Tối hôm qua cùng Tiết Thụ náo loạn nửa đêm, Diệp Nha căn bản không có thời gian nghĩ chuyện hầu bao, nhưng sáng ngày hôm sau, sau khi nàng đem hầu bao bỏ vào túi áo vẫn luôn cân nhắc làm sao đi tìm Hạ Hoa, lại phải giải thích với nàng ấy như thế nào, nếu không hay kêu Xuân Hạnh cùng đi? Trong lòng nàng có tâm sự, tất cả biểu hiện hết trên mặt, bộ dạng rất là rối rắm. Tiết Tùng thấy nàng có vẻ mệt mỏi, bỗng nhiên cảm thấy yêu cầu của bản thân vô cùng không ổn. Hạ Hoa là vì hắn mới tìm tới cửa, hết thảy phiền toái đều là từ hắn mà ra, hắn làm sao có thể đem chuyện trả lại hầu bao phó thác cho nàng? Tính tình nàng dịu dàng thủ lễ như vậy, khẳng định không nghĩ tới chuyện đầu cơ trục lợi, chỉ biết nghĩ biện pháp tự mình trả lại hầu bao cho Hạ Hoa, chẳng những phải thật cẩn thận sợ bị người bên ngoài nhìn thấy, còn phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với nghi ngờ của Hạ Hoa, khó trách tối hôm qua không có ngủ ngon. Hắn hẳn là nên tự mình giải quyết. Tiết Tùng lập tức làm quyết định, sau khi ăn xong liền lấy hầu bao về, buổi tối lặng lẽ ném vào trong nhà Hạ Hoa, mặc kệ là ai nhặt được, tin rằng Hạ Hoa nhất định sẽ hiểu. Không được, nếu nàng ấy tiếp tục dây dưa thì phải làm thế nào? Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, hắn đột nhiên ý thức được một vấn đề. Tháng tám năm trước Hạ Hoa hẹn hắn ra ngoài, đêm đó hắn đã cùng Hạ Hoa nói rõ ràng, từ nay về sau hai người không còn quan hệ gì nữa, nàng đừng tới tìm hắn hoặc tam đệ hắn nữa, sau đó không bao lâu, cha mẹ nàng đã hứa gả nàng cho Tiền lão gia trấn trên làm thiếp, đáng lẽ cuối năm sẽ gả đi nhưng vì tổ phụ Tiền lão gia qua đời phải giữ đạo hiếu, vì thế mới bị chậm trễ thời gian. Mà trong hai năm nay, hắn với nàng không nói với nhau một câu nào, có mấy lần thiếu chút nữa đã gặp mặt, hắn thấy từ xa liền đi đường vòng, nàng cũng đi tìm tam đệ mấy lần, bất quá tam đệ biết mình đối với nàng vô tình, cũng biết giữa hai người không có bất luận khả năng nào liền lãnh đạm cự tuyệt thay nàng truyền lời. Hắn cảm thấy thái độ của bọn họ đã rất rõ ràng rồi, tại sao Hạ Hoa còn cho rằng hắn thích nàng? Hắn có chút đau đầu, rốt cuộc nữ nhân này đang nghĩ gì vậy! Có lẽ hắn nên giáp mặt nói rõ ràng với nàng, nói với nàng bản thân từ đó đến giờ đều chưa từng thích nàng, nàng mới có thể hết hy vọng? Chờ Tiết Bách rời đi, Tiết Tùng cũng không kiêng dè Tiết Thụ, trước mặt hắn nói với Diệp Nha: “Đệ muội, tối hôm qua ta nghĩ không chu toàn, hầu bao đó vẫn là không nên làm phiền muội, muội đưa cho ta đi, ta sẽ tự mình trả cho nàng ấy.” Diệp Nha giật mình, nhưng cũng không cảm thấy trút được gánh nặng. Hạ Hoa từng nói, đợi gả là rất khó ra cửa, một đại nam nhân như Tiết Tùng từng