Tiết tháo ở đâu?
Chương 102 : Vú nuôi ( 30 ) thịt
Chương 30 : Vú nuôi
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Một ngày có thể cùng người thân nhận lại nhau, Hạ Như Yên cùng Hạ Chí Thành đều vô cùng kích động, hai người vừa khóc vừa cười, qua một lúc lâu mới lắng lại.
Từ trong miệng Hạ Chí Thành, Hạ Như Yên biết được thân thế phụ mẫu bọn họ vẫn tốt, chỉ là thường xuyên bởi vì chuyện của nàng mà cảm thấy tự trách lẫn hối hận, hai người lần này nhận lại nhau, Hạ Chí Thành liền không thể chờ đợi được nữa muốn ngay ngày mai dẫn nàng trở lại Giang thành, Hạ Như Yên đương nhiên không từ chối, nàng còn xin nghỉ cho tiểu Bình An, muốn dẫn thằng bé cùng nhau trở lại.
Cùng Hạ Chí Thành lưu luyến không rời cáo biệt, Hạ Như Yên cùng nhi tử và cả Tùng Ngọc trở lại Tùng phủ, đêm nay vốn nàng còn định ngủ cùng nhi tử, lại bị tiểu Bình An đẩy về chỗ Tùng Ngọc.
"Nương, ta đã quen ngủ một mình rồi, buổi tối Đậu Hoa Nhi còn kể chuyện xưa cho ta nghe, hay là nương đi bồi Đại gia đi." Tiểu Bình An mở to đôi mắt tròn vo, lanh lảnh nói.
Hạ Như Yên có chút phiền muộn, nhi tử có gã sai vặt liền ghét bỏ nàng, nhóc muốn nghe chuyện xưa, nàng cũng có thể kể nha. Tùng Ngọc thì mừng rỡ vô cùng, đầu tiên kéo Hạ Như Yên vào trong kho chọn không ít đồ vật để chuẩn bị ngày hôm sau mang tới Giang thành, sau lại kéo nàng đi chọn y phục để ngày mai mặc, cuối cùng mới sai người bưng nước nóng đến để hai người tắm rửa.
Trong thùng nước tắm to lớn, Hạ Như Yên tựa ở trên người Tùng Ngọc, hai tay nam nhân liên tục đi khắp thân thể mềm mại của nàng, nói rất hay là giúp nàng tắm rửa.
"Tùng Ngọc, hôm nay cảm tạ chàng. . ." Hạ Như Yên thân mật ma sát ở cằm của hắn, hôm nay nàng không khống chế được tâm tình của nguyên chủ, may mà Tùng Ngọc vẫn luôn ở bên cạnh nàng, động viên nàng.
Tùng Ngọc hôn một cái lên thái dương của nàng, hai tay nâng đôi gò bồng đảo màu mỡ nhẹ nhàng xoa nắn, hai ngón tay nắm lấy nhũ hoa nho nhỏ bên trên kéo kéo, chờ đến khi nghe được âm thanh yêu kiều của nữ nhân, hắn mới dùng giọng nói khàn khàn trả lời: "Yên nương lại quên rồi, giữa nàng và ta không cần phải nói lời cảm tạ, nếu thật sự muốn cảm tạ. . . Liền để ta tận hứng một hồi là được rồi.”
Khuôn mặt Hạ Như Yên đỏ lên, trước ngực liền truyền đến kích thích khiến cho huyệt nhỏ của nàng bắt đầu ngứa ngáy, nàng cắn môi e lệ nói: "Chàng, chàng muốn ta như thế nào mới tận hứng?"
Tùng Ngọc ngậm vành tai nàng liếm láp, bàn tay một đường trượt đến nơi cấm địa giữa hai chân nữ nhân, lúc này hai đùi Hạ Như Yên khoát lên trên đùi nam nhân, bởi vậy cửa huyệt đã ở trong tư thế rộng mở, ngón tay của Tùng Ngọc liền dễ như ăn cháo tìm tới viên châu hạch trong huyệt thịt kia, nhẹ nhàng chậm rãi vân vê một hồi lâu, vuốt ve xung quanh đùa nghịch đến độ Hạ Như Yên trực tiếp run lên.
"Cho ta xem âm hộ nhỏ của Yên nương đã cương lên chưa nào?”
