Tiết tháo ở đâu?

Chương 125 : Chiếm làm của riêng ( 18 )

Chương 18: Chiếm làm của riêng Nhóm dịch: Chiêu Anh Các   “Hu hu hu……”   Hạ Như Yên ghé người lên trên bả vai của người đàn ông khóc đến mức không thành tiếng, cô đã nói với anh là bỏ cô xuống, anh còn sống chết không chịu buông tay, thế thì tốt rồi, nước tiểu phun lên cả anh, mất hết cả mặt mũi!   Nghê Ám mới chỉ bắn được vài giây, chờ đến khi tinh thần của anh phục hồi lại anh mới phát hiện, vậy mà Tiểu Yên lại bị anh cắm đến nỗi phun ra cả nước tiểu. Cảm nhận được nửa người dưới đang ướt át nóng hầm hập, anh chẳng những không ghét bỏ, mà ngược lại anh xoa xoa cái mông của Hạ Như Yên thoả mãn mà nói: “Tiểu Yên, vừa rồi kẹp anh rất thoải mái.”   Hạ Như Yên tức giận đến nỗi ở hung hăng cắn một cái lên trên bả vai của anh, chẳng những không cắn ra dấu vết gì, mà suýt chút nữa đã trẹo cả hàm, người đàn ông này nhìn thì mảnh khảnh, nhưng cơ bắp thì lại rất rắn chắc, cô thẹn quá thành giận, sau đó cắn một cái lên trên cằm của anh, Nghê Ám không hề tức giận một chút nào, ngược lại anh túm lấy cô rồi hôn cô một trận, đến khi cô thở hồng hộc dựa vào trong ngực của anh, thì cô mới cảm nhận được dục vọng của người đàn ông lại lên tinh thần ở trong cơ thể cô một lần nữa.   “Không không không được!” Hạ Như Yên sợ tới mức hoa dung thất sắc*, cô chống tay đẩy bả vai của người đàn ông ra, vặn vẹo cơ thể muốn đứng xuống dưới mặt đất.   Cô càng vặn vẹo, thì người đàn ông kia càng có tinh thần hơn, cuối cùng Nghê Ám cũng không nhịn được, mà ném cô lên trên giường, mở hai bờ mông trắng nõn của cô ra, dương vật của anh lập tức cắm vào trong.   Đây là lần đầu tiên Hạ Như Yên và Nghê Ám làm theo tư thế đi vào từ phía sau, nửa người cô ghé lên trên giường, mông bị kéo lên cao, tiểu huyệt vừa mới mới cao trào xong vừa ẩm vừa mềm, người đàn ông một hơi ấn vào trong, nháy mắt đã cắm thẳng đến nửa phần linh hồn nhỏ bé của cô.   Phần hông của người đàn ông liên tục bạch bạch va chạm mu thịt đầy đặn trên mông nhỏ của cô, rất nhanh anh đã đâm cho hai mảnh cánh mông trở thành màu đỏ rực, Nghê Ám túm lấy mông thịt của cô, mở nó sang hai bên, như vậy anh đã có thể nhìn thấy rõ ràng cây dương vật của mình đâm vào trong cô như thế nào, miệng huyệt nhỏ căng mọng bị anh đâm cho phát run như thế nào, tầng tầng lớp lớp mị thịt mút lấy phân thân của anh, cửa âm đạo non mềm mút xuống quy đầu của anh, khoái cảm dọc theo xương và dọc theo đường gân truyền đến, làm cho hai mắt của anh cũng bắt đầu hơi hơi phiếm hồng.   Cô gái nhỏ ghé người lên trên giường, gắt gao bám lấy khăn trải giường, mật huyệt vốn đã mềm mại lại bị anh tuỳ ý xâm phạm một lần nữa, cô bị cắm đâm vào đến nỗi không nói lên lời, dưới cơn hoảng Hạ Như Yên cắn xuống chiếc gối đặt ở trong một góc, cổ họng liên tục phát ra tiếng rên rỉ lẫn tiếng khóc hu hu.   