Từ nhà thôn trưởng đi ra, mặt Diệp Nha đỏ sắp nhỏ máu luôn rồi, trong đầu quanh quẩn lời nói của thôn trưởng và Tiết Thụ. Thôn trưởng hỏi: “Tiết Thụ, hai người các ngươi thành thân, là chủ ý của ai vậy?” Tiết Thụ đáp: “Đại ca ta nói, ta đã ngủ với ngủ, nàng chính là nương tử của ta.” Thôn trưởng cười: “Hắc hắc hắc...” Lộ ra một hàm răng vàng. Lúc đó, Diệp Nha thật hận trên mặt đất không có cái lỗ để chui vào, đỡ phải nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của thôn trưởng. Cũng may thôn trưởng cười gượng vài tiếng đã dời đề tài, hỏi Diệp Nha là người ở nơi nào, trong nhà có những ai. Diệp Nha rất hồi hộp, dựa theo lời dặn dò trước khi đi của Tiết Tùng nói với Thụ mà nói dối theo:“Nhà cháu ở phía sau núi, trong nhà cháu là đại tỷ, cháu còn có hai người đệ đệ... Tiết gia muốn kết thân, phụ thân lập tức hứa gả cháu cho Tiết Thụ...” Nói những lời này làm nàng nhớ đến thân thế của mình, cảm thấy khổ sỡ vô cùng, vành mắt phiếm hồng. Thôn trưởng thở dài, cũng không hoài nghi điều gì. Chung quanh đây toàn là đồi núi, làng Hồ Lô ở gần chân núi, người trong làng cũng nhiều, trên dưới ước chừng một trăm hộ, từ đó đến nay vẫn rất bình yên, càng vào sâu bên trong, cũng có chừng hai ba mươi hộ tụ tập ở cùng nhau tạo thành một thôn nhỏ hơn, thường có gia đình nghèo khó bất đắc dĩ phải bán con gái để nuôi sống con trai, những gia đình giống như Diệp Nha, hắn cũng từng thấy nhiều rồi. ”Được rồi, ta nhớ kỹ, sau này cháu chính là thôn dân làng Hồ Lô chúng ta.” Thôn trưởng vuốt râu, thấy Diệp Nha quay lưng lại lau nước mắt, nói thêm hai câu: “Từ bây giờ cháu là nương tử Tiết Thụ, nếu đã gả cho Tiết Thụ, hãy sống thật tốt với nó, tuy rằng nhà nó nghèo, nhưng tính tình ba huynh đệ nó đều rất tốt, lão đại trầm ổn biết chăm chỉ làm việc, lão tam thích đọc sách, chờ hắn thi đậu tú tài, cuộc sống của mọi người sẽ tốt hơn, còn Tiết Thụ, Tiết Thụ cũng là một đứa tốt, cháu cũng đừng ủy khuất, trở về sớm một chút đi.” ”Được, cháu biết rồi, chúng cháu về trước, ngài mau đi làm việc đi!” Diệp Nha hành lễ với thôn trưởng, lôi kéo Tiết Thụ chào tạm biệt rồi về. Bởi vì Tiết Thụ ăn nói lung tung, Diệp Nha không thèm để ý đến hắn. Trở lại ngôi nhà nhỏ, nàng đi dạo sân trước một vòng. Hiện tại, nàng đã là con dâu Tiết gia, nên làm tròn bổn phận con dâu, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Nhà nghèo cũng không sao, nhưng trong nhà nhất định phải quét tước sạch sẽ, tránh để người khác đến đây chê cười. Thừa dịp mặt trời còn chưa lên cao, nàng cầm lấy chổi đi quét sân, sau đó dọn dẹp sạch sẽ cả ba gian phòng từ trong ra ngoài, những vật dụng không cần thiết thì ném đi, những đồ còn có thể xài được thì sắp xếp lại đàng hoàng, rửa hết tất cả những chén bát dơ bẩn rồi quét dọn kệ bếp kỹ càng, sau khi làm xong hết thảy, cũng đã đến trưa rồi. Tiết Thụ vẫn ngu ngốc đi theo phía sau nàng, nàng không nói một câu, hắn cũng không nói, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của