Tiết tháo ở đâu?
Chương 192 : Tiết tháo ở đâu?
Sư thúc không biết xấu hổ! (33)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
"Sư thúc? Người sao vậy?"
Hạ Như Yên nhìn vẻ mặt hoảng hốt của nam nhân thì thấy thắc mắc vô cùng, sau đó nàng giống như bỗng nhớ ra điều gì đó, đưa tay sờ soạng trên người hắn, lo lắng hỏi: "Có phải là bị thương ở đâu rồi đúng không? Nhanh cho ta nhìn xem!"
Lần mò mẫm này của nàng đã thành công kéo lại sự chú ý của Hình Thiếu Ngôn. Nam nhân loay hoay trong trận pháp hai ngày, vừa ra ngoài lại bị bàn tay mềm mại của tiểu cô nương sờ soạng khắp chốn, suýt chút nữa hắn đã không kiềm chế được mà nổi lên dục vọng, đành vội vàng bắt lấy tay nàng nói: "Không, ta không sao, ta ổn thật mà."
Cũng không phải là thật sự không có việc gì, hắn vẫn bị một vài vết thương nhỏ. Nhưng hắn đã bôi thuốc rồi, đã không có việc gì nên cũng không nói ra để cho tiểu cô nương lo lắng. Hình Thiếu Ngôn lấy một miếng đồng hình lục giác từ trong túi càn khôn ra rồi đặt vào tay của Hạ Như Yên: "Yên nhi, đây là trận bàn, ta đã phá hủy ấn ký của Mục Vân đạo nhân ở trên đó rồi. Nàng nhỏ máu cho nó nhận chủ một lần nữa, ký khế ước rồi sau này nàng hãy mang nó theo bên người, cũng coi như là có thêm một cách để tự bảo vệ mình."
"Cho ta sao?" Hạ Như Yên có chút sửng sốt.
"Đúng vậy, mau cầm lấy đi." Hình Thiếu Ngôn thúc giục nói.
Hạ Như Yên ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng không từ chối, nàng nhận lấy trận bàn, tiến hành quá trình khế ước linh khí dựa theo ký ức của nguyên chủ. Tại lúc nàng hoàn thành khế ước thì trong não của nàng trong nháy mắt đã xuất hiện toàn bộ tin tức của trận bàn. Cái trận bàn này quả nhiên là thứ đồ thần kỳ, chỉ cần truyền một chút linh khí vào để khởi động thì không cần phải nhúng tay vào sự hoạt động của nó, trận bàn sẽ tự động hấp thu linh khí trong đất trời để duy trì trận pháp vận chuyển. Đương nhiên cũng có điều kiện là nơi đặt trận bàn phải là nơi có linh khí đầy đủ.
Hèn gì trận pháp có thể duy trì mấy trăm năm tại nơi đáy cốc có linh khí nồng đậm như này. Hạ Như Yên cảm thán rồi cất kỹ trận bàn, nhìn về phía Hạ Như Yên và nói: "Sư thúc, vậy thì bây giờ chúng ta nhanh rời khỏi đây đi, ta sợ rề rà nữa sẽ không tới kịp tiệc mừng thọ của chưởng môn phái Đồng Sơn."
"Được thôi, chúng ta đi." Nam nhân gật đầu.
Hạ Như Yên truyền linh lực vào trận bàn hủy bỏ trận pháp. Hình Thiếu Ngôn ôm lấy nàng đang định thi triển khinh công rời đi thì bỗng nhiên sau sưng vang lên một tiếng hổ gầm. Hai người quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy Thi Hữu Vi cưỡi trên Thạch Hổ, hai tượng đá đang nhảy đến trước mặt bọn họ. Thi Hữu Vi xoay người xuống, xoa xoa tay cười nói với vẻ lấy lòng: "Hì hì, đại hiệp, nữ hiệp, không phải các ngài đã hứa với tiểu nhân rằng sẽ mang ta và Tiểu Hổ cùng đi sao..."
Hình Thiếu Ngôn nghiêng người liếc hắn ta và nói: "Ta còn chưa xử lý ngươi chuyện lúc trước ngươi lừa dối ta đâu. Vậy mà ngươi còn có thể không biết xấu hổ mà mò qua đây ư?"
"Ai da! Tiểu nhân lúc trước nào có lừa dối đại hiệp đâu! Chỉ là tạm thời quên mất, tạm thời quên mất mà thôi. Trời đất chứng giám, tiểu nhân hoàn toàn không có ý định lừa dối đại hiệp, cầu xin đại hiệp dẫn chúng ta đi với!"