có khúc mắc với nàng ta, thứ nhất rất khó có cơ hội gặp nàng ta, thứ hai vạn nhất bị người ta nhìn thấy, lời ong tiếng ve càng bay đầy trời, còn không bằng nàng ra mặt đâu. ”Đại ca, chuyện này vẫn là giao cho muội đi, muội sẽ cố gắng làm thỏa đáng...” Nàng có chút không yên từ chối, nàng phản bác đại ca như vậy không biết hắn có thể tức giận hay không. Tiết Tùng kinh ngạc nhìn nàng một cái, “Có khó làm lắm không?” Hắn không hy vọng nàng vì chuyện này mặt ủ mày chau. Diệp Nha trầm tĩnh lại, cười nói: “Không đâu, trả một cái hầu bao có thể khó bao nhiêu chứ!” Mới vừa rồi nàng đã nghĩ ra một biện pháp. Nụ cười của nàng rạng rỡ nhu hoà, ý cười toả trong đôi mắt đen thuỷ linh, khoé miệng khẽ nhếch, có chút nho nhỏ đắc ý, hoặc có thể nói là nghịch ngợm. Lần đầu tiên Tiết Tùng thấy nàng cười như vậy, mất đi chút ngượng ngùng câu nệ lúc trước, quen thuộc hơn lại vô cùng thân thiết tự nhiên, hắn không đoán được nàng nghĩ ra biện pháp gì, hắn cũng không có nhiều tâm tư để đoán, chỉ biết là, nơi ngực hắn nhảy nhanh hơn... Hắn không dám nhìn nàng nữa, rũ tầm mắt xuống nói: “Ừ, vậy là tốt rồi, nếu có cơ hội, muội thay ta nói rõ với nàng ấy, để nàng ấy yên tâm đợi gả đi.” Đề tài dính đến chuyện tình nam nữ, hắn càng cảm thấy không được tự nhiên, thấy nàng gật đầu, hắn liền cầm theo chim trĩ đã cột chắc xuất phát đi thôn trấn. Hắn từng nghĩ, đôi chim trĩ này nhan sắc tươi sáng đẹp mắt, bán cho Trương thúc hàng thịt thật đáng tiếc, đem bán trên chợ, không chừng có thể gặp được công tử nhà giàu yêu thích vật hiếm lạ, giá cũng cao một chút, cho nên mới không để Tiết Bách tiện đường đem đi. Diệp Nha nhìn hắn đi xa, quay đầu hỏi Tiết Thụ: “Chàng biết nhà Hạ Hoa ở đâu không?” Tiết Thụ gật đầu một cái, nghi hoặc nhìn nàng: “Nàng muốn đi tìm Hạ Hoa sao? Tam đệ đã nói không được để ý đến người nhà nàng ta“. Diệp Nha trừng hắn một cái, tâm tình khoái trá trở về phòng. Đợi màn đêm buông xuống, chờ mọi người ở phòng đông đã ngủ, Diệp Nha lôi kéo Tiết Thụ đến nhà Hạ Hoa, đem hầu bao nhét vào khe cửa. Nàng trước đó chui ngõ cụt, vì sao nhất định phải chủ động gặp Hạ Hoa chứ? Giống như bây giờ, lặng yên không một tiếng động trả lại hầu bao, Hạ Hoa nhặt được là tốt nhất, nhưng cho dù là cha mẹ nàng nhặt được đi nữa, bọn họ cũng nhất định nhận ra kỹ năng thêu thùa của con gái mình, chắc chắn sẽ hỏi nàng ấy. Nàng ấy sẽ biết được Tiết Tùng không có đón nhận tâm ý của nàng. Như vậy nếu Hạ Hoa muốn lời giải thích, tự nhiên sẽ đến Tiết gia tìm nàng, đến lúc đó cho dù bị người khác phát hiện cũng là phẩm hạnh nàng ta không tốt, sẽ không liên lụy đến Tiết Tùng. Nếu nàng ta không đến, mặc kệ nàng ta là hết hy vọng hay đã nghĩ thông suốt cũng không liên quan đến nhà mình. Không