nàng, cho dù Diệp Nha có tức giận hơn nữa, cũng bị bộ dáng lấy lòng của hắn làm buồn cười. Có lẽ, Tiết Thụ vốn dĩ không biết hắn làm sai chỗ nào, cũng không biết nàng tức giận cái gì. ”Ta đói bụng rồi, chàng đi nấu cơm đi!” Nhìn khuôn mặt ngốc nghếch tươi cười của hắn, Diệp Nha giận dỗi sai sử hắn, vốn dĩ buổi sáng nàng cũng không có ăn bao nhiêu, lại làm việc lâu như vậy, bây giờ nàng đã rất mệt, bắp chân cũng phát run lên rồi, thật sự không thể tiếp tục được nữa. ”Được! Nương tử, nàng hãy vào phòng nghỉ ngơi đi!” Tiết Thụ không chút suy nghĩ đã vui vẻ đồng ý, dù sao trước kia cũng đều là hắn nấu cơm, nay nấu cơm cho nàng ăn, hắn càng cam lòng. Thấy hắn nghe lời như vậy, trái lại Diệp Nha càng cảm thấy vì mình đã lười biếng, nghĩ đến trên giường đất phòng đông còn vài bộ quần áo bẩn, nàng đi đến bờ sông múc nước, ngồi ở trong sân giặt quần áo. Bốn bộ quần áo, hai bộ này chắc là của đại ca và tam đệ, cũng không biết hình dáng bọn họ như thế nào, ở chung được không. Diệp Nha vừa giặt đồ vừa thấp thỏm lo âu. Trời nóng bức, một miếng gió cũng không có, ống khói toát ra khói bếp lượn lờ bay lên cao, dần dần tiêu tán giữa không trung. Diệp Nha phơi quần áo lên sào trúc, kiên nhẫn vuốt thẳng từng nếp nhăn, sau đó cầm thùng gỗ trở về nhà, không ngờ vừa quay người đã thấy Tiết Thụ để trần cánh tay ngồi xổm trước bếp lò, bờ vai rộng lớn, cánh tay cường tráng rắn chắc màu mạch nha chói mắt vô cùng. Diệp Nha chợt nhớ tới tối hôm qua, hai tay nàng vô lực ôm lấy cái lưng rắn chắc của hắn, trên mặt phút chốc bay lên hai đóa mây đỏ, vội vàng dùng tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ bé của mình, không dám nhìn hắn nữa. Thời tiết quá nóng, Tiết Thụ đặt cái bàn ở phòng bếp, đối diện cửa bắc. Diệp Nha cúi đầu, nhịn không được nói: “Chàng mặc áo khoác ngoài vào đi.” ”Mặc vào rất nóng!” Tiết Thụ không đồng ý lắc đầu, thấy mặt Diệp Nha đỏ hồng, nghĩ rằng nàng cũng thấy nóng như vậy, vội vàng khuyên nhủ:“Nàng cũng cởi áo ngoài ra đi, như vậy sẽ mát hơn, ta với đại ca cũng luôn để trần cánh tay ăn cơm, có đôi khi tam đệ cũng sẽ như vậy, nhưng mà thân thể đệ ấy trắng lắm, ừm, giống như nàng vậy đó!” ”Đừng nói nữa, mau ăn cơm đi!” Nghe hắn càng nói càng xa, Diệp Nha lập tức lựa chọn buông tha, không khuyên hắn mặc thêm quần áo nữa, chỉ cúi đầu ăn cơm. Tiết Thụ uất ức chớp chớp mắt, không hiểu tại sao nương tử lại đột nhiên nổi giận với hắn. Cơm nước xong, trong nhà cũng không có gì để làm, Diệp Nha trở về phòng tây, chuẩn bị ngủ trưa. Lúc ở trên đường, Tiết Thụ đã nói với nàng, đại ca và tam đệ phải đến chiều tối mới trở về, cho nên nàng còn có nửa ngày thời gian chuẩn bị thật tốt để gặp mặt. Trên giường đất có chiếu, hơn nữa trời nóng như vậy, Diệp Nha định mặc nguyên y phục mà ngủ, mà khi nàng đi lấy gối đầu, đột nhiên nhớ đến một chuyện, thừa dịp Tiết Thụ ở bên ngoài rửa chén, nàng đỏ mặt giở lên chăn đệm, quả nhiên thấy mấy vết máu màu đỏ sậm. Đó là minh chứng cho tấm thân hoàn bích của nàng. Nên vụng trộm đi giặt, hay là… Diệp Nha lại lâm vào mơ hồ. Tiết gia đã nhận nàng làm con dâu, có nghĩa là đã không để bụng lai lịch của nàng rồi, nếu bản thân là người chết không thể đầu thai chuyển thế, chuyện này nói ra chỉ sợ sẽ không có ai tin đâu. Cho nên nàng tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, nhưng trinh tiết là thứ quan trọng nhất của nữ nhân, nàng không nghĩ đem vật chứng duy nhất có thể chứng minh trong sạch của nàng tẩy đi. Nàng cắn môi, tháo tấm trải giường ra, gọi Tiết Thụ. Tiết Thụ lập tức đi đến, “Nương tử, có chuyện gì vậy?” Trong tay còn cầm một cái chén lớn. Diệp Nha cảm thấy trước nay chưa từng xấu hổ như vậy, nhưng nàng vẫn là kéo tấm trải giường đến mép giường, chỉ vào chỗ đó cho hắn xem: “A Thụ, chàng có biết, đây là cái gì sao?” Tiết Thụ cúi đầu, “Ồ” một tiếng, buổi sáng hắn lung tung cuộn chăn, không có chú ý tới mặt trên đã bẩn, nhưng mới nhìn một chút, chén trong tay đã rớt xuống, “Nương tử nàng chảy máu sao? Bị thương ở đâu?” Hắn kéo tay Diệp Nha, vén ống tay áo lên muốn kiểm tra. Diệp Nha xấu hổ cáu lên, giãy khỏi bàn tay to lớn ẩm ướt của hắn, xoay qua nói: “Ta không có bị thương, chàng, chàng phải nhớ cho kỹ, chàng, chàng là...tối hôm qua là lần đầu tiên của ta, ta, ta chảy mấy giọt máu vì ngươi... Cầm giặt sạch!” Dùng sức ném tấm trải giường vào người hắn, xoay lưng không để ý tới hắn, chỉ lấy hai tay bụm mặt. Tiết Thụ mờ mịt nhìn bóng lưng của nàng, không rõ rốt cục nương tử muốn nói gì, cái gì là lần đầu tiên? Lần đầu tiên chảy máu sao? Phía sau không có tiếng bước chân, Diệp Nha biết hắn còn đứng tại chỗ, bình ổn cảm xúc lại, nhỏ giọng hỏi hắn: “Còn nhớ kỹ lời ta nói sao?” ”Nhớ kỹ, nhưng ta không hiểu, nương tử nàng...” ”Không cần chàng phải hiểu, chỉ cần chàng nhớ kỹ là được. Được rồi, mau chóng đi làm việc đi, nhớ dọn dẹp chỗ này.” Diệp Nha đầu cũng không nâng. ”A, vậy nàng mau ngủ đi.” Tiết Thụ nghe nàng nói, tiếp tục chờ trong chốc lát, thấy Diệp Nha không có xoay người lại, khom lưng người nhặt cái chén rơi trên mặt đất, ôm tấm trải giường đi ra ngoài, trong lòng có chút tiếc nuối, còn phải giặt xong đệm giường mới có thể ngủ với nương tử sao... Diệp Nha cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nằm trên giường nhìn lên mái nhà, cũng không biết trong lòng là cảm giác gì, cuối cùng cảm thấy quá mệt mỏi, mí mắt dần dần sụp xuống, rất nhanh đã chìm vào giấc mộng. Không biết qua bao lâu, chợt nghe bên tai có tiếng người nói nhỏ: “Nương tử, ta muốn bắt nạt nàng...” Diệp Nha ngủ mê man, nhắm mắt lại nghĩ, làm sao lại có người nhỏ giọng nói muốn bắt nạt người khác như vậy, mãi đến khi Tiết Thụ cứng rắn đè lên người nàng, nàng mới phản ứng lại “bắt nạt” trong miệng hắn có hàm nghĩa đặc biệt gì, không còn chút buồn ngủ nào, nàng dùng hết sức lực đẩy hắn: “Đi xuống!” Có lẽ là không ngờ tới nàng lại mạnh như vậy, Tiết Thụ thật sự bị nàng