Tiết tháo ở đâu?
Chương 28 : Đầu tường xuân ( 28 )
Chương 28: Đầu Tường Xuân (28)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Hạ Như Yên nhìn núi thịt cá cao vút trong bát, cảm thấy không biết nên làm sao mà quay sang nói với Giải Vanh: “Được rồi, đừng gắp cho ta nữa, ta đâu có ăn được nhiều như vậy.”
Lúc này Giải Vanh mới giật mình nhận ra hắn vẫn luôn gắp đồ ăn cho nàng, trong nháy mắt hơi ngượng ngùng giải thích: “Vừa rồi ta không chú ý…”
Hạ Như Yên lại gắp một ít thức ăn vào trong bát của hắn, thúc giục: “Ăn nhanh lên, để một lát nữa sẽ bị nguội.”
Vành tai của Giải Vanh hơi đỏ lên, rất nhã nhặn ăn hết sạch sẽ chỗ thịt cá mà Hạ Như Yên gắp cho. Hắn nhẹ nhàng giới thiệu mỗi một món ăn cho Hạ Như Yên, nhìn thấy dáng vẻ nàng ăn rất hài lòng thì trong lòng vui sướng. Nếu như mỗi ngày đều có thể ăn cơm với nàng như thế này thì tốt biết bao nhiêu.
Ăn cơm xong, Hạ Như Yên khen ngợi mấy món thịt cá rất ngon. Giải Vanh thừa nhịp lúc hai người nhàn rỗi uống trà tiêu cơm mà nói chuyện với nàng: “Mấy ngày nữa ta có chuyện cần phải đi làm, khả năng sẽ mất một khoảng thời gian không thể trở lại đây, nếu như ngươi có chuyện gì cần giúp đỡ thì tìm Lưu Hàm ở biệt viện, đó là ám vệ ta xếp ở chỗ này…”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Giải Vanh đã cảm thấy hơi lúng túng mà ngừng lại, tại sao lại nói ra cả chuyện này…
Ngược lại Hạ Như Yên cũng không tức giận, tiếp xúc với Giải Vanh một thời gian nàng cũng hiểu phần nào tính tình của hắn, nếu hắn không xếp mấy người ở lại nàng cũng cảm thấy thật khó tin. Dù sao cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống ngày thường của nàng, nên không có gì phải tức giận, bởi vậy mà Hạ Như Yên gật đầu rất thản nhiên: “Đi đi, ngươi cứ yên tâm đi làm việc đi.”
Giải Vanh thấy Hạ Như Yên không tức giận mới đè lại nỗi lo lắng trong lòng. Thấy ngoài cửa không có người thì hạ thấp giọng nói tiếp: “Lần này đi rất nguy hiểm, Yên Nhi, ngươi có thể đưa cho ta một lá bùa bình an hay không?”
Không biết từ khi nào, Giải Vanh đã tự đổi Hạ cô nương thành Yên Nhi. Hạ Như Yên chỉ làm như không biết, nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Được rồi, ngày mai ta sẽ đi đến chùa cầu một lá bùa bình an cho ngươi.”
Đôi mắt Giải Vanh lập tức sáng lên, không thể kiềm chế ý cười nơi khóe miệng. Hạ Như Yên cảm thấy so với dáng vẻ lạnh lùng trong quá khứ thì khuôn mặt của hắn bây giờ thực sự trông hơi ngốc ngếc, cũng không nhịn được mà bật cười.
Sáng sớm ngày thứ hai Hạ Như Yên đã đi đến chùa xin một lá bùa bình an. Sau đó lại cảm thấy hơi trơ trụi nên đã lấy túi tiền tùy thân xuống bỏ lá bùa vào bên trong. Túi tiền này là do Xuân Mai thêu cho nàng, mới mang theo có mấy ngày nên còn rất mới, tặng cho người ta cũng không nhìn ra được đã dùng rồi.
Khí Giải Vanh nhận được túi tiền thì cảm thấy không thể tin nổi, giọng điệu kích đọng hỏi: “Đây, đây là do Yên Nhi thêu sao?”
Hạ Như Yen mặt không biểu cảm dội nước lạnh: “Không phải, là Xuân Mai thêu.”
“Ồ…” Biểu cảm của Giải Vanh hơi mất mát.
Hạ Như Yên thấy vậy thì nhìn không được giải thích thêm: “Ta đã mang nó theo bên người mấy ngày, người đừng ghét bỏ nó.”
Giải Vanh vừa nghe là đồ mà nàng đã dùng rồi thì lập tức vui mừng trở lại. Hắn cẩn thận để túi tiền vào trong người, sau đó trịnh trọng nói với Hạ Như Yên: “Ta nhất định sẽ quý trọng nó.”