phải Diệp Nha lãnh tâm, thật sự là Hạ Hoa làm việc rất tuỳ hứng, vừa không bận tâm thanh danh bản thân để tương lai an ổn, cũng không biết nghĩ cho Tiết Tùng một chút, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng như vậy có ý nghĩa gì? Nếu thật là si tình phi quân không lấy chồng, nàng ấy sẽ không đồng ý để cha mẹ an bài việc hôn nhân, nếu nàng lấy chết tướng bức, chẳng lẽ cha mẹ nàng lại trơ mắt nhìn nàng chết hay sao? Nếu bận tâm công ơn dưỡng dục, không nỡ làm bọn họ tức giận thương tâm, đã thoả hiệp giữa tình ái và thân tình, nàng ấy nên an phận chuẩn bị đợi gả, còn vương vấn Tiết Tùng làm chi nữa. Đương nhiên nếu Tiết Tùng và nàng ấy không có quan hệ gì, Diệp Nha có lẽ sẽ tiếc thay cho hai người, thậm chí hy vọng Tiết Tùng nhận lấy hầu bao, giống như trong lời kịch như vậy, ngày sau thấy vật nhớ người, cho dù lấy thê tử, trong lòng cũng sẽ vì nữ nhân đã gả người đó lưu lại một vị trí không thể nào thay thế được, là một nữ nhân ai cũng đều cầu mong gặp được một hán tử si tình. Nhưng trên thực tế, Tiết Tùng là đại ca của nàng, người thân của nàng, nàng không hy vọng bởi vì Hạ Hoa nhất sương tình nguyện mà ảnh hưởng đến cuộc sống yên bình của Tiết Tùng, thậm chí là tình cảm của hắn và đại tẩu tương lai, người nhà nông, nên bình ổn sống qua ngày, làm sao có nhiều tình cảm rối rắm như vậy. Đêm nay nàng ngủ thật sự an ổn. Mấy ngày kế tiếp, nàng một bước cũng không rời khỏi nhà, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, chờ Hạ Hoa tìm nàng. Nhưng Hạ Hoa lại trì trệ không đến, nàng ta đã bị nương mình giam lỏng trong nhà, không dễ dàng gì ra được, e rằng đi nhà xí cũng bị nương nàng hoặc đệ đệ chín tuổi trông coi, đề phòng nàng lại đi tìm Tiết Tùng. Thì ra sáng hôm đó, nương Hạ Hoa giống như thường ngày dậy sớm mở cửa, phát hiện cái hầu bao kia. Châm tuyến nữ nhi là nàng tự tay truyền dạy, nàng nhìn một cái liền nhận ra đó là bức tranh thêu của con gái nàng. Nhìn hai con hồ điệp thê thê thảm thảm không đành lòng chia lìa thêu ở mặt trên, nghĩ đến nữ nhi thuỷ chung chưa từng cắt đứt tâm tư, nương Hạ Hoa nhất thời giận không chỗ phát tiết, nha đầu chết tiệt kia không biết xấu hổ dám vụng trộm thêu loại đồ vật này! Hừ, tối qua nàng đóng cửa nơi này còn không có cái gì, bây giờ đột nhiên xông ra, nhất định là nàng hôm trước lén lút chạy ra ngoài tìm Tiết Tùng, người ta không muốn làm mất mặt nàng, thừa dịp trời tối trả lại. Nhớ năm đó mắng chửi Tiết Tùng không thương tiếc, lúc này nhìn lại hầu bao trong tay, nương Hạ Hoa có loại cảm giác nhục nhã như bị người hung hăng tát một cái, nàng thậm chí thấy Tiết Tùng đứng trước mặt nàng, khóe môi nhếch lên cười lạnh, trong mắt tất cả đều là trào phúng: Xem đi, ta sớm đoạn