Tiết tháo ở đâu?
Chương 193 : Tiết tháo ở đâu?
Sư thúc không biết xấu hổ! (34)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Sau khi trải qua một trận luống cuống tay chân, cuối cùng Hạ Như Yên cũng làm ra được ba món mặn một món canh, nàng vỗ vỗ tay nhìn thành quả của chính mình, cực kỳ hài lòng mà gật gật đầu, sau đó dặn dò hổ đá: “Tiểu Hổ, ngươi đi gọi sư thúc lên ăn cơm.”
Hổ đá gào “gừ gừ” hai tiếng rồi chạy đi, bắt đầu tông thẳng đầu vào cửa phòng của Hình Thiếu Ngôn. Thân thể cao lớn của nó mới tông vào cửa mấy cái mà Hình Thiếu Ngôn đã cảm thấy căn phòng sắp bị sụp luôn rồi. Hắn đen mặt mở cửa ra mắng hổ đá một trận, sao đó lệnh cho Thi Hữu Vi cưỡng chế dạy dỗ hổ đá cho tốt, dạy nó xem phải ở chung với con người như thế nào.
“Sư thúc, đến đây ăn cơm thôi, hôm nay thử nếm tay nghề của ta xem nào.”
Hạ Như Yên cười hì hì dọn chén đũa lên, vẫy tay gọi nam nhân kia lại. Hình Thiếu Ngôn thấy nàng gọi mình thì vội bước nhanh chân chạy qua, đến khi hắn nhìn thấy rõ thức ăn trên bàn thì trong đầu hắn lập tức phát ra một tiếng nổ “đoàng”.
Cà chua xào trứng, rau trộn dưa chuột, khoa tây thái sợi sốt chua cay, canh bí đao, bốn món ăn này bình thường đến mức không thể bình thường hơn nhưng lại khiến Hình Thiếu Ngôn đứng sững người tại chỗ. Hạ Như Yến thấy hắn chậm chạp không đi lại thì kỳ quái hỏi: “Sư thúc, chàng làm sao vậy? Có phải chàng không thích những món này hay không?”
Lúc này Hình Thiếu Ngôn mới như tỉnh lại từ trong mộng, vội vã đi lại chỗ bàn ăn. Hắn có cảm giác như mỗi bước chân của mình đều lơ lửng giống như đang đi trên mây, có chút không phân rõ được mình đang ở hiện thực hay là trong ảo cảnh. Hắn cầm lấy chiếc đũa, trước tiên gắp một miếng rau trộn dưa trộn rồi cho vào miệng.
“Thế nào? Mùi vị có ngon không?” Hạ Như Yên hơi thấp thỏm hỏi, bản thân nàng ăn cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng nàng không biết những món ăn này có hợp khẩu vị của Hình Thiếu Ngôn hay không.
Dường như Hinh Thiếu Ngôn vẫn chưa phát hiện ra hiện giờ trên mặt hắn đã tràn đầy hoảng hốt. Hắn lại nếm hai món còn lại, cuối cùng mới múc một muỗng canh bí đao đổ vào trong bát, mím môi chậm rãi uống từng hớp tứng hớp một cho đến khi thấy đáy. Sau đó, hắn lại đặt bát đũa lên bàn, nhìn chằm chằm mấy món ăn kia đến xuất thần.
Hạ Như Yên thấy vậy thì càng cảm thấy kỳ quái hơn, nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm đũa nếm thử từng món ăn mà mình làm. Nàng không thấy có vấn đề gì hết mà, mùi vị rất bình thường nha, tại sao sư thúc ăn xong lại có vẻ mặt như này?
Hạ Như Yên không hề biết rằng, lúc này Hình Thiếu Ngôn không hề bình tĩnh giống như mặt ngoài mà hắn thể hiện ra, có thể sử dụng từ sóng to gió lớn để hình dung nội tâm của hắn ngay lúc này. Nếu như nói trước kia hắn không dám kết luận, không dám nói Tiểu Yên và Yên Nhi là một người, thì hiện tại, hắn có không không do dự chút nào mà kết luận rằng, Tiểu Yên chính là kiếp trước của Yên Nhi!
Lúc hắn biến thành Nghê Ám ở trong ảo cảnh, trong một lần sinh nhật của hắn, Tiểu Yên cũng làm những món tương tự như thế này để chúc mừng sinh nhật hắn. Món ăn giống nhau, mùi vị giống nhau, ngay cả những chi tiết như bí đao bị nấu quá nhũn, khoai tây sợi bị xào quá chua, vị của rau trộn dưa quá nhạt, cà chua xào trứng hơi cháy, tất cả đều giống nhau như đúc!
Bàn tay hơi run rẩy của Hình Thiếu Ngôn hết nắm vào rồi lại thả ra, sau đó lại nắm lại thật chặt, đến khi thả ra lần thứ hai thì hắn mới có thể bình phục tâm trạng kích động của mình. Hắn hít sau một hơi, đúng rồi, hóa ra hai người bọn họ đã ở bên nhau từ đời trước, hắn là Nghê Ám, nàng là Tiểu Yên. Hắn còn nhớ lần đầu tiên hắn gặp nàng là lúc nàng ngã nằm trên đường và suýt chút nữa bị zombie ăn mất. Hắn cũng nhớ lần đầu tiên nàng giết zombie đã sợ đến mức khóc lên. Hắn càng nhớ cái cảm giác trái tim mình đã tuyệt vọng như thế nào khi mà hắn tỉnh lại từ trong cơn hôn mê thì phát hiện nàng đã đóng băng hồ nước và đông cứng mình ở trong đó. Mà điều cuối cùng mà hắn nhớ chính là buổi sáng sớm hôm đó, một sáng thật yên tĩnh, hôm đó Tiểu Yên đã ngủ say rất lâu của hắn đột nhiên mở mắt ra và gọi tên hắn.
Hóa ra là như vậy, hóa ra là bọn họ đã có duyên phân hai đời, khó trách sau khi hắn bỏ nàng lại một mình thì cảm thấy bất an, khó trách khi hắn trở về, vừa nhìn thấy nàng mà đã có loại cảm giác khác thường. Hắn không muốn truy cứu xem chuyện trước đây là như thế nào, hắn chỉ xác định cực kỳ rõ ràng rằng nữ hài hiện tại đang ngồi bên cạnh hắn chính là người mà hắn muốn bảo vệ ở cả hai đời.
Thấy một lúc lâu mà Hình Thiếu Ngôn vẫn không nói lời nào, Hạ Như Yên lập tức cho rằng hắn chê món ăn nàng làm không ngon. Nàng bĩu mỗi rồi nói với hổ đá đang trông mong canh giữ ở bên cạnh bàn: “Tiểu Hổ, ngươi muốn ăn thứ này không?”
Hổ đá cọ cọ mũi vào người nàng, nhìn chằm chằm lên bàn, Hạ Như Yên thấy thú vị nên không nhịn được kẹp một miếng dưa chuột ném vào miệng nó, không ngờ nó lại nuốt luôn, cô tò mò đẩy miệng nó ra, không thấy gì bên trong đấy nữa cả.
"Mày còn có thể ăn à?" Hạ Như Yên hơi kinh ngạc, nàng lấy bát đồ ăn mình đem vào cho Hình Thiếu Ngôn đặt xuống đất rồi nói với hổ đá: "Ăn đi."
Hổ đá vui vẻ gầm gừ một tiếng rồi vùi đầu tiêu diệt hết bát đồ ăn, giây lát sau nó đã liếm sạch sẽ cái bát, Hạ Như Yên sờ đầu nó: "Hôm nay không thể cho mày ăn nhiều được, lần sau ta lại chuẩn bị nhiều hơn được không?"
