Tiếng Nước Tí Tách
Chương 2
Vườn trường Dự Bắc đêm khuya trống vắng làm cho người ta mao cốt tủng nhiên, màn đêm bao trùm sân trường, chỉ có gió táp đảo qua lá cây vang lên tiếng sàn sạt. Ánh trăng bị mây đen bao phủ, gió lạnh phá lệ âm lạnh, kìm lòng không được run rẩy, da gà rủ nhau chen lên ngắm trăng. Tổng thể hiệu quả rót thành ba chữ: rợn tóc gáy…
Tuy tôi tự nhận đảm lượng hơn người, nhưng có vẻ tất cả những sự kiện khủng bố rùng rợn đều phát sinh giữa đêm khuya…. Hơn nữa tối nay lại là gió lớn trăng che, thật sự rất giống mấy tràng thảm án trong tiểu thuyết kinh dị….
“Nắm chặt như vậy, chẳng lẽ ngươi sợ?” Thanh âm hơi trào phúng của Viên Phi vang lên bên cạnh tôi.
Hử? Bên cạnh tôi không phải Mục Mộc sao??
Tôi vội buông tay, có điểm cực kỳ bại hoại kêu lên: “Ta nói lão nhị! Bật đèn pin được không!! Gặp trở ngại rồi!!”
Một đọa cột sáng thoáng hiện, tôi thở dài một hơi, Mục Mộc lập tức lấy tay che: “Quá rõ ràng …”
“Không sao! Yên lặng như vậy, quỷ đều ngủ!”
“Ngàn vạn đừng ngủ, bằng không lão lục của chúng ta sẽ không có cơ hội hét lên.”
“Vượn chết! Ngươi ngoại trừ theo ta đối nghịch còn có thể làm cái gì?!”
“Đây chính là cống hiến lớn nhất của ta cho sự phát triển của chủ nghĩa xã hội a.”
“Ngươi!!”
“Đủ rồi!” Khổng Tố Lâm xách cổ tôi, trực tiếp kéo vào hành lang.
Đại khái là do mây đen tán đi, hành lang đen kịt chậm rãi hiện ra dưới ánh trăng xám bạc chiếu qua cửa sổ. Anh trăng mông lung kéo ra những cái bóng trên hành lang, thỉnh thoảng thổi qua vài đám mây tạo hình quỷ dị, hành lang yên tĩnh cùng giày da ma xát tạo nên âm thanh chậm rãi kéo dài trong bóng đêm…
Tôi cùng mấy người khác chăm chú nhìn xuống, vô cùng ăn ý cởi giày, đồng thời mặc niệm cho bít tất của mình.
Giẫm lên nền đá hoa lạnh ngắt, tôi đột nhiên may mắn trường học có phong cách xa hoa. Bởi vì sạch sẽ chính là ý nghĩa đầu tiên của đại học Dự Bắc, dù cho làm không được hạt bụi bất nhiễm cũng có thể làm cho trên mặt đất không có vật gì, ít nhất tôi không lo một cước dẫm lên thủy tinh.
Rốt cuộc bò tới tầng năm, Mục Mộc cẩn thận mở khóa, bốn thân ảnh lập tức trườn vào, cửa lặng lẽ đóng lại.
“Hảo! An toàn!”
Bốn người chúng ta cùng duỗi tay phải trên không đụng một cái, đây là phương thức ăn mừng của 308.
“Tao, Mục Mộc đến phía sau, mày cùng Viên Phi đến trước, chính mình tự chọn chỗ đứng.” Dứt lời, Khổng Tố Lâm liền kéo Mục Mộc về sau.
“Uy, ta không muốn sờ ngươi, đứng sau đi.”
Tôi trừng mắt Viên Phi, tuy rất hoài nghi hắn có nhìn thấy hay không.
“Tùy tiện.”
Hừ, ta chỉ biết ngươi là người tùy tiện.
“Tiêu Vũ!” Đằng sau truyền tới tiếng la của Khổng Tố Lâm, tuy cố ý đè thấp giọng song vẫn sinh ra chút hồi âm trong phòng học yên tĩnh: “Đem bức màn bên kia kéo xuống, muốn một tia sáng cũng không lọt.”
“Hảo!”
Tôi cùng Không Tố Lâm kéo lên hai bức màn duy nhất trong phòng, lập tức trước mắt tối sầm, tôi vươn tay, trong nội tâm thở dài một hơi, rốt cuộc đạt tới cảnh giới năm ngón tay không thấy.
