Tiết tháo ở đâu?

Chương 107 : Vú nuôi ( 35 ) hoàn

Chương 35: Vú nuôi  Nhóm dịch: Chiêu Anh Các   “Chúc mừng lão gia phu nhân, đại thiếu gia đã đạt được vị trí thứ mười tám trong kỳ thi lần này.”   Hạ Như Yên ngồi ở phòng chính uống trà, nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh báo tin vui thì lập tức đứng lên, bước nhanh ra ngoài, ngạc nhiên hỏi: “Thật sự đỗ rồi sao?”     "Đúng vậy, chúc mừng phu nhân, chúc mừng lão gia!” Đậu Hoa Nhi mừng rỡ nói.   “Tùng Ngọc, chàng có nghe thấy không?” Hạ Như Yên kích động cầm lấy bàn tay của tướng công, “An ca nhi đã thi đậu tú tài rồi!”   “Ta nghe được, Yên nương. An ca nhi của chúng ta thông minh như vậy, ta đã sớm nói rằng thi tú tài là chuyện dễ như trở bàn tay mà.” Tùng Ngọc vỗ vỗ tay Hạ Như Yên trấn an nói, trên mặt cũng không giấu nổi vui mừng.   Bình An mới mười hai tuổi, có thể được đề tên trong số hai mươi người có thể nói là cực kỳ xuất sắc, việc này sao lại không khiến cho đôi phu thê không vui vẻ được cơ chứ.   “An Ca nhi đã về nhà chưa?” Hạ Như Yên sốt ruột hỏi.   “Thưa phu nhân, đại thiếu gia vẫn còn ở phía sau, người sai tiểu nhân ra roi thúc ngựa, tranh thủ chạy về báo tin trước ạ.”   “Được, được, Tùng Ngọc, có phải chúng ta nên ăn mừng một bữa hay không?”   “Đương nhiên là phải ăn mừng rồi, nhưng mà vẫn phải chờ An ca nhi trở về đã rồi hãy nói.”   “Đúng cũng đúng, chúng ta phải hỏi thử ý của An ca nhi như thế nào, xem thằng bé muốn làm như thế nào.”   Đôi phu thê vừa nói chuyện vừa hớn hở trở về phòng. Trong ngày hôm đó, tất cả hạ nhân của Tùng phủ đều được phát một bao tiền thưởng, không khí trong phủ vui vẻ không thôi.   Sau khi Hạ Như Yên thành hôn với Tùng Ngọc, hai người vẫn luôn ân ái có thừa. Tùng Ngọc đối xử với Bình An cũng như con của mình, trước đó hắn cũng đã nói riêng với Hạ Như Yên rằng mặc kệ hai người có con với nhau hai không thì sản nghiệp của nhà chính chắc chắn sẽ có một phần cho Bình An.   Dưới sự dạy bảo hết lòng của đôi phu thê, cho dù là học tập hay tính cách thì Bình An đều vô cùng xuất sắc, cậu cũng hết sức kính trọng Tùng Ngọc. Bên ngoài không ai dám thất lễ với Bình An, gian khổ mà nhóc phải chịu đựng khi còn bé dường như chỉ là cuộc rèn luyện, Bình An của hiện tại rất thuận buồm xuôi gió, trải qua cuộc sống vô cùng hạnh phúc.   Hạ Như Yên hỏi hệ thống khi nào thì mới tính là hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống trả lời lại là khi Bình An tròn mười lăm tuổi. Xem ra bây giờ vẫn còn ba năm để hoàn thành nhiệm vụ, Hạ Như Yên cũng không lo lắng nhiều, xét theo tình hình hiện tại thì ba năm này chắc chắn sẽ thuận lợi, suôn sẻ.   Về phần bệnh tình của Tùng Ngọc, nó đã đỡ nhanh hơn nhiều so với dự kiến của Lưu đại phu. Chờ hắn khỏe lại rồi, Lưu đại phu sẽ kê thuốc dẫn mở sữa về cho Hạ Như Yên, từ nay về sau nàng sẽ không cần phải chịu nỗi khổ sữa tươi tiết ra quá nhiều, chẳng qua thỉnh thoảng Tùng Ngọc sẽ vô cùng hoài niệm mà nhớ đến khoảng thời gian uống sữa hạnh phúc lúc trước.   Mà nam nữ chủ bên kia thì có một chút thú vị. Mỗi lần nhớ đến chuyện giữa hai người bọn họ, Hạ Như Yên đều muốn vỗ tay khen một tiếng xuất sắc.   