Tiết Gia Tiểu Nương Tử
Chương 27
Tiết Tùng và Tiết Thụ lại lên núi, Diệp Nha ngồi đầu giường gần lò sưởi, tiếp tục vá áo lót hôm qua gác lại.
”Có người ở nhà không?” Ngoài cửa bỗng truyền đến giọng nữ yếu ớt, nếu không phải trong nhà không có người, im lặng như tờ, chỉ sợ nàng cũng không nghe được.
Giọng nói này có chút quen tai, nhưng không phải nhị thẩm cũng không phải Xuân Hạnh, trong nhà vẫn là lần đầu tiên có người ngoài đến, Diệp
Nha nhanh chóng buông quần áo xuống, vội vàng đi ra ngoài. Khi nàng mở cửa phòng bếp, liền thấy bóng dáng yêu kiều, yểu điệu ngoài cửa hàng rào tre, không khỏi sửng sốt, sao nàng ta đến đây?
Nghe tiếng cửa phòng mở, Hạ Hoa giật mình, dù biết Tiết Tùng lúc này chắc chắn không ở nhà, nhưng nàng ta vẫn khẩn trương, thấy Diệp Nha sau khi hơi sững sốt bèn bước về phía mình, nàng ta miễn cưỡng nở nụ cười, khóe mắt vụng trộm quan sát hai bên, sợ bị người khác nhìn thấy. Nàng ta thừa dịp cha mẹ ra ngoài lặng lẽ tới đây, nếu có người qua lại lắm lời rơi vào tai bọn họ, chỉ sợ về sau bọn họ không để nàng ta ra ngoài nữa, cho đến tháng sau xuất giá. Nghĩ đến càng ngày càng gần ngày xuất giá, lòng nàng ta lại đau khổ, vì duyên phận của nàng ta và hắn đã không thể cứu vãn.
Diệp Nha kéo cửa hàng rậu ra, nhìn Hạ Hoa trước mắt rõ ràng đang lo lắng bất an, nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Hạ Hoa hơi cúi đầu, đôi tay mảnh khảnh gắt gao túm chặt khăn lụa, “Ờ, có chút việc muốn làm phiền ngươi, có thể, có thể cho ta vào trong nói không?”
Diệp Nha trầm mặc, mặc dù nàng không biết chuyện cũ của Hạ Hoa và Tiết
Tùng, nhưng ngày ấy Tiết Bách đã nói rất rõ ràng, Hạ Hoa phải lập gia đình, về tình về lý, nàng ta không nên tới Tiết gia, nếu như bị người khác bắt gặp, không chừng sẽ khiến mọi người bàn tán, đối với ai cũng không tốt.
Nàng không nói lời nào, ý tứ quá rõ ràng. Hạ Hoa không ngờ Diệp Nha sẽ đối xử với mình như vậy, nhưng đối phương hiện tại là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của Tiết gia, nàng ta lại ôm tâm tư không nên có, xác thực không thể cưỡng cầu nàng thân thiện khách khí.
”Diệp... Diệp muội muội, ta, ta cũng không có chuyện gì, chỉ là, có thể làm phiền ngươi giúp ta chuyển cái này cho đại lang không?” Sự xót xa trong lòng và nỗi uất ức làm nước mắt nàng ta trào ra khóe mi, nàng ta không muốn để nàng thấy bộ dáng khóc lóc của mình, cúi đầu, đưa hà bao vụng trộm thêu sau lưng cha mẹ mấy ngày qua.
Hà bao rất đẹp, gấm vóc bóng loáng, mặt trên thêu một cây trúc dài xanh biếc, một con bướm bay quanh rừng trúc, dường như đang ngắm nhìn một chiếc lông vũ sắp biến mất sâu trong rừng trúc, thủ công tinh xảo khiến người ta lưu luyến không buông tay.
Nếu Diệp Nha xem không hiểu hà bao này có ý gì, thì nàng uổn phí hai năm ở khuê phòng Tôn phủ. Nàng rất tiếc hận, Hạ Hoa khéo tay, xinh đẹp vậy, nếu có thể gả cho đại ca, đại ca nhất định sẽ hạnh phúc. Nhưng hiện thực vô tình như thế đấy, cha mẹ nàng ta ngại bần ái phú, thay nàng ta tìm nơi có gia đại nghiệp đại tốt đẹp, nàng ta nên hoàn toàn chết tâm, đừng vương vấn không dứt một cách vô nghĩa nữa.