“Quy tắc đã biết, tao bắt đầu trước.” Thanh âm Mục Mộc truyền đến: “Trước mặt tao là Viên Phi, trước Viên Phi là Tiêu Vũ, trước nữa là Khổng Tố Lâm, sau ba tiếng [ Chụp đến ] sẽ là [ Đụng tới ], nếu phát hiện không ai hô [ Đụng tới ] lập tức ngừng, đến trước bục giảng tập hợp! Toàn bộ lui lại.”
“Biết, mau bắt đầu đi!”
Tôi không kiên nhẫn hoạt động các đốt ngón tay, buồn cười Mục Mộc rõ ràng lo xa như vậy, nó thực cho rằng sẽ có gì đó xuất hiện?
“Trước tiên nói rõ, không cho phép có người cố ý hô sai! Bằng không giết không tha!” Thanh âm uy hiếp của Khổng Tố Lâm truyền tới.
Tôi âm thầm líu lưỡi, thật là, tôi nguyên bản còn tính chạy vài vòng sau dọa dọa bọn họ.
Khi Mục Mộc hô ‘Bắt đầu ’, phòng họp tối đen liền chỉ còn lại âm thanh chạy bộ. Đầu tiên là Mục Mộc hô “Chụp đến”, sau đó là Viên Phi đứng sau ta “Chụp đến”, tiếp theo là ta vuots tường một đường chạy tới khi mò được một cái lưng, hô to một tiếng “Chụp đến”, tiếp theo người phía trước tiếp tục chạy, truyền đến tiếng “Đụng tới ” của Khổng Tố Lâm.
Sau đó là đần độn vô vị vô hạn tuần hoàn, tôi mò được tường không bốn lầm, còn lại chính là không ngừng chạy chạy chạy, sau đó nói [ Chụp đến ], [ Chụp đến ]…. Quả nhiên là trò chơi nhàm chán!
Tôi nghĩ mọi người đều nghĩ giống nhau, chỉ là không có người thứ nhất hô ngừng, vì vậy mọi người không sợ người khác phiền tiếp tục chạy. Trong bóng tối, ai cũng không thấy ai, duy nhất có thể nhận ra chỉ là tiếng chạy bộ cùng tiếng thở.
‘Bịch, bịch, bịch ’, nặng nề từng bước, sau lưng ta bị người nhẹ nhàng vỗ, “Chụp đến”. Ta thầm thở dài một hơi, chán đến chết tiếp tục chạy, cho đến khi đụng phải tấm lưng mềm mại, rất không có tinh thần hô một tiếng “Chụp đến”.
Cái này muốn chơi tới khi nào a?
Thời gian tại từng giây từng giây chảy đi, tôi bắt đầu chán nản, cường chống tới khi có người thứ nhất mở miệng hô ngừng. Có lẽ quá mức nhàm chán làm tê liệt thần kinh, khi ta ý thức được liền phát hiện giống như đã lâu không có ai hô [ Đụng tới ]?
Khi sau tôi vang lên một tiếng “Chụp đến”, mà tôi chạy tới trước hô một tiếng “Chụp đến” sau, tôi đột nhiên khẽ run. Theo lý thuyết, hẳn là tại ba tiếng [ Chụp đến ] là một tiếng [Đụng tới ], mà tôi, hẳn là sau ba lượt [ Đụng tới ] phải có một lần mò tường không. Không thể không có! Chẳng biết lúc nào, phía trước tôi một mực có người, mà tôi, mỗi lần đều có thể sờ đến lưng một người khác!
Nhưng, điều này sao có thể?
Khi lại một vòng [ Chụp đến ] vang lên sau lưng tôi, cước bộ của tôi đột nhiên chậm chạp, phía trước tôi là ai? Thật là Khổng Tố Lâm…?
“Chụp đến ….”
Khi tay tôi chạm vào lưng người nọ, một cảm giác tê dại truyền lên. Tôi bắt đầu căng tai, nếu như…. Chỉ nói là nếu như, thực sự có người thứ năm, tôi mới có thể nghe ra thanh âm của nó cùng những người khác.
“Chụp đến” Là Khổng Tố Lâm.
“Chụp đến” Mục Mộc.
“Chụp đến” Viên Phi.
Chính là, Viên Phi không phải ở sau tôi sao? Sau lưng tôi không có ai đập!
“Chụp đến”
Một thanh âm vang lên sau lưng tôi, mặc dù mọi người thanh âm rất thấp, có chút tiếng vang, nhưng tôi rõ ràng nhận ra đó là tiếng Mục Mộc….