Hắn ta nói xong nhìn chằm chằm vào Hình Thiếu Ngôn, còn hổ đá thì nằm sấp xuống bên cạnh, nghiêng đầu quẫy đuôi, trông rất ngốc nhưng lại đáng yêu vô cùng. Hạ Như Yên nhìn thấy thế thì lại nảy lòng thương hại, nàng giật nhé ống tay áo của nam nhân mở miệng nói đỡ cho bọn họ: "Ta cảm thấy Tiểu Hổ rất đáng yêu, nếu không thì chúng ta cứ mang bọn họ theo nhé?"
"Được thôi, con hổ này vẫn có chút tác dụng, có thể làm vật cưỡi cho nàng, nhưng còn tên này thì..." Hình Thiếu Ngôn nhìn Thi Hữu Vi với vẻ ghét bỏ: "Cũng chỉ có thể để hắn múc nước rửa chân cho chúng ta mà thôi."
Thi Hữu Vi im lặng không còn lời nào để nói: "..."
"Được thôi, ngươi muốn đi theo thì cứ đi, nhưng sau này ngươi phải tuyệt đối nghe lời của ta, biết chưa? Ta nói mặt trời lặn hướng đông ngươi không được nói là hướng tây, ta nói ngươi đứng thì ngươi không được ngồi, hiểu chưa?" Cuối cùng thì Hình Thiếu Ngôn cũng phất tay đồng ý.
Thi Hữu Vi cảm kích đến nỗi rơi nước mắt đầy mặt: "Tiểu nhân biết rồi! Tiểu nhân biết rồi! Cảm ơn đại hiệp! Cảm ơn nữ hiệp!"
Nói xong thì hắn định leo lên cưỡi Thạch Hổ, lại bị Hình Thiếu Ngôn cất tiếng ngăn cản: "Chờ chút có phải ngươi quên mất cái gì rồi không?"
"A?" Thi Hữu Vi có chút thắc mắc, chợt nhớ lại thì vội vàng đẩy hổ đá lên phía trước, nịnh nọt nói: "Mời ngài, mời ngài, tiểu nhân đi bộ theo là được rồi, hì hì hì..."
Hình Thiếu Ngôn không có khách sao, hắn ôm lấy Hạ Như Yên rồi cưỡi lên hổ đá, sau đó thì hổ đá nghe theo lời của hắn nhảy ra ngoài, Thi Hữu Vi vừa chạy theo sau vừa hô to: "Tiểu Hổ... ngươi chậm một chút... ta không đuổi kịp đâu..."
Tốc độ của hổ đá khá là nhanh, hai tiếng là đã ra khỏi đáy cốc rồi. Mấy người bọn họ chỉ tốn bốn tiếng là đã về tới trong thành, chỉ là sự hiện diện của Thi Hữu Vi và hổ đá gây nên sự chấn động rất lớn. Cũng may mọi người đều tưởng rằng Thi Hữu Vi và hổ đá là hình nộm của bọn Hạ Như Yên, không phát hiện ra rằng hai cái tượng đá này là thứ có sinh mạng.
Quay lại gian nhà nhỏ, hai người quyết định nghỉ ngơi một đêm rồi sáng ngày mai đi tiếp. Hạ Như Yên đau lòng Hình Thiếu Ngôn phá giải trận pháp một mình, để hắn về phòng nằm nghỉ, còn mình thì mang theo hổ đá ra ngoài mua thức ăn, chuẩn bị tự tay làm mấy món cho Hình Thiếu Ngôn ăn.
Hình Thiếu Ngôn rửa mặt rồi nằm lên giường khép mắt nhưng không ngủ, hắn lại nhớ đến những thứ mà hắn đã nhìn thấy trong trận pháp. Khi đó hắn bước vào trận Tứ Tượng nói về kiếp trước và đời này, vừa bước vào thì đã nhận ra rằng mình đã đi vào ảo cảnh, nhưng những ảo cảnh này hơi khác so với những gì hắn đã trải qua. Những ảo cảnh mà hắn gặp lúc trước ít nhất đều thuộc về không gian hiện tại mà hắn sinh sống. Nhưng mà những ảo cảnh lúc đó lại là một thế giới mới, một không gian hoàn toàn khác. Người nơi ấy mặc những bộ quần áo sát người nhưng nhìn có vẻ rất thần kỳ, nam nhân phần lớn đều để tóc ngắn, nữ nhân có tóc dài cũng có cả tóc ngắn, bọn họ sử dụng những loại linh khí rất kỳ quái. Hình Thiếu Ngôn nghe bọn họ nói, triều đại mà bọn họ sinh sống gọi là mạt thế. Mà hắn ở đó cũng đã trở thành một người khác, mọi người gọi hắn là Nghê Ám, đồng thời hắn còn có một người vợ, mà trùng hợp người vợ này cũng gọi là Hạ Như Yên, hắn gọi nàng là Tiểu Yên.
