũng quần của nam nhân dần dần chống lên một độ cong lớn, khiến nàng ngây người. Sau một lúc lâu thì Hạ Như Yên lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, cũng không rảnh quan tâm đến việc quấn lại băng vải, một tay một tay kéo chăn xuống, tức giận thở phì phì quát: “Ngươi! Tại sao ngươi lại…”   Giải Vanh cũng hơi thẹn thùng mà cố gắng nhả ra mấy chữ: “Ta, ta không phải cố ý…”   “Còn nói không phải cố ý! Ngươi, đồ lưu manh này!” Hạ Như Yên hung hăng véo cánh tay hắn mấy cái, cái tên này đến chết cũng không biết xấu hổ, đã không thể động đậy rồi mà vẫn có thể nghĩ đến chuyện đó! Tại sao Diêm Vương lại không tịch thu cái tên tai họa này!   Giải Vanh nhìn khuôn mặt kiều diễm của tiểu cô nương, cảm giác hạ thân lại càng trướng đau hơn. Hắn nhìn Hạ Như Yên chằm chằm, ánh mắt tràn ngập lửa nóng nói không nên lời. Hạ Như Yên nhìn thấy ánh mắt của hắn thì lại hoảng sợ, lắp bắp nói: “Ngươi, hiện tại ngươi còn đang bị thương đó. Không… Không thể làm loại chuyện đó được…”   Vừa nói xong nàng đã muốn tự đánh mình một bạt tai, đang nói chuyện gì không biết? Quả nhiên Giải Vanh lập tức tủi thân mà trông mong nhìn nàng, lại nói thêm mấy chữ: “Yên Nhi… Khó...chịu…”   Hạ Như Yên vừa xấu hổ lại vừa tức giận, đứng dậy trả lời: “Ta thấy là do ta ở đây làm ngươi khó chịu rồi! Dù sao ngươi cũng đã tỉnh, ta đi gọi người khác tới chăm sóc cho ngươi!”   Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài. Giải Vanh trơ mắt nhìn người trong lòng rời đi, âm thầm hối hận không thôi, tại sao lại không nhịn được một lúc chứ? Giờ thì tốt rồi, làm cho Yên Nhi tức giận bỏ đi luôn.   Vừa thở dài, Giải Vanh vừa không nhịn được mà duỗi tay sờ sờ miệng vết thương, một mảnh vết thương kết lại không bình thường. Hắn định ngồi dậy nhìn xem nó như thế nào thì nghe thấy giọng nói của tiểu cô nương vừa rời đi đã quay trở lại: “Ngươi làm gì thế!”   Thật ra Hạ Như Yên đi ra ngoài là để dặn dò nha hoàn nấu một ít cháo mang đến. Nào biết vừa mới đi vào đã thấy Giải Vanh đang tìm đường chết, nàng vội vàng đi đến mép giường ấn hắn nằm trở lại giường một lần nữa, giọng điệu oán trách: “Vết thương còn chưa tốt đừng lộn xộn, ngươi cho rằng cái mạng này nhặt lại dễ dàng lắm sao?”   Giải Vanh lập tức ba ba nhìn nàng, thuận nước đẩy thuyền: “Ta… Ta sợ nàng tức giận…”   Thấy dáng vẻ này của nam nhân thì cho dù tức giận đến mấy cũng biến mất. Hạ Như Yên trừng mắt liếc nhìn hắn cảnh cáo: “Sợ ta tức giận mà còn không đứng đắn!”   Sau đó lại thở phì phò nói: “Thật chẳng biết phân biệt hoàn cảnh mà suy nghĩ miên man, có chuyện gì chờ ngươi khỏe lại rồi nói không được sao?”   Đôi mắt của Giải Vanh lập tức sáng lên, tràn ngập mong đợi mà nhìn Hạ Như Yên: “Tốt quá…”   Lúc này, Hạ Như Yên mới ý thức được trong lời nói của mình có một tầng nghĩa khác, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, lại nhéo hắn một trận: “Câm miệng, ngươi nghỉ cho khỏe đi! Ta đi rửa mặt chải đầu một lát, chờ lát nữa sẽ đến cho ngươi ăn cháo.” Sau đó nàng rời khỏi phòng một lần nữa.   Lần này Giải Vanh không còn nóng nảy nữa, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu tốt đẹp, tại sao hắn lại cơ trí như vậy chứ? Đáng nhẽ nên sớm biết tiểu cô nương ăn mềm không ăn cứng. Trong chốc lát hắn cảm thấy lần bị thương này cũng rất đáng giá. Sau đó lại mong mỏi mình nhanh khỏe lên, vậy là có thể làm những chuyện xấu hổ kia với Yên Nhi rồi, nghĩ nghĩ một lúc, nam nhân cũng phải bật cười thành tiếng.   Khi Tùy An đến để nhận việc chăm sóc Giải Vanh thay cho Hạ Như Yên thì thực sự hắn ta không dám tin vào hai mắt mình. Tên nam nhân đang cười đến ngốc ngếch kia vẫn là chủ tử nhà hắn ta sao?   ___________________________________________________________________   Để tôi bấm tay tính toán xem nào, oaaa ngày tháng ăn thịt đã tới~~~