đẩy ra, nhìn cả người nam nhân chỉ còn lại một cái quần đùi, Diệp Nha cảm thấy vô cùng ủy khuất, bụm mặt gào khóc lên. ”Nương tử, đừng khóc, đừng khóc...” Tiết Thụ tay chân luống cuống ngồi chồm hổm bên cạnh nàng, muốn ôm người vào trong lòng an ủi, lại bị Diệp Nha hung hăng đẩy ra, trên đầu hắn mồ hôi tuôn ra, càng không ngừng cầu xin. Diệp Nha khóc đủ, nức nở nói: “Buổi sáng chàng đã đồng ý sẽ không bắt nạt ta, thì ra đều là gạt người!” Hại nàng tin tưởng hắn như vậy... Tiết Thụ bất an nhìn vào mắt Diệp Nha, ngập ngừng nói: “Ta thấy nàng nằm như vậy rất đẹp, nhịn không được muốn hôn nàng, không tính đi vào.” Lời nói này có chút không đáng tin, kỳ thật hắn đã thử thăm dò gọi nàng một tiếng, thấy nàng không có mở mắt, nghĩ rằng nương tử đã ngủ rồi, muốn giống tối hôm qua len lén đi vào. ”Ngươi đi ra ngoài, không được ta cho phép, ngay cả chạm vào ta đều không được!” Nghe hắn còn muốn nói dối, Diệp Nha trừng mắt hung ác trách cứ hắn, chỉ ngắn ngủn nửa ngày, nàng đã hiểu tính tình của Tiết Thụ, đừng nhìn hắn cao lớn, kỳ thật tâm tư đơn thuần tựa như đứa nhỏ, tuyệt đối không dám nói cứng. Tiết Thụ không hề động đậy, bĩu môi đáng thương nhìn Diệp Nha. Trước kia đại ca cũng sẽ la mắng hắn, hắn chỉ cần nhìn đại ca như vậy, đại ca sẽ hết giận ngay, nương tử chắc cũng sẽ giống như đại ca phải không? Diệp Nha đích thực có chút mềm lòng, nhưng nghĩ đến hành vi quá đáng vừa rồi của hắn, một chút mềm lòng này cũng biến mất. ”Được, chàng không đi, ta đi!” Nàng nhấc chân xuống giường, mang hài muốn đi ra ngoài. Tiết Thụ hoảng sợ, để chân trần liền nhảy xuống, bàn tay to đúng lúc túm được cánh tay Diệp Nha, hơi dùng sức kéo người ôm vào lòng. Hắn ôm thắt lưng nàng, nước mắt ào ào rơi xuống, khóc ủy khuất còn hơn cả Diệp Nha: “Nàng đã nói sẽ làm nương tử của ta, nàng nói chuyện không giữ lời!” Hắn lặng lẽ khóc, đôi mắt phượng xinh đẹp lẳng lặng nhìn nàng, nước mắt làm cho ánh mắt hắn trở nên trong suốt thuần khiết, dù cho ai thấy đều cảm thấy không đành lòng. Diệp Nha vừa tức, vừa hận lại đau lòng, đánh một quyền vào ngực hắn,“Khóc khóc khóc, chỉ biết giả bộ đáng thương trước mặt ta!” ”Nương tử, đau quá!” Tiết Thụ nhỏ giọng lên án, nhưng cũng không trốn tránh, hình như nương tử rất tức giận, nếu bị đánh có thể làm cho nàng ở lại, dù đau hơn nữa hắn cũng không sợ. Hắn đau, tay nàng còn đau hơn đó! Diệp Nha giận không chỗ phát, phẫn nộ cực kỳ, sau đó, mới nhận ra bản thân đang bị hắn ôm vào trong ngực, trước mặt chính là lồng ngực cường tráng ấm áp của Tiết Thụ, mặt đỏ lên, lắc lắc thân mình giãy dụa muốn thoát ra. Thân thể mềm mại vặn vẹo trong ngực, Tiết Thụ vừa mới quên đi, lại dâng trào đứng lên, bị nương tử cọ xát như vậy, có chút thư sướng lại khó chịu, hận không thể đặt người xuống giường, tiến sâu vào nàng giống như đêm qua vậy. Vừa nghĩ như vậy, đôi bàn tay to không thành thật của hắn lặng lẽ mò vào, vuốt ve dọc theo lưng Diệp Nha. Nương tử nhìn không mập, nhưng