Vì vậy, sau khi Hình Thiếu Ngôn điều tiết tâm tình tốt rồi thì hắn phát hiện bàn thức ăn đã chẳng còn bao nhiêu, hắn ngây ngẩn hỏi Hạ Như Yên: "Yên nhi, nàng ăn hết rồi à?"
"Ha ha." Hạ Như Yên cười với hắn, nàng đứng dậy khoát tay lên lưng hổ đá nói: "Tiểu Hổ, chúng ta ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm."
Nói xong, một người một hổ rời khỏi cửa viện, chỉ còn Hình Thiếu Ngôn ngồi trong viện chẳng hiểu gì. Lúc này, Thi Hữu Vi đến cạnh hắn thấp giọng nói: "Đại hiệp, người không thể làm vậy được, dù người ghét những món ăn nữ hiệp làm cho người thì người cũng đừng nên tỏ vẻ rõ ràng quá như thế, người xem đi, bây giờ nàng đã thích Tiểu Hổ hơn người rồi."
"Ta ghét hồi nào?" Hình Thiếu Ngôn ngạc nhiên nói, hắn cảm thấy khó hiểu, sao bây giờ lại thành ra hắn ghét đồ ăn Yên nhi làm thế?
Mặt Thi Hữu Vi tràn đầy sự nghi ngờ: "Người ăn vài miếng rồi không ăn nữa, chứng tỏ là nuốt không trôi, nữ hiệp đã đưa đồ ăn cho Tiểu Hổ ăn rồi, Tiểu Hổ còn ăn rất hạnh phúc nữa đó!"
Hình Thiếu Ngôn:...
Xong rồi, hình như Yên nhi hiểu lầm gì rồi, Hình Thiếu Ngôn sờ cái bụng trống rỗng của mình, chỉ đành thu dọn bát đũa, đợi nàng quay về rồi mới giải thích được.
Sau khi Hạ Như Yên trở về với hổ đá, khó khăn lắm Hình Thiếu Ngôn mới khiến nàng tin rằng hắn không chê bai tài nấu nướng của nàng, nhưng tiểu cô nương lại nói rằng sau này không nấu cho hắn ăn nữa, dù phải đưa cho Tiểu Hổ ăn cũng không cho hắn ăn! Trong chốc lát, Hình Thiếu Ngôn cảm thấy con hổ này là một nguy cơ rất lớn. hắn thấy mình để cho con hổ ngu xuẩn này ra ngoài đúng là một sai lầm trí mạng!
Sự thật chứng minh dự cảm của hắn là hoàn toàn chính xác, buổi tối trước khi ngủ, hắn phát hiện Hạ Như Yên lại dẫn con hổ ngu xuẩn đó vào phòng nàng! Hắn bắt Thi Hữu Vi đứng cạnh lại hỏi: "Con hổ đó là đực hay cái?"
"Hả? Tiểu Hổ à? Chắc là đực nhỉ?"
Thi Hữu Vi vừa dứt lời thì đã không thấy bóng dáng Hình Thiếu Ngôn đâu nữa, hắn ta đẩy cửa phòng Hạ Như Yên hét lớn: "Yên nhi, nàng không thể để con hổ đực này ngủ trong phòng nàng được!"
Lúc này Hạ Như Yên đang cởi áo khoác, cả người từ trên xuống dưới chỉ có mỗi một chiếc yếm, còn hổ đá ngồi xổm bên giường nàng, Hình Thiếu Ngôn sợ hãi bước lên che mắt hổ đá, dắt nó ra ngoài, hắn còn quay lại nói với Hạ Như Yên: "Yên nhi, ta dẫn con súc sinh này ra ngoài, buổi tối nàng nghỉ ngơi cho tốt nha!"
Tiếng đóng cửa vang lên, căn phòng lại yên tĩnh trở lại, Hạ Như Yên đứng bên giường một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại được, hắn... không ngủ với mình sao?
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
365 chương
37 chương
40 chương
147 chương
53 chương