tuyệt quan hệ với con gái ngươi, là nàng khóc lóc van xin quấn quýt ta, ta đây thật sự không thèm! Lửa giận hừng hực nổi lên, nàng nổi giận đùng đùng chạy đến phòng nữ nhi, đập cửa: “Hạ Hoa, đứng dậy mở cửa cho ta!” Hạ Hoa đã sớm tỉnh. Hai đêm này nàng đều không có ngủ ngon, nàng chờ mong Tiết Tùng hiểu được tình ý lưu luyến của nàng sẽ đến gặp nàng một lần, cho dù là khuyên nàng an tâm đi gả người làm thiếp cũng tốt, nhưng là hắn không đến. Nàng biết, hắn nhất định còn giận nàng, giận thế lực cha mẹ nàng, giận nàng đồng ý việc hôn nhân mà cha mẹ tìm cho nàng. Nàng cũng không muốn đâu, nhưng cha mẹ bức nàng, nàng có biện pháp gì? Nghe thấy tiếng của mẫu thân, nàng phờ phạc đi mở cửa. Không ngờ rằng vừa mới mở cửa ra, một cỗ đại lực liền từ bên ngoài truyền đến, sợ tới mức nàng liên tục lui về phía sau, còn chưa có mở miệng hỏi, ngực đã bị vật gì đó đập trúng, vật đó rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng động nhỏ. Nàng không đau, nhưng khi nàng nhìn rõ ràng cái hầu bao nằm trên mặt đất, huyết dịch toàn thân giống như đều đông lại, nàng thương tâm, đau lòng hắn tuyệt tình, nàng sợ hãi, sợ hãi lửa giận của mẫu thân. Nương Hạ Hoa đóng cửa một cái “Rầm”, phủ đầu nữ nhi thấp giọng chửi mắng: “Nha đầu không cần mặt mũi chết tiệt kia, ta đã nói với con bao nhiêu lần, không cho phép con lại đi tìm kẻ nghèo hèn kia. Lúc này thì tốt chưa, mở mắt của con ra mà nhìn, con hao tâm hao lực thêu cái gì, người ta không hiếm lạ, thừa dịp trời tối trả lại cho con! Lần này con vừa lòng chưa? Để hắn ở trước mặt cha mẹ diễu võ dương oai! Nha đầu chết tiệt này, mặt của chúng ta đều bị con làm mất hết!” Hắn trả lại, hắn không cần... Hạ Hoa vô lực ngồi sụp xuống đất, nhặt hầu bao lên, nhìn nó nước mắt rơi như mưa. Nương Hạ Hoa thấy nàng khóc mà phiền lòng, túm người kéo đến trên giường, tiếp tục trách mắng: “Ta không hiểu nổi con nghĩ cái gì, hắn thì có gì tốt? Hắn có tình với con sao? Không có, nói đoạn tuyệt liền đoạn tuyệt, không lưu luyến chút nào, vì sao con cứ khăng khăng nhớ tới hắn? Không nói việc này nữa, nói nữa cũng vô dụng, việc hôn nhân là con chính miệng đồng ý, Tiền lão gia tuổi tuy là lớn chút, nhưng nhà hắn phú quý, bảo dưỡng tốt, nhìn cũng chỉ qua ba mươi mấy, dáng vẻ đường đường, nhân phẩm lại tốt, con gả đi tuyệt đối sẽ không thua thiệt, còn có gì không hài lòng, đừng cả ngày gây chuyện thị phi được không?” Hạ Hoa kinh ngạc nhìn nương nàng, vì sao nàng đồng ý chứ? Còn không phải bọn họ luôn miệng nói cửa hôn nhân này đối với tiền đồ đệ đệ có muôn vàn chỗ tốt, còn không phải bọn họ cầm vài chục năm công ơn dưỡng dục bức bách nàng sao? Nếu không phải như vậy nàng làm sao bằng lòng làm tiểu thiếp người ta? Làm sao chịu cùng