”Hạ Hoa tỷ, ngươi nên trở về đi, có một số việc tự mình nhớ trong lòng là được, nói ra có lẽ sẽ lưu lại nhược điểm, không tốt cho ngươi đâu.”
Diệp Nha không biết Tiết Tùng có suy nghĩ gì với Hạ Hoa, nhưng nàng biết, nam tử như hắn, nhất định sẽ không làm chuyện vụng trộm, thất lễ kiểu này.
Không tốt cho nàng? Hạ Hoa cười khổ, nước mắt tràn mi, nàng phải gả cho một lão già sắp tứ tuần, đời này coi như xong, nàng còn sợ có cái gì không tốt chứ? Hôm nay nguyện vọng duy nhất, chính là có thể đem tâm ý của nàng lưu lại bên người hắn, nếu hắn nhớ mình, cũng có thể nhìn vật nhớ người.
Nhưng nữ nhân mà Tiết Thụ cưới về này, lại không muốn giúp nàng? Nàng ta biết cái gì, nàng ta biết tình ý của nàng và Tiết Tùng sao?
Năm nàng mười hai tuổi, Tiết Thụ hái trộm ba quả táo nhà nàng, bị phụ thân bắt được, kéo vào nhà mắng một trận. Sau khi Tiết Tùng biết vội vàng chạy tới, hắn đĩnh đạc đứng trong viện xin lỗi phụ thân, mặc kệ phụ thân mắng khó nghe cỡ nào, hắn đều yên lặng nghe, nét mặt bình tĩnh, không hề vì Tiết Thụ gặp rắc rối hại hắn khắc phục hậu quả mà tức giận, cũng không vì bẽ mặt trước mặt người trong thôn mà xấu hổ. Đợi phụ thân mắng xong, hắn bình tĩnh cảm tạ phụ thân nàng, sau đó kéo Tiết Thụ ngồi xổm dưới đất khóc lóc dậy, khom người thay hắn ta lau khô nước mắt, trong mắt không có chút trách cứ, chỉ có sự dịu dàng và đau lòng.
Chỉ sợ hắn vĩnh viễn không bao giờ biết, lúc ấy nàng trốn trong phòng, nhìn rõ từng động tác mỗi biểu cảm của hắn, khi đó nàng không biết trách nhiệm là gì, đảm đương là gì, nàng chỉ biết, hắn như vậy làm nàng động lòng, khiến nàng từ năm mười hai tuổi đến năm mười tám tuổi, yêu hắn mất sáu năm, mỗi ngày đều ngóng trông có thể gặp hắn một lần, cho dù là thoáng nhìn từ xa, đều có thể làm nàng vui vẻ cả ngày.
Hiện tại nàng phải lập gia đình rồi, nàng muốn đưa hắn một phần lễ vật chia tay cũng không được sao?
Nàng cũng nhịn không được nữa, ngồi xổm dưới đất khóc huhu.
Diệp Nha luống cuống chân tay, nàng ta, nàng ta là cô nương sắp xuất giá, ở chỗ này khóc lóc ra thể thống gì?
”Ngươi đừng khóc, tiến vào rửa mặt trước đi.” Nàng hết cách rồi, chuyện đến nước này, đành mời người vào phòng, chờ nàng ta bình tĩnh lại, lại để nàng ta từ hậu viện rời đi.
Hạ Hoa lấy khăn lau mặt, theo sau Diệp Nha tiến vào.
Nàng ta nhìn tiểu viện được dọn dẹp sạch sẽ này, nhìn phòng bếp bên trong tuy đơn sơ nhưng gọn gàng ngăn nắp, nhìn mấy bộ áo lót nam nhân còn chưa khâu xong đặt ở đầu giường, thấy Diệp Nha mang nước vào cho nàng ta rửa mặt, cảm giác chua xót trong lòng càng không dừng được. Nàng ta nghĩ hết thảy đều là nàng làm, nàng suy nghĩ nhiều cũng vì nàng là con dâu Tiết gia, nghèo tính là gì, có thể sống cùng người mình thích, có khổ, vất vả hơn nữa trong lòng vẫn ngọt ngào.