sờ vào nhưng lại rất thoải mái, gương mặt trắng trẻo của nàng phiếm hồng đẹp hơn tất cả những nữ nhân hắn từng gặp. Hô hấp trên đỉnh đầu đột nhiên trở nên dồn dập, Diệp Nha vừa rồi chỉ lo giãy dụa bỗng nhiên cảm giác được có vật cứng rắn đang đặt trên bụng nàng, đôi bàn tay trên lưng lại như cố ý kìm chặt eo nàng, cố gắng ra sức cọ xát vật cứng rắn vào người nàng. Nghĩ đến nam nhân hung mãnh trên giường, Diệp Nha sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám, hai mắt đẫm lệ lưng tròng cầu xin nói: “A Thụ, buông ra!” Mắt hạnh đen bóng, tựa như nai con chạy trốn, khẩn trương sợ hãi nhìn hắn, trong lòng Tiết Thụ tê rần, nhưng cố tình phía dưới càng ngày càng trướng lên khó chịu. Một bên là nương tử cầu xin, một bên là khát vọng sung sướng, Tiết Thụ ôm Diệp Nha luyến tiếc buông tay, lại không dám manh động nữa. Suy nghĩ thật lâu, hắn đột nhiên cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, sau đó chậm rãi buông người ra, lấy lòng nói: “Nương tử, ta nghe lời nàng, nàng đừng đi...” Đây là lần đầu tiên Diệp Nha bị nam nhân hôn môi, còn là ban ngày ban mặt, cực kỳ khẩn trương và sợ hãi, vừa định đẩy Tiết Thụ ra, hắn đã thành thật thối lui trước, làm cho nàng muốn đánh cũng không được mà mắng cũng không xong, đành phải xấu hổ xoay người, đưa lưng về phía hắn nói: “Vậy sau này chàng đừng cưỡng ép ta nữa...” Tiết Thụ bĩu môi, có chút không tình nguyện, nhưng nhìn thân hình nương tử mảnh khảnh, lại nhớ đến đến nàng vừa mới khóc lóc sợ hãi như vậy, hắn kéo tay nàng, chờ nàng quay đầu nhìn hắn, mới gật đầu, “Ta sẽ không làm vậy nữa.” ”A Thụ thật tốt... Được rồi, chàng đến phòng đông ngủ đi, ta mệt.” Diệp Nha ngoài miệng khen hắn, tay lại không chút do dự vén rèm cửa lên. Tiết Thụ lưu luyến nhìn nàng, một hồi lâu mới bước ra cửa. Diệp Nha nhẹ nhàng thở ra, cởi giày lên giường, cũng không chờ nàng ngồi lâu, phòng bếp đột nhiên truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của Tiết Thụ, làm cơn buồn ngủ của nàng cũng bay mất, nàng cảm thấy bất an, bất chấp mọi thứ mang giày xong liền chạy ra ngoài. Tiết Thụ đã chạy ra phòng bếp, Diệp Nha bị bóng dáng cao lớn của hắn chắn hết tầm nhìn, không thấy rõ tình hình ở cửa, đang muốn bước ra, một nam nhân áo vải thô bỗng nhiên xuất hiện trước tầm mắt nàng, hắn ôm bụng lảo đảo hướng đi vào trong, nhưng vừa đi được hai ba bước đã nặng nề té ngã xuống đất, đôi tay ôm bụng cũng đã không còn sức lực, rơi xuống theo, lộ ra một mảnh đỏ sẫm ở bụng. ”Đại ca, huynh làm sao vậy!” Tiết Thụ quỳ gối khóc bên người nam nhân. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ấm áp ấm áp, không ngược không ngược... Hờ hờ, chương trước có một chi tiết nhỏ, không biết mọi người có chú ý tới không, lão đại, lão nhị đều đen, thế mà lão tam lại trắng, cùng một mẹ sẽ có màu da chênh lệch lớn như vậy sao? Đáp án là có, cho nên, nếu viết đến miêu tả hình dang bên ngoài của lão tam, mọi người không cần cảm thấy kỳ lạ nha ~