Tùng Ngọc ghé vào bên tai nàng, nam nhân bình thường trong sáng giờ khắc này giọng nói u ám trầm thấp chui vào tai của nàng, khiến cho Hạ Như Yên trong nháy mắt tê rần nửa người. Hắn nhấn một cái lên viên đậu nho nhỏ non mềm kia, sức xoa nắn, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng lôi kéo ra bên ngoài, Hạ Như Yên rất nhanh cảm thấy không chịu nổi, đưa tay ra đẩy hắn, cánh tay của người đàn ông tuy gầy gò nhưng cực kỳ mạnh mẽ, nàng có đẩy như thế nào hắn cũng không động mảy may, đầu ngón tay tà ác kia đùa bỡn hạt đậu nhỏ của nàng, điện lưu mãnh liệt từ nơi kia đi khắp toàn thân. Hạ Như Yên rên rỉ, mang theo tiếng khóc nức nở, thân thể nàng thân thể nàng khẽ run, hoa huyệt co bóp, không bao lâu sau ở ngay trong tay nam nhân lên đỉnh lần đầu tiên.
"Đừng. . . A —— "
Thân thể Hạ Như Yên mãnh liệt căng ra, mấy giây sau lại mềm mại đổ lên trên người Tùng Ngọc, miệng nhỏ của nàng thở hổn hển, điện lưu tàn dư vẫn còn quấy phá ở trong cơ thể, khiến cho nàng không thể động đậy. Thấy nữ nhân thân thể mềm oặt, Tùng Ngọc nhếch miệng lên nở một nụ cười thỏa mãn, hắn vẫn chưa bỏ tay ra, còn rất kiên trì đưa ngón tay còn dính tiết dịch tra ra đẩy vào. Cho dù hai người vẫn còn ở trong nước, cũng có thể nhìn thấy xuân dịch trắng mịn tiết ra dính ở nơi miệng huyệt kia, ngón tay của Tùng Ngọc di chuyển mấy lần, cứ rút ra chọc vào mấy lần ở nơi lối vào.
"Ưm. . . Không được. . ."
Hạ Như Yên hờn dỗi đẩy cánh tay của hắn ra, Tùng Ngọc nắm một bên nhũ hoa nhỏ bé của nàng lôi kéo ra bên ngoài, dùng vật cứng rắn dưới khố, đẩy đẩy lên trên, nói: "Không được gì cơ?”
"Không được nắm nhũ hoa của nàng? Hay là không được sờ vào huyệt động lẳng lơ của nàng?"
Nam nhân ghé vào bên tai nói, mặt Hạ Như Yên xoát một cái liền đỏ bừng lên, nàng hầm hừ uốn éo người: "Chàng mới lẳng lơ. . ."
Ngón tay của Tùng Ngọc đã cắm hoàn toàn vào bên trong, thấy Hạ Như Yên nói mình như vậy không khỏi bật cười, hắn một bên dùng ngón tay thọc vào rút ra huyệt nhỏ của nàng, ác liệt nói: "Đúng vậy, gia chính là lẳng lơ, nhìn thấy mỹ nhân như Yên nương sao còn có thể thanh tâm quả dục?"
Hạ Như Yên bị hắn chọc đến lại chảy ra một làn sóng dâm thủy, trong lòng xấu hổ, nhưng lại không cách nào khắc chế phản ứng của thân thể, trong miệng nàng ư ư a a nói: "Chàng, chàng không biết xấu hổ. . ."
"Trước mặt có mỹ nhân như vậy, còn muốn mặt mũi làm gì?"
Tùng Ngọc cười hì hì, ngón tay tìm đúng điểm G bên trong huyện động mềm mại hung ác nhấn một cái, Hạ Như Yên trong nháy mắt lần thứ hai kêu lên tiết ra mật dịch.
"Yên nương, vừa nãy có thoải mái không?" Tùng Ngọc đem ngón tay nhiễm mật dịch đưa vào trong miệng, dường như đang ăn một món ăn tinh tế mỹ vị, liếm láp sạch sẽ, trong lúc nữ nhân nhìn hắn đến mặt đỏ tim đập nhanh bóp lấy eo nhỏ của nàng, nhấc nàng lên, trong miệng chỉ huy: “Yên nương thân yêu của ta, nàng đã thoải mái thì cũng nên để ta thoải mái nhỉ, mau tới để dương vật to lớn của ta nếm thử tư vị huyệt nhỏ lẳng lơ này của nàng."
Hạ Như Yên xấu hổ lúng túng, mặt đỏ đến độ như sắp chảy ra máu, nhưng vẫn như cũ ngoan ngoãn đưa tay ra giúp dương vật của nam nhân hạ hỏa, vật kia vừa lớn vừa nóng, thứ kia vừa mới vừa chạm tới lòng bàn tay của nàng liền hưng phấn rung lên một cái, Hạ Như Yên suýt chút nữa đã sợ đến buông tay ra. Nàng nhịn xuống xấu hổ, nắm chặt thân vật kia, Tùng Ngọc chậm rãi thả nàng xuống, thân côn thịt chui vào tầng tầng nộn thịt quyến rũ, đâm sâu vào bên trong huyệt nhỏ.
"Ừm. . .Căng quá. . ."