Vì cái gì?
Tôi đột nhiên có loại cảm giác bàn chân như nhũn ra, sau lưng tôi hẳn là Viên Phi a… Tôi theo bản năng chạy về phía trước, tay theo thói quen vươn ra trước nhưng đã có chút run rảy, cảm giác chạm phải vật thể liền phản xạ rút về: “Chụp đến”
Đón lấy người phía trước tiếp tục chạy, sau đó là thanh âm Khổng Tố Lâm: “Chụp đến”
“Chụp đến” Thanh âm Viên Phi.
Nhưng trước Khổng Tố Lâm phải là Mục Mộc!
Là ai? Người khiến cho trình tự của chúng tôi hỗn loạn, là ai….?
“Chụp đến”
Lưng tôi bị người nhẹ nhàng vỗ, tôi đã không rảnh đi nhận thanh âm người nọ, tôi muốn dừng, tôi muốn hô to không chơi! Chính là tôi bị nghẹn tại cổ họng, chân theo quán tính chạy tiếp, tiếp tục chạy trốn.
Tôi rõ ràng đã phát run không thôi, cũng không dám là người đầu tiên hô ngừng. Đã không quan hệ tới mặt mũi, mà tôi thực sự sợ hãi! Tôi là người duy nhất phát hiện sao? Những người khác không phát hiện sao? Nếu như tôi là người đầu tiên hô ngừng có thể sẽ khiến thứ kia để ý không…?
Vừa nghĩa có lẽ bị nó chú ý, tôi liền không có dũng khí làm chuyện gì …
“Chụp đến….”
Tôi thoáng nuốt nước bọt, nghĩ muốn giảm bớt cảm giác khô khốc trong cổ.
Không có ai nghe thấy thanh âm tôi đang run rẩy sao? Vì cái gì không có ai dừng lại chê cười tôi một câu? Thậm chí cả Viên Phi cũng không trào phúng…. Tất cả mọi người làm sao vậy?
Phòng họp tối đen vẫn như cũ giơ tay không thấy năm ngón, liều mạng mãnh liệt nhìn, cũng nhiều nhất chỉ có thể nhìn đến một đoàn bóng đen đang di động, căn bản không thể phân rõ là ai. Thẳng đến, lại một vòng tuần hoàn đến sau lưng tôi, đối phương yên tĩnh ngừng lại, cứ như vậy đứng yên sau lưng tôi, không nói một lời.
Tim tôi bống nhiên tăng tốc, nhanh đến cơ hồ làm tôi không cách nào hô hấp.
Sau đó, một đôi tay xoa vai tôi, thân hình tôi nhanh chóng cứng đờ, không dám cử động.
“Đừng đùa….”
Là Viên Phi.
“Mục Mộc, mở đèn pin…”
Cùng hắn đứng gần trong gang tấc tôi nghe ra trong thanh âm hắn ẩn ẩn lộ ra run rẩy, hắn cũng chú ý tới a? Hắn cũng phát hiện thêm một người!
Một chùm tia sáng từ một góc phòng họp truyền đến, tiếp theo là thanh âm Khổng Tố Lâm: “Tất cả mọi người đến bục giảng bên kia.”
Tôi vô ý thức nắm chặt tay Viên Phi, sớm đã chẳng quan tâm cái gì tranh chấp, mà hắn cũng nắm chặt lấy tay tôi, mồ hôi trong tay tiết lộ cả hai đều đang khẩn trương sợ hãi. Chúng tôi theo ánh đèn pin của Mục Mộc tập trung về bục giảng, chính là bước chân lại thập phần chậm chạp.
Vậy còn nó? Có thể cũng đi qua hay không …?
Chân của tôi run lẩy bẩy, trong vài chục năm qua tôi đã chơi rât nhiều trò nguy hiểm, vô luận là nhảy cầu hay bật cao (bạn chém đấy!), vô luận mời quỷ hay cầu ma. Tôi yêu mến cảm giác kích thích, dùng dũng khí của mình chiến thắng một trò chơi nguy hiểm thì cảm giác đắc ý cùng thành tựu làm tôi mê muội thật sâu.
Chính là, tôi chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề gì liên quan tới thế giới bên kia.
Chúa tể thế giới này không phải nhân loại sao? Tất cả yêu ma quỷ quái chỉ là chuyện xưa do con người tạo ra không phải sao? Nhân loại không phải lấy hiện tượng thần bí để lấy cớ cho những chuyện mà khoa học không giải thích được sao? Làm sao có thể thật sự tồn tại?