Nghê Ám vừa làm vừa duỗi tay ra đằng trước xoa lên âm đế nhỏ của cô, Hạ Như Yên kinh sợ hô lên một tiếng muốn bò phía trước, nhưng vòng eo đã bị anh khống chế kéo trở lại, lòng bàn tay khô ráp kẹp lấy châu hạch mượt mà xoa xoa ấn ấn, dương vật cứng rắn như thể là không muốn sống cứ điên cuồng cắm vào trong nhục huyệt, cô gái nhỏ nhịn không được mà hét lên, thân mình lung lay vặn vẹo, muốn thoát ra khỏi cái kích thích đáng sợ này.   Nhưng mà làm sao đôi tay nhỏ đôi chân nhỏ của cô có thể tránh thoát được khỏi gông cùm xiềng xích của người đàn ông, sau khi Nghê Ám có được dị năng, cơ thể của anh đã có biến hoá nghiêng trời lệch đất so với trước kia, sức lực của anh càng lớn đến kinh người, anh nhẹ nhàng kiềm chế Hạ Như Yên, rất nhanh đã làm cho cô gái nhỏ tiết dịch ra một lần nữa, hoa dịch trong suốt chảy theo đùi cô xuống dưới, khăn trải giường vốn dĩ đã là một đống hỗn độn giờ đây lại biến thành từng mảng vệt nước sẫm màu.   Hạ Như Yên bị làm đến nỗi hai chân cô phát run lên, đôi mắt vì khóc mà đỏ bừng, cả người cô không ngừng run run rẩy rẩy, khoái cảm từng đợt từng đợt đánh úp vào trong cô, cao trào nối tiếp cao trào, quét sạch lý trí còn sót lại của cô.   Lần hoan ái thứ hai càng kéo dài hơn, chờ đến khi Nghê Ám bắn ra, thì Hạ Như Yên đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt xinh đẹp của cô nửa mở ra, ánh mắt mê mang, hoa huyệt nhỏ còn đang không ngừng run rẩy, hai mảnh thịt bị làm cho không khép lại được, dung dịch trắng đục sền sệt chậm rãi từ bên trong chảy ra.   Nhìn bộ dạng mê người này của cô gái nhỏ, Nghê Ám lại có chút xúc động, nhưng cuối cùng anh vẫn đè nén xuống, dùng khăn trải giường lau lung tung ở trên người, rồi lại đi ra ngoài múc nước về để lau chùi cơ thể của nhau một chút. Sau khi bắn hai ra lần, tinh thần của anh vô cùng sảng khoái, đóng cửa lại đi xuống dưới tìm Trần Tiểu Thiên để đàm luận về chuyện dị năng.   Ngay khi Nghê Ám mới vừa xuống dưới, anh lập tức nhìn thấy cánh cửa lớn bị mở ra, bên ngoài có mấy người xa lạ đang nói chuyện với đám người Trần Tiểu Thiên, anh nhíu mày lại, bước chân đi qua bên kia.   “A Nghê, anh đã đến rồi.” Hoàng Đông Nam vẫy tay với anh, rồi chỉ vào một người ở bên đối phương nói, “Trước kia anh ấy là hàng xóm của tôi, bọn họ cũng chạy ra từ bên thành phố C.”   Thì ra là có quen nhau, Nghê Ám hơi gật đầu một cái về phía bên đó, người hàng xóm kia của Hoàng Đông Nam cười ha hả tự giới thiệu với anh, anh ta họ Hứa, tên là Hứa Minh, đội ngũ này của anh ta đều là cảnh sát, trước khi mạt thế tiến đến đúng lúc bọn họ đang đi làm ở trong cục cảnh sát, sau đó bọn họ đã kết bạn đồng hành cùng nhau trốn thoát.   “Chúng tôi nghe được tin tức ở trong radio nói căn cứ ở thành phố K bên kia có người sống sót, cho nên chúng tôi định đi qua đó xem sao, không nghĩ tới trên đường đi còn có một khu biệt thự, các anh ở đây được bao lâu? Không có những người khác đã tới đây sao?” Hứa Minh tò mò hỏi.   “Có, nhưng mà đều bị zombie cắn rồi, sau đó còn sót lại một người tôi cũng không biết người đó đã đi đâu nữa.” Hoàng Đông Nam nhún nhún vai, nửa thật nửa giả nói về tình huống của Phùng An Lộ ở bên kia, anh ta cũng không nói về chuyện ở kho hàng, khi bọn họ trở về tay chân vẫn còn luống cuống, vẫn chưa đi thu dọn vật tư trong kho hàng đâu.   