Hổ Tử chưa từng bị người nào la mắng như vậy, nó không muốn, nhưng đầu vai bị đại ca đè mạnh khiến nó sợ hãi, cũng không chạy được, bèn ủy khuất nhìn hướng Lâm thị kêu một tiếng “Nương”, giọng nói thanh thúy kéo thật dài, cuối cùng vòng mấy vòng, rất đáng thương. Lâm thị không hé răng, nhìn thoáng qua Diệp Nha. Diệp Nha không ngờ rằng Tiết Tùng sẽ vì chuyện nhỏ này mà chấp nhất với một đứa nhỏ, cho nên sửng sốt vô cùng, nhưng rất nhanh đã bị tiếng gọi của Hổ Tử làm tỉnh lại, trông thấy ánh mắt thâm trầm đầy ẩn ý của Lâm thị. Nàng bỗng nhớ lại đệ đệ trong nhà cũng thường đụng trúng nàng xong liền bỏ chạy, lúc nàng đuổi theo răn dạy đệ ấy không được nghịch ngợm, thì nhất định sẽ bị nương mắng, mắng nàng không biết làm tỷ tỷ, sao lại tính toán chi li với đệ đệ như vậy. Đại đa số nông dân đều trọng nam khinh nữ, huống chi Tiết Thụ từng nói với nàng, lúc Hổ Tử giành ăn với Xuân Hạnh, Lâm thị sẽ mặc kệ hai người. Như vậy về mặt dạy con, chắc bà ấy cũng giống nương nàng, cho dù bây giờ bà ấy không nói gì, trong lòng hẳn cũng không vui khi nhi tử nhà mình bị trách mắng chỉ vì cháu dâu mới cưới. ”Đại ca, Hổ Tử cũng không cố ý, huynh đừng giận nó nữa, chúng ta mau mời nhị thúc và nhị thẩm vào nhà đi!” Nàng nhẹ giọng khuyên nhủ, tay đặt lên vai Hổ Tử, muốn để nó chạy đi. Cần gì phải vì chuyện nhỏ này mà khiến mọi người không vui? Nàng nhìn vào mắt hắn mang theo chút cầu xin khó có thể phát hiện, trong lòng Tiết Tùng run lên, nhưng cũng không buông tay. Hổ Tử càng lớn càng khó dạy, tính tình nhị thúc hiền lành không dạy được nó, nhị thẩm thì không muốn dạy, nếu tiếp tục như thế sớm muộn gì cũng sẽ gây họa, hôm nay nó nghĩ đụng vào người nhà thì không sao, vậy nếu ngày mai nó lỡ đụng trúng người bên ngoài thì sao, Diệp Nha dung túng nó, nhưng người bên ngoài cũng dung túng nó sao? Đại họa thường xuất phát từ những chuyện nhỏ nhặt như vậy, tính tình Hổ Tử phải sửa. Hơn nữa, hắn cũng không muốn nàng bị Hổ Tử khinh thường, tiểu hài tử bây giờ rất khôn, biết bắt nạt kẻ yếu. Hắn không thả người, Hổ Tử lại không chịu xin lỗi, không khí trở nên căng thẳng. Tiết Sơn Lương nhìn vẻ mặt đỏ bừng của cháu dâu, ho khan một tiếng, “Hổ Tử, mau nhận lỗi với nhị tẩu của con!” Diệp Nha vội vàng xua tay: “Nhị thúc, không cần đâu, con...” ”Còn không mau xin lỗi, không để mắt nhìn đường, cả ngày chỉ biết chạy loạn!” Lâm thị đột nhiên mắng, cắt đứt lời của nàng, nói xong giơ tay lên, vờ như muốn đánh Hổ Tử nếu nó không nghe lời. Hổ Tử sợ nhất là nương hắn, thấy bà ấy như vậy, biết không tránh khỏi, bĩu môi, mắt to liếc nhìn Diệp Nha, quay đầu hừ nói: “Nhị tẩu, đều là lỗi của đệ, tỷ đừng giận đệ!” Tiết Tùng thu tay về, như vậy là được rồi, không thể bắt nó sửa đổi trong một ngày. Hổ Tử lập tức chạy về phía Đại Hoàng. Diệp Nha cười xấu hổ, dẫn mọi người vào trong: “Vậy mọi người mau vào phòng nghỉ ngơi đi, đồ ăn sẽ xong ngay.” Tiết Sơn Lương “Được” một tiếng, vào nhà cùng huynh đệ Tiết Tùng, Tiết Thụ không muốn đi, bị đại ca trừng mắt nhìn, đành dùng ánh mắt truyền tải thông điệp cho Diệp Nha “Nàng đừng sợ, nếu bà ấy bắt nạt nàng, nàng hãy gọi ta ngay”, cẩn thận bước theo vào phòng. Diệp Nha thật muốn nhéo hắn một cái, hắn nghĩ mọi người đều mù sao? Nhìn cá kho tộ trong nồi đã sắp chín, nàng mặc tạp dề một lần nữa, cười nói với Lâm thị: “Nhị thẩm, Xuân Hạnh, hai người cũng vào trong ngồi đi, con đảo cá thêm chút nữa là xong rồi.” Lâm thị nhìn lướt qua phòng bếp, sau đó nhìn đồ ăn trên bàn, tiến vào, đứng bên cạnh bệ bếp, mặt không chút thay đổi nói: “Con cứ làm việc của mình, không cần để ý hai chúng ta.” Diệp Nha cũng hiểu, con dâu mới cưới, đều phải làm hai món cho mẹ chồng nếm thử tay nghề, nhất định là nhị thẩm muốn nhìn tay nghề nấu nướng của nàng rồi. Nghĩ như vậy, nàng chợt cảm thấy mình không sợ bà ấy nữa, Tiết Thụ luôn nói nhị thẩm không tốt với ba huynh đệ họ, nếu quả thật không quan tâm, bà ấy cần gì phải khảo nghiệm tay nghề nấu nướng của cháu dâu? Nàng cười đồng ý, lúc quay đầu, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Xuân Hạnh, tiểu cô nương còn vén ống tay áo lên: “Nhị tẩu, muội giúp tỷ nhóm lửa nha?” ”Không cần không cần, một mình ta làm là được!” Diệp Nha thụ sủng nhược kinh, vội ngăn cản nàng, vừa khẩn trương vừa hưng phấn mà lu bù lên. Một tô cá kho tộ màu vàng đậm, thơm ngào ngạt. Một dĩa đậu que xào tỏi xanh mướt, lại thêm dưa chuột xào trứng, bánh quế trà xanh, trứng chiên vàng ươm, mỗi món làm hai dĩa, tất cả đều được sắp xếp ngay ngắn trên bàn dài, tuy không quá nhiều, nhưng lại phong phú đẹp mắt, khiến người ta vừa nhìn đã thấy đói bụng. Hổ Tử đã sớm ngồi vào bàn, nhìn tô cá kho tộ chảy nước miếng, Đại Hoàng ngồi xổm bên người nó, không ngừng le lưỡi.