Khi còn bé, mẹ hay nói với tôi, con nếu không ngoan sẽ bị bà ngoại sói tới ăn thịt nha! Chính là vô số đêm tôi trợn tròn mắt đợi cái gì đó bò tới bên ngoài cửa sổ, chính là luôn thất vọng. Thậm chí khi tôi bảy tuổi còn dám cầm cành cây khiêu khích dã lang trong vườn thú, không phải vì tôi dũng cảm, là vì tôi biết, tôi sẽ không gặp nguy hiểm.
Tàu lượn có nguyên lý khoa học duy trì, nhảy cầu có biện pháp an toàn hoàn thiện, dã thú trong vườn bách thú không có cánh nào chạy thoát chuồng nhốt… Vô luận là bay qua Hoàng Hà hay nhảy qua Vạn lý trường thành cũng chỉ là dưới cực cao hệ số an toàn dùng dũng khí chấp nhận tỉ lệ thất bại mà thôi. Cho nên, người dũng cảm, chỉ là một trong những người dám làm những chuyện mà một số người khác không dám làm mà thôi.
Tôi rất dũng cảm, bởi vì tôi dám làm. Tôi dám làm là bởi tôi biết đâu là giới hạn an toàn thấp nhất cùng độ nguy hiểm mà nó nhận được, khi tôi xác định không có nguy hiểm tính mạng tôi mới bừng bừng hào hứng xông vào.
Chính là, tôi chưa bao giờ nghĩ có một loại nhân tố khác tồn tại.
Nó là dạng gì? Nó có bao nhiêu lực lượng? Nó sẽ tạo thành uy hiếp gì với tôi? Tôi sẽ chết sao? Tôi có thể đánh bại nó sao? Tôi có thể tránh sao?
Không biết, mới là căn nguyên nỗi sợ của nhân loại.
Đèn pin của Mục Mộc chậm rãi đảo qua, ngoại trừ bốn chúng ta không có bất cứ vật thể hay bóng dáng khả nghi nào, tôi âm thầm thở dài một hơi.
“Trở về phòng ngủ a.”
Thanh âm Khổng Tố Lâm rất bình tĩnh, cũng chính vì nó quá mức bình tĩnh mà tôi có thể chắc chắn nó cũng ý thức được.
Đề nghị này lúc này được mọi người nhất trí thống qua, Mục mộc lại chẳng quan tâm sẽ bị người phát hiện, mở rộng đèn pin, bốn người yên tĩnh quay chung quanh nguồn sáng duy nhất, không ai nói một lời, cực kỳ yên tĩnh.
Đột nhiên, tầng năm u tĩnh truyền tới một thanh âm thanh thúy:
‘ Tí Tách ’
Cước bộ tôi dừng lại: “Chúng mày nghe thấy không?”
“Cái gì?” Mục Mộc quay đầu, có chút kinh hoàng nhìn tôi: “Uy, tao mệt chết đi, mày đừng giỡn nữa được không!”
Thanh âm Mục Mộc lộ ra mệt mỏi, tôi có thể nghe ra tâm tình nó đang hỏng mất, nguyên lai, tất cả mọi người đều biết….
“Không có gì, chỉ là tiếng nước, tao tùy tiện hỏi.” Tôi vội vàng cười vỗ vai Mục Mộc.
“Đại khái là vòi nước phòng thí nghiệm không khóa chặt a.” Viên Phi lơ đễnh phụ giúp tôi lên trước: “Trở về đi, đụng phải bảo vệ trực ban liền thảm.”
Tôi vịn tường, lặng lẽ chèo chống cho hai chân có chút nhũn ra. Tay Viên Phi phủ tại vai tôi lơ đãng khẽ run, tôi thì mượn nhiệt độ từ tay hắn mà thoáng an ủi ý sợ trong lòng ta, có khi túc địch lợi dụng lẫn nhau cũng không phải là không thể.
‘ Tí tách ’
Tiếng bọt nước, rất nhỏ, vang lên, quanh quẩn suốt tầng năm, bởi vì quá mức yên tĩnh khiến cho nó như đang ở bên cạnh, lại như đang ở rất xa.
Tôi ngẩng đầu nhìn hành lang, trầm mặc theo mọi người chậm rãi đi khỏi dãy phòng học, chỉ là, trong đầu dường như còn tiếng vọng của âm vang nhẹ nhàng kia:
‘ Tí tách ’
Truyện khác cùng thể loại
3923 chương
9 chương
9 chương