Sau khi thành hôn, Tùng Phân và Tiết Thi Thi từng có khoảng thời gian hai năm ân ái. Tuy rằng hắn vẫn còn có các mối quan hệ không rõ ràng với những nữ nhân khác nhưng hắn vẫn dành đại đa số thời gian cho Tiết Thi Thi. Nữ chủ đành tự mình nuốt xuống, vốn dĩ trong nội dung vở kịch ba phòng vẫn chưa phân ra ở riêng, mà vẫn luôn sống dưới sự che chở của Tùng Ngọc. Bây giờ tình huống phát sinh đã thay đổi, phát triển cốt truyện khác biệt rất lớn.   Tùng Phân là một người ăn chơi lêu lổng, chỉ biết tiêu tiền mà không biết kiếm tiền. Trái lại Tiết Thi Thi rất có năng lực, trong nội dung vở kịch nàng ta vốn còn dùng của hồi môn của mình giúp Tùng Phân phát triển sự nghiệp. Nhưng sau khi phân ba phòng ra ở riêng, Tùng Phân chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, quản gia dưới trướng ăn hoa hồng, dối trên lừa dưới hắn cũng không quan tâm, miễn sao hắn có tiền xài là được.   Tuy nhiên, sau khoảng chừng hai năm, sản nghiệp được chia cho hắn đã tiêu hết không ít, tiếp đó hắn thậm chí còn mặt dày mày dạn đi mượn tiền của Tiết Thi Thi..   Có lẽ là do nội dung vở kịch đã thay đổi, tâm thái của nữ chủ cũng có biến hóa. Lúc mới đầu nàng ta còn cho hắn một chút tiền, thế nhưng nàng ta thấy hắn lớn như vậy rồi mà còn ham ăn biếng làm thì nàng ta tức giận và không cấp tiền cho hắn tiêu xài hoang phí nữa.   Tùng Phân thấy thê tử không đưa tiền, trong lòng cũng không vui vẻ gì. Hắn cảm thấy trước đây hắn đối đãi với Tiết Thi Thi hào phóng bao nhiêu, bây giờ bảo nàng ta đưa có chút tiền mà lại dám dùng vẻ mặt không cho.   Hai người bắt đầu cãi nhau từ đó, lúc đầu cãi nhau lúc sau rất nhanh hòa thuận lại. Nhưng Tùng Phân đánh chết cái nết chẳng chừa, lần cãi nhau thứ hai cũng bùng nổ rất nhanh, tiếp đó là hai ngày một trận nhỏ, ba ngày một trận lớn.   Mỗi lần hai người cãi nhau, Tùng Phân lại đi tới chỗ của thị thiếp ở, cứ qua lại thường xuyên như thế dĩ nhiên sẽ có một thị thiếp có thai, việc này khiến cho Tiết Thi Thi tức giận đến suýt nữa là phát điên.   Trước khi cưới nàng ta Tùng Phân đã từng đáp ứng rằng tuyệt đối sẽ không có mấy cái thứ gì gọi là thị thiếp hay thứ nữ này nọ. Vậy mà bọn họ mới thành hôn được hơn hai năm thì đã làm ra loại sự tình này. Có một rồi lại muốn có hai, có phải sau này còn muốn thêm một đống mới thấy đủ hay không?   Tình cảm của Tiết Thi Thi về cơ bản đã bị chà đạp đến không còn một mảnh nên dứt khoát đòi ly hôn. Ai ngờ Tùng Phân sống chết cũng không chịu, hai người bùng lên một trận tranh cãi to nhất từ lúc thành hôn đến nay, cuối cùng còn lao vào đánh nhau.   Bởi vì đã lún sâu vào tửu sắc trong một thời gian dài, thân thể, xương cốt của Tùng Phân đã hư nhược đi rất nhiều. Tiết Thi Thi thì lại chú trọng việc dưỡng sinh, cơ thể khỏe mạnh, thế là hai người đánh đến không phân cao thấp. Đánh rồi lại đánh, Tiết Thi Thi tức đến hồ đồ, cầm lấy đồ chặn giấy đập thẳng vào tiểu đệ nhà Tùng Phân.   Tùng Phân lập tức hôn mê bất tỉnh, Tiết Thi Thi bị dọa đến ngớ hết cả người, qua một hồi lâu mới nhớ đến việc đi tìm đại phu. Nhưng nàng ta xuống tay quá mạnh, sau khi đại phu đến xem qua thì đưa ra một kết luận: Tùng Phân phế luôn rồi, đại phu cũng đành phải bó tay thôi.   Tùng Phân tỉnh lại biết được tin dữ này, suy nghĩ giết người như thế nào đều có hết. Hắn vốn còn muốn báo quan nhưng lại cảm thấy quá mất mặt nên sai hạ nhân nhốt Tiết Thi Thi lại, chính mình lại đi khắp nơi hỏi thăm lương y, hy vọng có thể xoay chuyển được một chút.   