hắn như người xa lạ? ”Nương, cho con gặp huynh ấy một lần đi! Chỉ một lần, con sẽ hỏi rõ ràng, nếu huynh ấy thật sự vô tình như vậy, con sẽ không bao giờ quấn quýt huynh ấy nữa, nương...” Nàng nhào tới bên người nương nàng, khóc nức nở cầu xin. Nương Hạ Hoa sẽ không để Tiết Tùng có cơ hội nhục nhã người nhà nàng lần nữa, không chút do dự cự tuyệt: “Không được, trước khi xuất giá, con đừng hòng bước ra cửa trước nửa bước! Đủ rồi, đừng khóc nữa, cẩn thận một hồi bị cha con nghe được, ông ấy sẽ không tốt tính như ta đâu! Ta đi nấu cơm, con tự mình kiểm điểm đi!” Nàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn nữ nhi một cái, bước nhanh ra ngoài. Nhìn bóng lưng của nàng biến mất ở cửa, Hạ Hoa lâm vào thâm trầm tuyệt vọng, nương trước giờ luôn nói một là một, hai là hai, thật sự nàng sẽ không thể bước ra khỏi cửa. Nàng cúi đầu, nước mắt rơi xuống hầu bao trong tay. Nghĩ đến sáu năm lưu luyến si mê, trằn trọc chờ đợi hai đêm nay, nàng không cam lòng cắn môi. Nàng không tin, không tin Tiết Tùng không có chút tình ý nào đối với nàng, hay là hắn căn bản không có nhận được hầu bao? Đúng rồi, ngày đó, nữ nhân kia có vẻ như không muốn làm giúp nàng, nhất định là nàng ta gạt Tiết Tùng, tự tiện đem hầu bao trả về. Không được, nàng nhất định phải nghĩ cách gặp hắn một lần, nàng phải giáp mặt để hỏi rõ ràng! ----------------------------------------------------------- /*--Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:--*/ Lão đại: cô nương, cám ơn ngươi đối với ta cuồng dại một mảnh, ta thụ sủng nhược kinh, thì ra ta không phải một chút mị lực đều không có, ta vẫn còn lo lắng nàng ấy chướng mắt ta đây, lần này thì tốt rồi, ngươi để ta ý thức được bản thân vẫn có ưu điểm, nhưng mà, ngươi thật sự suy nghĩ nhiều quá...88, ta đến trước mặt nàng lượn một chút đây, ta rốt cuộc có tự tin rồi! Nửa canh giờ sau. Diệp Nha kỳ quái nhìn cánh tay để trần của người nào đó lúc ẩn lúc hiện trước mặt nàng, quay đầu hỏi lão tam: đại ca có phải trúng tà hay không? Lão tam cũng không ngẩng đầu lên: không phải trúng tà, nghẹn hỏng rồi mà thôi, ngươi cho hắn ăn chút thịt đi. Vì thế, tối hôm đó, trên bàn cơm Tiết gia nhiều hơn một mâm gà hầm. Lão đại yên lặng nhìn chằm chằm chỗ thịt đó, trong lòng mắng mẹ ruột một trăm lần!!! Lão nhị thấy vậy, bay nhanh gắp hai cái đùi gà, một cái cho nương tử, một cái mình tự ăn. Diệp Nha nhìn lão nhị cười ngượng ngùng, quyết định buổi tối cho hắn ăn thịt, sau đó gắp đùi gà trong chén cho lão tam, tối hôm qua hắn rất ra sức, phải bồi bổ thật tốt. Khoé miệng lão đại lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ nổi lên một đám lửa... Đi làm trở về, giai nhân màu da tiểu khoai tây biến thành khoai tây nướng rồi!!!