Hạ Như Yên nghe mà cảm thấy dở khóc dở cười, một món dồ chơi nho nhỏ như vậy thì có gì tốt mà quý trọng với cả không quý trọng. Hạ Như Yên cũng không muốn tiếp tục cái đề tài này, nên vẫy vẫy tay nói: “Được rồi, ta muốn ngủ trưa, ngươi trở về đi.”
Sau khi đuổi Giải Vanh đi xong, Hạ Như Yên leo lên giường nằm. Hôm nay dậy quá sớm, làm cho nàng mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, ngáp vài cái đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chờ khi nàng ngủ say, có một bóng dáng vụng trộm đi vào từ của sổ. Không phải Giải Vanh thì còn có thể là ai? Hắn tay chân nhẹ nhàng đi đến bên mép giường, lưu luyến nhìn khuôn mặt hồn nhiên đang ngủ say của thiếu nữ.
“Yên nhi, ta không biết chuyến đi lần này phải mất bao lâu mới có thể trở về nữa… Hy vọng lá bùa bình an của nàng có thể phù hộ cho ta bình yên trở về gặp nàng…”
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trên mặt thiếu nữ, trong mắt là tình ý sâu đậm không thể hòa tan được. Sau đó lại tiếp tục si mê nhìn một hồi lâu, mãi cho đến khi Hạ Như Yên trở mình thì hắn mới nhớ nhung không thôi mà lộn một cái ra ngoài cửa sổ.
Thoáng chút đã hơn hai tháng trôi qua, thời gian lạnh nhất trong năm lại đến. Hạ Như Yên ngây ngốc ngồi ở bên cạnh chậu than, Hạ Hà phải vỗ tay kêu mấy tiếng mới làm cho nàng hồi phục lại tinh thần.
“Tiểu thư, nên đi ngủ rồi.”
Hạ Hà trải chăn đệm thật tốt, rồi để hai bình nước nóng vào trong. Mỗi khi đến mùa đông, tay chân của Hạ Như Yên đều cực kỳ lạnh lẽo, phải để mỗi bên một bình mới có thể ấm áp lên.
Hôm nay, Hạ Như Yên vẫn luôn cảm thấy tinh thần không được tập trung. Nàng không biết vì cái gì, càng không hiểu ra sao lại không yên lòng. Giải Vanh rời khỏi đây đã hơn hai tháng, có đôi khi nàng sẽ cảm thấy hơi không quen, vẫn luôn nhớ đến những ngày có hắn yên lặng đi theo phía sau. Lại nói tiếp, lần này hắn đã đi lâu như vậy, không biết có thể xảy ra chuyện gì hay không đây…
Đang nghĩ đến đây, thì đột nhiên bên ngoài dấy lên một trận ầm ĩ. Hạ Như Yên cau mày kêu Hạ Hà đi ra ngoài xem là chuyện gì xảy ra. Nhưng Hạ Hà còn chưa kịp đi thì đã thấy Xuân Mai vội vã chạy vào nói: “Tiểu thư! Thế tử gia đã trở lại! Ngài, ngài nhanh đi qua đó xem đi!”
Nỗi bất an trong lòng lại càng lớn hơn, Hạ Như Yên phủ thêm áo choàng rồi bước nhanh ra bên ngoài. Vừa mới đến cửa phòng của Giải Vanh thì đã bị một mùi máu tanh nồng đậm xông thẳng lên mũi.
Trong lòng Hạ Như Yên run lên, bất chợt nhìn thấy người thiếu niên nàng gặp lần trước ở phủ quốc công đi ra. Hắn ta thấy Hạ Như yên thì trầm giọng nói: “Hạ cô nương mau vào nhìn chủ tử đi, chỉ sợ cũng đã muộn…”
Hạ Như Yên nghe vậy thì giật mình, không thèm nhìn mấy ám vệ khác ở trong phòng mà trực tiếp bước nhanh đến mép giường. Lúc này Giải Vanh đang được đặt nằm thẳng ở trên giường, trên bụng được quấn băng vải nhưng lại bị máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ. Hạ Như Yên nhìn mà khiếp sợ không thôi. Nàng hạ thấp lưng, cúi lại gần gọi tên Giải Vanh.
“Vết thương của thế tử gia nằm ở vị trí quan trọng nhưng bất kể nói như thế nào cũng không chịu trở về phủ, nhất định phải tới biệt viện để gặp cô nương một lần cuối cùng. Vừa nãy chưa kịp đên đây thì đã bị ngất xỉu, không biết trong chốc lát nữa có thể tỉnh lại hay không, cô nương đành chờ vậy.” Giọng nói của người thiếu niên kia mang theo nỗi đau đớn kịch liệt và sự xót xa.