Nói chuyện được vài câu, Hoàng Đông Nam còn nhiệt tình mà chỉ cho bọn họ vào nơi tương đối an toàn ở bên kia, đám cảnh sát kia lập tức đi qua đó sắp xếp trước, sau đó Hoàng Đông Nam quay đầu lại nói với Nghê Ám: “Phỏng chừng sau này sẽ có người khác lục đục đi đến đây, có phải là chúng ta nên đi lấy đống vật tư kia trước không.”   Nghê Ám gật gật đầu, nhưng để Hạ Như Yên ở biệt thự một mình anh cũng không yên tâm, cho nên anh lập tức đi lên trên đánh thức cô dậy một lần nữa.   Hạ Như Yên xoa xoa đôi mắt, eo chân bủn rủn mà đi xuống dưới theo Nghê Ám, mấy người bọn họ lại đánh xe đi vào trong kho hàng kia một lần nữa.   Nhìn thi thể của zombie ngã đầy ở trên mặt đất, Hạ Như Yên ghét bỏ mà nhăn cái mũi, nhưng cô không hề dừng lại, để Trần Tiểu Thiên thu dọn vật tư ở dưới tầng một, sau đó trực tiếp gọi mấy người còn lại lên trên tầng hai của kho hàng. Thi thể của con quái vật kia vẫn còn ở đây, thanh kiếm ngắn của Nghê Ám vẫn đang cắm ở trên mặt nó, Hạ Như Yên bịt mũi lại rồi đi qua đó cầm vào thanh kiếm ngắn nhẹ nhàng chọc ngoáy tìm kiếm thứ gì đó ở trong cơ thể của con quái vật, quả nhiên cô đã đụng phải một vật thể nhỏ mảnh cứng rắn.   Mấy người bọn họ lập tức ra tay lấy khối vật thể kia ra, đó là một khối tinh hạch màu tím thẫm, Hạ Như Yên bỏ nó vào trong chiếc túi plastic mà cô đã mang theo sẵn, nói với vài người khác: “Tôi đoán rằng khả năng là cái này sẽ có ích đối với dị năng giả, trở về để Nghê Ám với Tiểu Thiên thử xem sao.”   Sau khi bọn họ đi xuống dưới thì phát hiện Trần Tiểu Thiên đã lấy đi một phần tư số vật tư, không gian của cậu ấy chỉ có hạn, một kho hàng như vậy thật sự là không thể lấy hết, Nghê Ám bảo mọi người thu dọn mấy túi đồ mang về trên xe, chỗ còn thừa lại bọn họ chỉ có thể mặc kệ nó trước.   Khi bọn họ đi về đến cửa biệt thự, nhìn thấy Hứa Minh và đám cảnh sát đang đứng gõ cửa, Hứa Minh vừa nhìn thấy bọn họ từ bên ngoài trở về, anh ta ngẩn người ra nói: “Các anh vừa đi đâu vậy?”   Hỏi xong dường như anh ta cảm thấy không ổn, cho nên xấu hổ mà cười cười: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút, không có ý gì khác.”   Lúc này có một người ở phía sau anh ta đi lên phía trước, kinh ngạc mà nhìn Hạ Như Yên, Hạ Như Yên cảm nhận được tầm mắt của anh ta đang mình, ánh mắt của cô lập tức ngưng lại.   Là Vương Hải, thì ra đây là đội ngũ của Vương Hải à… Rốt cuộc vẫn là đụng phải, nhưng mà thời gian sau này kéo dài hơn chút.   Thấy cô và Vương Hải cùng nhìn nhau, Nghê Ám cảm thấy không vui, anh đi đến phía trước cô ngăn cản tầm mắt của Vương Hải, giọng điệu lạnh lạnh nhạt nhạt nói: “Có chuyện gì sao?”   “Khụ, chúng tôi tới hỏi một chút, các anh có muốn đi đến thành phố K với chúng tôi không? Kết bạn đồng hành cũng tương đối an toàn hơn.” Hứa Minh gãi gãi đầu.   Nghê Ám đang muốn từ chối, nhưng Hạ Như Yên đã mở miệng nói trước: “Không cần đâu, chúng ta thích hành động một mình.”   