Tiết Thi Thi sau khi bị nhốt lại phải trải qua một cuộc sống thê thảm. Hở ra là bị Tùng Phân đánh đập, ăn cũng là ăn cơm thừa canh cặn, thị tì nàng ta mang đến bị Tùng Phân giam lại luôn, không ai có thể chạy đi thông báo cho đệ đệ nàng ta một tiếng.   Bởi vì đã trở thành thái giám, tâm lí Tùng Phân cũng càng ngày càng vặn vẹo. Đánh đập Tiết Thi Thi vẫn còn xem là nhẹ, hắn thế mà lại muốn tìm một tên ăn mày đến cưỡng hiếp nàng ta. May có một thị tì của Tiết Thi Thi trốn thoát ra được, thừa dịp đêm đến cứu nàng ta ra ngoài, hai người lén lút trèo tường ra khỏi phủ.   Ngày thứ hai Tùng Phân mang tên ăn mày đến thì phát hiện Tiết Thi Thi biến đâu mất. Hắn ta tức giận đến lôi toàn bộ thị tì của nàng ta ra đánh một trận tàn nhẫn, hai người trong số đó thân thể yếu ớt đã trực tiếp mất nửa cái mạng.   Tiết Thi Thi thật vất vả mới trốn được về nhà của mình, nàng ta được dịp khóc lóc kể lể với đệ đệ của mình một trận. Tình cảm giữa Tiết Tùng Dũng với nàng ta vẫn rất tốt, sau khi nghe xong thì tức giận đến muốn lập tức đi tìm Tùng Phân tính sổ, nhưng mà Tiết Thi Thi cũng gây nên chuyện sai lầm, không chiếm lý được nên kéo đệ đệ lại để bàn bạc kỹ hơn.   Tùng Phân đoán được Tiết Thi Thi trốn về Tiết phủ, nhưng hắn ta không quyền không thế, gia tài cũng sắp tiêu sạch rồi. Hắn ta bây giờ so với Tiết phủ cùng lắm chỉ là tại đại khí thô, bởi vậy hắn ta chỉ có thể âm thầm chịu đựng Nhưng toàn bộ của hồi môn Tiết Thi Thi để lại hắn ta sẽ không khách khí mà chiếm đoạt toàn bộ, một đồng cũng sẽ không trả về. Sau này, Tiết Thi Thi và Tiết Tùng Dũng đã thương lượng cùng với Tùng Phân, dùng của hồi môn của nàng ta đổi thành một phần tài sản và thư hòa ly, từ nay về sau hai người không còn liên quan gì đến nhau nữa.   Nhưng ngay cả như vậy thì tức giận trong lòng Tùng Phân vẫn không biến mất được. Hắn ta tìm người ở trong thành đi gieo rắc tin đồn rằng Tiết Thi Thi không tuân thủ nữ tắc để rồi bị bệnh hoa liễu. Tiết Thi Thi vốn dĩ còn muốn tái giá nhưng lúc nào nàng ta đi ra ngoài cũng có người chỉ chỉ trỏ trỏ, vì thế nàng ta chỉ có thể ngồi ngốc ở trong phủ trải qua thời gian không bước chân ra khỏi cửa.   Có thể nói kết cục của nam nữ chủ này là cặp đôi thê thảm nhất mà Hạ Như Yên từng chứng kiến. Tùng Ngọc từng nói với nàng rằng nếu Tùng Phân không đi đến bước cuối cùng thì hắn vẫn sẽ giúp Tùng Phân một tay, chí ít cũng không khiến cho hắn ta thiếu ăn thiếu mặc. Hạ Như Yên cũng không có phản đối, nói thế nào thì hắn ta cũng là đệ đệ của Tùng Ngọc, nói hoàn toàn mặc kệ, không hỏi gì hết cũng thật không hợp tình hợp lý.   Ba năm sau, khi Bình An tròn mười lăm tuổi, Hạ Như Yên nhận được nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành, nàng không chút do dự nào mà lựa chọn bỏ ra một nửa điểm tích lũy đổi lấy tư cách ở lại trong thế giới này.   Cho dù hai người không có con chung với nhau thì Tùng Ngọc vẫn đối xử với nàng như lúc ban đầu, sau đó toàn bộ sản nghiệp của đại phòng giao cho Bình An thừa kế, thằng bé và thê tử của nó vô cùng hiếu thuận với Hạ Như Yên và Tùng Ngọc, người một nhà hòa thuận vui vẻ khiến cho người khác hâm mộ không thôi.