Cho dù hai chân đang mở ra, Hạ Như Yên vẫn cảm thấy huyệt nhỏ của mình bị vật to lớn kia đâm vào đến nơi sâu nhất, hang động nhỏ gian nan bao bọc lấy dương vật khổng lồ, gân xanh trên thân dương cụ cọ sát vào vách động, ép nàng đến mức gần như muốn xụi lơ.
"A. . . Sâu quá. . . Ô. . ."
Hạ Như Yên híp đôi mắt đẹp lại, cảm thụ thân côn thịt cứng rắn nóng bỏng từng tấc từng tấc xâm chiếm không gian trong cơ thể nàng, từ bên trong huyệt nhỏ ồ ồ ứa ra bên ngoài, lại bị dương vật to lớn chặn lại toàn bộ ở bên trong. Thật vất vả nuốt toàn bộ thân côn thịt to lớn này vào, Hạ Như Yên còn chưa hồi phục lại tinh thần, Tùng Ngọc liền bắt đầu đề động eo nhỏ của nàng, nơi huyệt thịt cùng dương cụ ma sát như có điện lưu mãnh liệt, khiến cho nàng cất lên tiếng rầm rì thoải mái.
"Huyệt nhỏ của Yên nương bất luận có làm bao nhiêu lần vẫn đều căng đầy như thế. . ."
Tùng Ngọc vừa tăng nhanh tốc độ trên tay, vừa nói với nàng: “Yên nương, sờ vào bụng của nàng đi, xem xem có thể tìm thấy dương vật to lớn của tướng công hay không?"
Hạ Như Yên bị hắn làm đến độ thở dốc, nàng yêu kiều run rẩy nghe lời, đưa tay mò tới nơi bụng của mình, mỗi lần nam nhân ra vào đều khiến cho nơi dưới bụng của nàng nhô ra một cái đỉnh nhỏ, tay nàng vừa sờ lên, kích thích lập tức tăng gấp đôi, Hạ Như Yên không nhịn được kêu lên một tiếng, không chống đỡ được cơn cực hạn khoái cảm kia, nàng yêu kiều ngắt quãng khóc thút thít gọi tên của Tùng Ngọc, đứt quãng cầu xin hắn chậm một chút.
"Huyệt nhỏ hấp dẫn của Yên nương còn rất dùng sức, ta sao có thể chậm rãi được đây?"
Dương vật của nam nhân rong ruổi ở trong huyệt nhỏ, cái tư thế này vốn đã có thể tiến vào cực sâu, chẳng qua mới thọc vào rút ra mấy chục lần liền đâm tới cửa tử cung kiều nộn bên trong, Hạ Như Yên bị doạ bám chặt lên thành bồn tắm, kinh hoảng gọi: "Cái kia, ở trong đó không được! Tùng Ngọc, Tùng Ngọc, chúng ta đi ra ngoài lại. . . A —— "
Quy đầu rốt cuộc cắm vào miệng nhỏ kia, đầu óc Hạ Như Yên trong nháy mắt trống rỗng, kín đáo phê bình nhếch miệng nhưng lại không thể phát ra được bất cứ âm thanh gì. Tùng Ngọc nhấc eo của nàng lên, liều mạng nhấn xuống, mỗi một lần va chạm đều khiến cho dục vọng của hắn càng sâu hơn, giờ khắc tất cả suy nghĩ trong đầu của hắn đều là Giữ lấy nàng, ta muốn hoàn toàn giữ lấy nàng, nữ nhân này là của ta, toàn bộ đều là ta!
Chờ Hạ Như Yên tìm được lý trí về từ trong cao trào, rồi lại bị nam nhân điên cuồng thọc vào rút ra đâm đến mức khóc lên, nàng mềm mại khóc nức nở, thút tha thút thít gọi tên của hắn: "Tùng Ngọc, quá nhanh rồi. . . Ô. . . Ta hỏng mất. . ."
“Ta muốn làm hỏng nàng, ai bảo nàng lại quyến rũ như vậy, hôm nay gia không thể không làm hư."
Nữ nhân nhân nhanh chóng chập trùng ở trên thân nam, bọt nước bị đánh đến văng tứ phía, hai vú no đủ lắc qua lắc lại mê người, chập chùng lên xuống, giờ khắc này mắt nàng đầy nước mắt, trước mắt mờ mịt, hai gò má ửng đỏ, bộ dáng y như một tù binh đã hoàn toàn bị tình dục chiếm giữ. Tùng Ngọc giống như bất chấp tất cả, nâng lên hạ xuống thân thể nữ nhân, để cho huyệt nhỏ của nàng có thể mỗi lần đều ngậm hết tất cả dương vật của mình vào trong. Tử cung non mềm từ sớm đã bị kích thích đến run rẩy, dâm thủy mãnh liệt chảy xuôi xuống dưới, bị dương vật mỗi lần kéo rút ứa ra ngoài hòa vào trong nước.