“Tại sao lại không cầm được máu? Các ngươi không tìm đại phu sao?” Giọng nói của Hạ Như Yên hơi không không chế được.
“Ta chính là đại phu, nhưng vết thương của thế tử gia nằm ở vị trí quan trọng, miệng vết thương lại sâu, vừa nãy nội tạng cũng bị rớt ra ngoài…” Nói đến đây, người thiếu niên không đành lòng mà nghiêng đầu sang một bên, không có cách nào nói thêm cái gì nữa.
Hạ Như Yên phải ứng không kịp, nói như vậy là Giải Vanh sắp phải chết? Tại sao lại… Theo cốt truyện ban đầu thì rõ rằng hắn sống rất tốt mà! Đang lúc trong đầu nàng trống rỗng không suy nghĩ được gì thì đột nhiên vang lên tiếng của hệ thống: “Người mới! Mau lấy thuốc trị thương mà hệ thống cho ra đi!”
Lúc này Hạ Như Yên mới như tỉnh lại từ trong mộng, đúng vậy! Thuốc trị thương! Nàng lập tức lấy thuốc trị thương từ ô đựng đồ của hệ thống ra, rồi nhanh chóng đưa cho vị thiếu niên kia: “Nhanh! Nhanh dùng cái này! Cái này có thể làm cho miệng vết thương của hắn khép lại!”
Vị thiếu niên kia hơi chần chờ: “Đây là…”
“Đừng hỏi nhiều! Dù sao ngươi cũng không có cách cứu chữa cho hắn, không bằng cứ dùng thử thuốc của ta! nếu xảy ra chuyện gì thì một mình ta gánh chịu!” Hạ Như Yên vô cùng sốt ruột, chuyện lớn liên quan đến tính mạng con người mà còn dông dài cái gì không biết.
Thiếu niên kia nghe thấy Hạ Như Yên nói như vậy thì lập tức mở lọ thuốc ra, đầu ngón tay nhẹ chấm một ít rồi ngửi, không những thế còn đưa đầu lưỡi ra liếm liếm. Cuối cùng mới lấy ít thuốc ra bôi lên một miệng vết thương nhỏ trên cánh tay của Giải Vanh. Yên tĩnh quan sát một lúc thì thấy miệng vết thương không còn chảy máu nữa. Hắn ta thấy vậy thì hết sức kinh hãi, sau đó nhanh chóng cắt băng vải trên bụng Giải Vanh ra rồi gọi một ám vệ lấy khăn đè miệng vết thương lại, một bên vừa ấn vừa bôi thuốc trị thương kia lên.
Một lát sau, quả nhiên miệng vết thương không còn chảy máu nữa. Hạ Như Yên vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe thấy tên kia vôi vàng hét lên: “Không ổn! Mặc dù máu đã ngừng chảy, nhưng vừa nãy thế tử gia bị mất máu quá nhiều, chỉ sợ vẫn có nguy cơ sớm tối!”
Hạ Như Yên cực kỳ hoảng hốt, trái tim vừa mới thả lỏng lại căng thẳng trở lại, nàng vội vàng hỏi: “Còn có cách gì hay không?”
Vị thiếu niên kia cũng không trả lời nàng, hắn ta bước nhanh đến án thư* ở phía trước, vung bút viết một phương thuốc đưa cho một tên ám vệ. Sau khi dặn dò tên ám vệ kia nhanh chóng đi sắc thuốc thì mới xoay người trả lời Hạ Như Yên: “Bây giờ lại nấu thuốc bổ máu cho thế tử gia uống, nhưng chỉ sợ tác dụng cũng không được bao nhiêu…”
(*) Án thư: bàn dùng để xếp sách
Đúng lúc này, hệ thống lại lên tiếng ở trong đầu của Hạ Như Yên: “Người mới, ngài có thể dùng cách ký sổ nợ để mua bổ huyết hoàn của hệ thống, cho hắn ăn xong là có thể bổ sung được lượng máu đã mất lúc trước.”
Hạ Như Yên cực kỳ vui mừng: “Được à? Vậy ta lập tức mua!”
Hệ thống hiện ra giao diện mua đồ, hướng dẫn Hạ Như Yên tìm kiếm bổ huyết hoàn, yêu cầu cần hai mươi điểm. Thấy cũng không thấy đắt lắm nên nàng không chút do dự ấn mua bổ huyết hoàn. Sau khi mua xong thì nhanh chân đi đến trước mặt Giải Vanh, giả vờ như đang nói chuyện với hắn, lấy cơ thể che lại mà âm thầm nhét bổ huyết hoàn vào trong miệng của hắn.