Sau khi chua xót, thậm chí nàng ta hơi ghen tị, ghen tị Diệp Nha có thể ở nơi này, ghen tị nàng có thể nấu cơm, vá áo cho Tiết Tùng, dù cho nàng là đệ muội hắn.
”Đừng khóc, rửa mặt một cái đi.” Diệp Nha đứng ở một bên, có chút bất đắc dĩ nói. Nàng chưa từng trải qua tình yêu si mê kiểu này, không thể hiểu nỗi thương tâm của Hạ Hoa, bất quá, rõ ràng có người thích rồi, lại phải gả cho một lão nam nhân xa lạ, trong lòng chắc chắn khó chịu nhỉ?
Nghĩ vậy, ngược lại nàng vô tình đồng tình với Hạ Hoa.
Hạ Hoa rửa mặt xong, nước mát khiến nàng ta chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Chờ Diệp Nha đổ nước xong trở về, nàng ta khẩn thiết giữ chặt tay nàng:“Diệp muội muội, ta thật lòng thích đại lang, hắn cũng thích ta... Ta, tháng sau ta xuất giá rồi, về sau rất khó ra ngoài, van cầu ngươi giúp ta lần này đi! Ta biết ngươi sợ người ngoài dèm pha, nhưng sẽ không có ai biết đâu! Hơn nữa, đại lang hắn thấy hà bao này, nhất định sẽ vui mừng, ngươi không thể vì sự phỏng đoán của mình, liền tự tiện thay hắn làm chủ?”
Diệp Nha sửng sốt, đúng vậy, người thận trọng hơn nữa, trước mặt tình cảm đều mất bình tĩnh nhỉ? Nếu đại ca thật sự thích Hạ Hoa, sau này, có thể nhận được hà bao người trong lòng tặng, hắn nhất định sẽ cẩn thận cất kỹ cả đời đúng không?
Đột nhiên nàng lưỡng lự không biết nên nhận hay không, nhận, ngộ nhỡ đại ca mất hứng, chắc chắn sẽ trách nàng tự chủ trương, không nhận, chẳng may đại ca thích Hạ Hoa thật, bỏ qua cơ hội lần này, chỉ sợ về sau ngay cả thứ để hắn thấy vật nhớ người cũng không có...
”Diệp muội muội, cầu xin ngươi, ngươi giúp ta lần này được không?” Hạ
Hoa thấy nàng dao động, vội vàng đau khổ cầu xin, nước mắt tự động dâng trào.
Diệp Nha sợ nàng ta khóc mãi, đành nhận hà bao, “Được rồi, ta giúp ngươi chuyển cho đại ca, nhưng hắn có nhận hay không, ta không cam đoan.”
”Hắn sẽ, hắn nhất định sẽ...” Hạ Hoa thỏa mãn lau nước mắt, sau đó nhẫn nhịn sự chua xót và ghen tị trong lòng, sâu kín nhìn chăm chằm Diệp Nha: “Được rồi, ta phải nhanh chóng về nhà, Diệp muội muội, sau này làm phiền ngươi giúp ta chăm sóc hắn thật tốt, hắn khổ như vậy...”
Giúp nàng ta chăm sóc?
Diệp Nha cảm thấy bốn chữ này nghe rất chói tai, Tiết Tùng là đại ca
Tiết Thụ, cũng là đại ca của nàng, không cần nàng ta nói nàng cũng sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt, Hạ Hoa ăn nói ẩn ý thế, nghe giống như nàng vì lời dặn dò của nàng ta mới dụng tâm... Nếu bàn về thân phận, mình càng có tư cách danh phận chăm sóc đại ca hơn, Hạ Hoa tính là gì, cho dù nàng ta không lấy chồng, nàng ta dựa vào cái gì muốn chăm sóc đại ca chứ?
Dựa vào nàng ta thích hắn sao?
Nàng còn muốn nói vài lời, nhưng Hạ Hoa đã vội vã chạy mất.
Diệp Nha đứng sau cửa, nhìn bóng dáng yểu điệu nhu nhược của nàng ta, trong lòng giống như bị nghẹn, nữ tử tùy tiện làm bậy vậy, đại ca thật sự thích nàng ta ư?