Cứ làm như vậy một lúc, Hạ Như Yên đã mấy lần muốn chạm đỉnh, cứ mỗi lần như vậy Tùng Ngọc lại đỡ lấy bờ mông của nàng kéo lên, rồi lại từ phía sau cắm vào âm hộ non mềm nho nhỏ kia, côn thịt thô to của nam nhân mỗi một lần đều như là xuyên qua cơ thể nàng, dường như muốn ép chặt toàn bộ từng thớ thịt bên trong huyệt động, hoa huyệt của Hạ Như Yên không nhịn được co giật liên tục, mỗi lần như thế Tùng Ngọc lại càng thêm thoải mái như muốn lên trời. Hắn tùy ý xâm phạm thân thể của nàng, hai tay nhào nặn cặp mông màu mỡ bên dưới thành đủ loại hình dạng, tình ái kịch liệt như vậy khiến Hạ Như Yên gần như muốn ngất đi, khoái cảm vượt qua cực hạn khiến cho nàng không ngừng kêu lên thành tiếng.
Nữ nhân khóc lóc hô, âm thanh yểu điệu lại có chút khàn khàn, trận hoan ái này kéo dài tới hơn nửa giờ sau mới tuyên cáo kết thúc, sau một lần nam nhân mạnh mẽ thâm nhập, tinh dịch nóng bỏng trong nháy mắt đâm vào tử cung, khiến Hạ Như Yên nóng đến muốn mất hồn.
Dùng vải bông lau khô thân thể của cả hai người, Tùng Ngọc ôm Hạ Như Yên nằm dài trên giường, nàng cho rằng đêm nay cứ như vậy kết thúc, miễn cưỡng xoa xoa lồng ngực rắn chắc của nam nhân, ở phía trên sờ một chút chuẩn bị nhắm mắt. Không ngờ vật kia của Tùng Ngọc lần thứ hai không an phận thức dậy, đầu ngón tay hắn lại bắt đầu đảo quanh đùi non của nàng, thứ ở dưới khố cũng không biết từ lúc nào như hổ rình mồi tiến tới sát gần huyệt động béo nộn của nàng.
Hạ Như Yên oán trách vỗ hắn một hồi: "Ngủ đi. . . Sáng mai ta còn phải đi Giang thành."
Tùng Ngọc cố ý đẩy vật kia tiến lên một chút, quy đầu vừa vặn cọ vào âm đế của nữ nhân đã bị hắn đùa giỡn đến sưng đỏ, Hạ Như Yên kinh ngạc thốt lên một tiếng, trong huyệt nhỏ lại mơ hồ có mật dịch ướt át.
". . . Không được náo loạn!"
Hạ Như Yên lườm hắn một cái, nhưng ánh mắt quyến rũ đến có thể chảy ra nước, cổ họng Tùng Ngọc giật giật, giơ một chân nàng lên chậm rãi chọc chọc vào, Hạ Như Yên sợ đến trực tiếp nện lên ngực hắn, lắp bắp nói: "Đã muộn như vậy rồi, còn làm nữa sáng mai sẽ không dậy được. . ."
Lúc nàng nói chuyện côn thịt của Tùng Ngọc đã đi vào non nửa cây, hắn chậm rãi động đậy phần eo, bám vào nàng nói nhỏ vài câu, mặt Hạ Như Yên trong nháy mắt liền đỏ, dùng sức đập hắn một cái nói: "Chàng không biết xấu hổ! Như vậy chàng còn nghĩ ra được!"
Tùng Ngọc cũng không tức giận, không nhanh không chậm tiếp tục chọc vào bên trong, Hạ Như Yên bị hắn làm cho khiếp sợ, tránh lại không thoát, trái lại còn bị chọc đến mềm nhũn nửa người, mắt thấy nam nhân còn chưa tiến vào cả cây, nàng đành phải ủy ủy khuất khuất nói: "Ta đồng ý với chàng, đồng ý với chàng vẫn không được sao? Đừng, đừng lấy. . ."
Tùng Ngọc lộ ra nụ cười như ý, đỉnh đầu dùng sức tiến về phía trước, Hạ Như Yên rên lên một tiếng, tức giận đến trực tiếp nện hắn: "Sao chàng lại. . ."
"Ha ha, vừa nãy nhịn không được, nhưng nàng đã đồng ý với ta, ngày mai không cho đổi ý." Tùng Ngọc rốt cục dừng động tác lại, buông chân Hạ Như Yên xuống, nhưng lại không rút dương vật ra, chỉ ôm nàng nói: “Ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm đấy."
Hạ Như Yên bị hắn làm cho tức giận đến trợn tròn mắt, nhưng lại không dám lộn xộn, chỉ có thể nhịn cơn chướng bụng bên trong cơ thể, ép buộc mình tiến vào mộng đẹp.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
136 chương
200 chương
173 chương