Bổ huyết hoàn vừa mới vào bụng đã thấy sắc mặt của Giải Vanh hồng nhuận lên. Lúc này Hạ Như Yên mới có thể thả lỏng, hai chân không còn sức lực, mềm mềm ngã xuống trước giường. Một ám vệ thấy thế bước nhanh đến đỡ nàng.
“Ta không có việc gì, cảm ơn ngươi.” Hạ Như Yên biết ơn cười cười, đột nhiên lại nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ trên giường của Giải Vanh.
“Giải Vanh!” Hạ Như Yên vui mừng chạy qua nhìn.
Mặc dù Giải Vanh vẫn chưa tỉnh lại, nhưng miệng cứ gọi từng tiếng đứt quãng: “... Yên Nhi…”
Trong lúc hôn mê vẫn còn nhớ nàng… Hạ Như Yên mấp máy môi, ánh mắt phức tạp mà nhìn chằm chằm Giải Vanh. Người này, mang đến tổn thương không thể chịu nổi cho nàng, những cũng không thể phủ nhận rằng trong những ngày tháng ở cạnh hắn hoàn toàn không có sự vui vẻ. Hơn nữa, từ sau khi đến An Thành, nàng cũng nhìn thấy tấm lòng của Giải Vanh. Hắn thực sự sám hối và cũng tự trách bản thân, hơn nữa còn học được phải tôn trọng nàng.
“Người mới, Giải Vanh có thành ý như vậy, hay là ngài tha thứ cho hắn đi? Dù sao cũng chỉ còn hơn một năm là ngài đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, không bằng dành khoảng thời gian cuối cùng này cho hắn.” Cái hệ thống làm mai kia lại ríu ra ríu rít.
Vốn dĩ Hạ Như Yên định bảo nó câm miệng, nhưng nghĩ đến vừa nãy là nó nhắc nhở mình cứu Giải Vanh nên chỉ trêu chọc mấy câu: “Lúc trước ngươi còn nói Giải Phương Thành tốt, hiện tại lại nói Giải Vanh tốt, tại sao ngươi lại hoa tâm như vậy?”
“Ơ… Chuyện này… Thật ra cả hai đều khá tốt…” Hệ thống hơi ngượng ngùng.
Hạ Như Yên khẽ mỉm cười một tiếng, đứng lên đi ra cửa kêu nô tài mang thêm hai chậu than nữa vào. Sau đó mang ghế đến bên cạnh mép giường của Giải Vanh ngồi, lúc này mới hỏi vị thiếu niên kia mấy câu: “Có thể nói cho ta biết nhiệm vụ của các ngươi là như thế nào, tại sao lại thành ra thế này hay không?”
Vị thiếu niên kia kiên quyết lắc đầu: “Xin lỗi, nhiêm vụ liên quan đến cơ mật, không thể nói cho Hạ cô nương biết được…”
Nói đến chỗ này thì đột nhiên dừng lại, hắn ta kinh ngạc mà nhìn Giải Vanh: “Tại sao sắc mặt của thế tử gia lại hồng nhuận như thế này?”
Vị thiếu niên kia bước nhanh lên phía trước bắt mạch cho Giải Vanh, sau một lát thì xúc động nói: “Mạch tượng có lực hơn vừa rồi rất nhiều! Vậy là thế tử gia được cứu rồi!”
Trong nháy mắt, mấy ám vệ trọng phòng đều toát ra vẻ mặt mừng rỡ, thậm chí có hai tên còn âm thầm lau nước mắt. Hạ Như Yên tựa lưng vào ghế ngồi lặng lẽ nhìn biểu cảm của bọn họ. Trong lòng nàng là sự xúc động vô tận và cả may mắn. May mắn vì Giải Vanh khăng khăng muốn đến biệt viện, cũng may mắn vì lúc trước nàng đã hoàn thành nhiệm vụ nhánh, nếu không…
——————————————————————————————————————
Đã nhìn thấy chưa? Nữ chính chỉ ăn mềm không ăn cứng. Hôm nay cứ như vậy đi ~~ tiếp theo chính là vô tận ngọt ngào (^^)
Cầu bảo tồn cầu trân châu cầu bình luận, thật vắng vẻ thật muốn khóc oa oa. Ngày hôm qua không có lấy một bình luận một trận châu nào, tôi cảm thấy thật tủi thân (-_-)
Truyện khác cùng thể loại
200 chương
140 chương
194 chương
32 chương
30 chương
19 chương