Hệ thống đã nhắc nhở ở trong đầu cô phải tránh xa Vương Hải, bởi vì nếu như người của hai đội cùng nhau hành động, Vương Hải gặp phải cái bất trắc gì, cho dù không phải là bởi vì Lý Văn Đào, thì nhiệm vụ của cô cũng bị coi là thất bại, đương nhiên Hạ Như Yên muốn nhanh chóng lên tiếng phản đối.   Thấy Hạ Như Yên nói như vậy, đương nhiên đám Nghê Ám cũng không nói không, đúng thật là đội ngũ của bọn họ tự hành động riêng lẻ vẫn tốt hơn, cũng không cần phải sợ rằng có người kéo chân sau và đâm dao sau lưng bọn họ, chuyện của Phùng An Lộ đã xuất hiện gần ngay trước mắt, cho dù là hàng xóm của Hoàng Đông Nam thì bọn họ cũng không dám thiếu cảnh giác.   Mấy người đám Hứa Minh thất vọng mà rời đi, Hạ Như Yên nghĩ nghĩ rồi nói với Hoàng Đông Nam: “Nếu không anh đi nói cho bọn họ biết chuyện ở bên kia có vật tư, cứ nói là chúng ta cũng chỉ phát hiện ra trong lúc vô tình, đã bị người khác lấy đi một phần rồi, chiếc xe của chúng ta cũng không chứa được bao nhiêu, còn thừa lại rất nhiều, để cho bọn họ đi qua đó lấy một chút cũng được.”   Nói xong cô nhìn về phía Nghê Ám, dùng ánh mắt để trưng cầu ý kiến của anh, Nghê Ám gật gật đầu, Hoàng Đông Nam lập tức đi làm theo lời cô.   Trở lại biệt thự, mấy người bọn họ bắt đầu thảo luận cho kế hoạch tiếp theo, Hạ Như Yên biết Lý Văn Đào và Hứa Lệ Ninh đã ở thành phố K, cho nên cô không thể đi đến khu căn cứ kia, vì thế đơn giản là cô dùng dự tính và đánh giá để nói về tình huống ở khu căn cứ, mấy người khác đều sôi nổi gật đầu cảm thấy cô nói có lý.   “Thật vậy, ở lại cũng chỉ là miệng ăn núi lở, vậy chúng ta cứ ngây ngốc ở lại đây mấy ngày rồi hẵng đi đến thành phố K được không?” Lưu Uy nói ra suy nghĩ của chính mình.   Cuối cùng bọn họ cũng xác định ngày xuất phát, sẽ lùi ngày đi so với đám người Hứa Minh, để tránh cho bọn họ lại gặp nhau.   Trở về phòng, Hạ Như Yên nói là buồn ngủ, Nghê Ám cũng biết chắc chắn cô đã mệt mỏi, cho nên anh không tiếp tục lăn lộn với cô nữa, mà ôm lấy cô từ phía sau lưng rồi cùng cô chìm vào giấc ngủ.   Hạ Như Yên có buồn ngủ, nhưng mà cô không đi ngủ thật, cô chỉ nhắm mắt lại, bắt đầu xem xét số điểm tích luỹ còn thừa của chính ở bên trong cửa hàng của hệ thống, tên nhóc thật giỏi, vốn dĩ là có 2725 điểm tích luỹ, bây giờ chỉ còn lại 1225 điểm, thì ra lọ thuốc ức chế virus kia cần đổi 1500 điểm tích luỹ! Nhưng mà nó có thể cứu được Nghê Ám còn làm cho anh thức tỉnh dị năng, cũng coi như là vô cùng đáng giá.   Nghĩ như vậy, Hạ Như Yên lại bắt đầu chậm rãi mở giao diện cửa hàng của hệ thống ra, muốn nhìn một chút xem có món đồ nào có thể biến cô trở nên mạnh mẽ hơn hay không, trải qua chuyện lần này, cô đã ý thức được sâu sắc rằng thật sự chính mình quá yếu, gặp phải zombie đã tiến hoá sang hình dạng khác cô không hề có sức mạnh để đánh trả, còn làm liên luỵ đến người ở bên cạnh, ở trong thời mạt thế mà nói, sức mạnh của cô tăng lên gấp ba lần thì cũng không khác gì những người bình thường.   Lướt qua lướt lại, ngón tay của cô đột nhiên dừng lại ở trên một vật phẩm có công dụng giống như vậy, hai mắt cô lập tức sáng lên, chính là cái này!