Hắn ở trong ảo cảnh này không thể hành động dựa trên ý chí của mình, giống như hắn chỉ là xâm nhập vào thị giác của Nghê Ám, thử nghiệm những gì đã xảy ra với hắn ta. Vì thế hắn nằm trong cơ thể của Nghê Ám, nhìn hắn ta nói chuyện với người khác, nhìn hắn ta đi giết thây ma, nhìn hắn ta sánh vai chiến đấu cùng sống cùng chết với người vợ Tiểu Yên của hắn.
Dáng vẻ của vợ Nghê Ám hoàn toàn khác với Yên nhi, lúc đầu Hình Thiếu Ngôn chỉ cho rằng chỉ là người cùng tên cùng họ, nhưng rất nhanh sau đó hắn lại nhận ra điều kỳ lạ, từng lời nói từng hành động của Tiểu Yên này đều giống y đúc với Yên nhi, chỉ là tính cách của nàng tốt hơn Yên nhi một chút, đối xử với Nghê Ám cũng dịu dàng hơn cách mà Yên nhi đối xử với hắn.
Nếu chỉ là lời nói việc làm giống nhau thì cũng không có gì, nhưng nàng ấy còn có rất nhiều thói quen và động tác nhỏ giống y hệt với Yên nhi, những từ ngữ khi hai nàng tức giận mắng người đều giống nhau như cùng một khuôn đúc ra. Rất nhanh hắn đã hợp lại hình tượng của hai người này, nhận ra không có chút gì là không hợp. Lúc ấy cả người hắn đều sững sờ, thậm chí có những lúc hắn không thể nào phân biệt được người đứng trước mặt hắn là Yên nhi hay Tiểu Yên.
Sau khi hắn thể nghiệm xong ảo cảnh này, từ trong sâu thẳm có tiếng nói truyền đến hỏi rằng hắn có muốn ở lại mãi mãi với Tiểu Yên hay không. Lúc đầu hắn vẫn hơi hoang mang, bởi vì hắn không chắc rằng Tiểu Yên và Yên nhi có phải là cùng một người hay không. Nhưng rất nhanh hắn đã tỉnh táo trở lại, hắn là Hình Thiếu Ngôn, hắn không phải là Nghê Ám, người hắn yêu là Yên nhi, là sư điệt của hắn, là tiểu nha đầu của hắn. Vì thế nên hắn không do dự mà trả lời tiếng nói kia rằng, hắn phải về đi tìm Yên nhi của hắn.
Tại lúc hắn đưa ra lựa chọn, trận pháp cũng giải trừ, hắn cầm lấy trận bàn rồi ngay lập tức chạy ra ngoài tìm Yên nhi, khi ra ngoài lại phát hiện ra Thi Hữu Vi và hổ đá. Phản ứng của hắn lúc đó cũng giống như Hạ Như Yên vậy, nhưng dưới sự xin tha liên tục của Thi Hữu Vi thì hắn vẫn tha thứ cho hắn ta. Hắn tóm lấy Thi Hữu Vi dò hỏi về chuyện trong kiếp trước kiếp này của trận pháp Tứ Tượng, biết được những gì hắn trải qua trong trận pháp cũng chính là kiếp trước của hắn. Thật ra lúc đó hắn cũng đã lờ mờ nhận ra rồi, chỉ là không chắc chắn lắm. Sau khi nhiều lần ép hỏi Thi Hữu Vi thì cuối cùng hắn mới tin rằng kiếp trước của mình chính là người tên Nghê Ám kia.
Cho nên, Yên nhi của hắn, kiếp trước cũng là người tên Tiểu Yên kia sao?
-------------------------------------------------------------
Sư thúc: Buồn quá, Yên Nhi đối xử với kiếp trước của ta càng dịu dàng hơn so với đối xử với ta.
Hạ Như Yên: Ha ha, kiếp trước của ngươi cũng không có không biết xấu hổ như ngươi bây giờ.
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
365 chương
37 chương
40 chương
147 chương
53 chương