Bất quá, nàng nghe mấy bà quản gia từng nói, suy nghĩ của nam nhân và nữ nhân không giống nhau. Đôi khi một đám nữ nhân không ưa một nữ nhân khác, cảm thấy nàng ta không xứng với nam nhân tốt nào đó, nhưng nam nhân tốt đó lại thích đối phương, tựa như hiện tại, nàng hơi ác cảm với
Hạ Hoa tùy tiện cố chấp, nhưng đại ca thì chưa chắc, ngược lại có thể cảm thấy nàng ta rất si tình chăng!
Nàng giơ hà bao trong tay lên nhìn, tiện tay đặt ở đầu giường, muộn tí đại ca trở về, nàng trực tiếp đưa cho hắn là được, nàng chỉ giúp một tay, nghĩ nhiều vậy làm gì, xử trí hà bao này thế nào, đại ca tự có quyết định.
Nhưng nàng không ngờ, người đầu tiên nhìn thấy hà bao không phải Tiết Tùng, mà là Xuân Hạnh ăn trưa xong tới tìm nàng chơi.
”Nhị tẩu, hà bao này tẩu làm hả?”
Xuân Hạnh ngồi xếp bằng trên giường đất, hai tay đang cầm hà bao Diệp
Nha đã nhận, chăm chú thưởng thức, “Con bướm sinh động thật, cây trúc cũng rất đẹp, nhị tẩu, tẩu dạy ta đi?” Nàng vui vẻ đi đến bên cạnh Diệp
Nha, ôm cánh tay nàng làm nũng. Nghe nói nương của Hạ Hoa trước kia từng học qua cách thêu Tô tú[1], mỗi khi nhàn rỗi đều thêu khăn lụa, hà bao đem lên thôn trấn bán, đắt gấp mấy lần bình thường đấy. Nàng chỉ theo mẫu thân học cách thêu đơn giản nhất trong thôn, chưa từng thấy qua thứ tốt hiếm thấy thế, nhưng thứ nhị tẩu thêu rất đẹp, nếu nàng học được, về sau có thể kiếm chút đỉnh tiền nha!
[1]Trung Quốc có mấy vùng có nghề thêu nổi tiếng được gọi là tứ đại danh tú gồm: Tô tú 苏绣 của Tô Châu (Giang Tô),Tương tú 湘绣 của Hồ Nam, Thục tú 蜀绣 của Thành Đô (Tứ Xuyên), Việt tú 粤绣 của Quảng Đông.
Phàm là nữ nhân, đều có chút đố kỵ, Diệp Nha cũng không ngoại lệ, lúc này nghe Xuân Hạnh khen Hạ Hoa, trong lòng nàng bốc lên giấm chua.
Nàng lấy lại hà bao trong tay Xuân Hạnh, nói dối: “Không phải, đây là lần trước ta lên thôn trấn nhặt được.”
Xuân Hạnh nghe xong, bả vai nhất thời sụp xuống, ngẫm lại cũng đúng, nhị tẩu ở sau núi, đâu có cách thêu khéo léo vậy?
Thấy bộ dáng đáng thương của nàng ấy, Diệp Nha nhịn không được nở nụ cười, cố ý kéo dài giọng: “Nhưng... Ta biết cách thêu tốt hơn, muội muốn học không?”
Nàng rất ngốc, không khéo tay bằng người khác, nhưng nàng lại gặp được sư phụ giỏi.
Khuê phòng Tôn phủ có hai danh thêu nổi tiếng, một người tinh thông Tô tú, một người chuyên nghiên cứu Thục tú, thời điểm nàng bị điều đến, sư phụ thêu Tô tú chê nàng ngốc, chỉ giao cho nàng làm chút việc vụn vặt, sau đó không biết vì sao, nàng lại được sư phụ Thục tú nhìn trúng, gọi nàng tới bên cạnh, hỏi nàng mấy vấn đề, liền chính thức bái sư.
Đương nhiên, sư phụ dạy nàng mười mấy cách thêu phức tạp, nàng chỉ học được bốn, năm loại, nhưng so với cách thêu Tô tú đơn giản nhất kia của
Hạ Hoa, nàng tin kỹ năng thêu thùa của nàng hơn hẳn nàng ta!
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
284 chương
97 chương
76 chương