Trong nhà tắm, Duy nhìn mình trong gương. Mắt anh nhìn thẳng nhưng vẫn chưa thể định thần. Những thanh âm hỗn độn ù ù trong óc. Anh vốc nước, táp mạnh lên mặt. Cái lạnh đẩy những tiếng ù trôi ra ngoài. Anh khóa cửa phòng. Lúc bước ra hành lang, anh nhìn xuống bãi biển. Không có ai ở đó. Bãi biển hoàn toàn trống. Anh vội vã đi xuống thang gác đến phòng ăn. Phòng ăn ồn ào tiếng cười nói và tiếng bát đũa. Từ bên ngoài đã nghe rõ cả một quầng âm thanh lộn xộn, phủ lên những bóng người. Bữa tối hôm nay ăn theo kiểu buffet. Thức ăn được bày xung quanh một dãy bàn ở giữa phòng; bàn ngồi ăn được xếp rải rác quanh đó. Mọi người đang xếp thành hàng dài để lấy thức ăn vào đĩa. Duy chưa bước vào phòng vội. Anh đứng lại ở cửa ra vào và kín đáo nhìn khắp phòng ăn. Không thấy bóng váy trắng. Cũng không thấy bóng áo đen của Hoàng đâu cả. Ai đó gọi tên anh. Duy nhìn về phía tiếng gọi. Phong đang vẫy anh từ trong góc phòng. Mấy đồng nghiệp ở Hà Nội ngồi cùng bàn đó. Anh gật đầu đáp lại rồi lách qua dãy người để đi về phía họ. Vỏ tôm, càng cua, mai cua và vỏ sò đã chất thành một đống nhỏ chính giữa bàn ăn. Những vệt nước đỏ và vàng lem nhem trên tấm khăn phủ trắng. - Anh đi lấy đi – Phong giục – Nhanh lên không mọi người ăn hết bây giờ. Duy miễn cưỡng đi ra, xếp vào dòng người. Những người trước và sau anh vừa chờ đến lượt vừa chỉ trỏ các món ăn. Thi thoảng, cánh tay họ quệt vào anh. Anh bỏ qua những cánh tay quệt bằng cách nhìn chăm chú vào lưng áo của người đằng trước và nhích dần lên mỗi khi cái lưng áo đó lùi ra xa khỏi tầm mắt anh. Đến lượt mình, anh chừa tôm và cua ra. Anh chọn những gì trông gọn gà không phải bóc. Cũng chẳng biết là những gì. Anh nhặt mỗi thứ một ít rồi bê đĩa trở lại bàn ăn. Phong và các đồng nghiệp của anh nói chuyện rôm rả trong khi ăn – chuyện thức ăn, chuyện thể thao, chuyện công việc, chuyện tắm biển, chuyện đi chơi trong thành phố, chuyện ai giàu, ai mới phá sản, chuyện con cái, chuyện chính trị, chuyện công nghệ, chuyện tiền thưởng Tết, chuyện du lịch, vân vân… - Chốc nữa có nhảy đấy – Phong nói – Mới thuê nhạc công về rồi. Những người quanh anh ồn ào. - Anh có sang nhảy không? – Phong hỏi anh. - Không – anh nói. - Sang nhảy cho vui – Phong cười – Mấy khi… Anh không trả lời. Từ đó trở đi, anh chỉ chăm chú ngồi ăn và nghe mọi người nói chuyện. Câu chuyện nhắc đến Hoàng. Một ai đó hỏi một người khác về xuất thân của Hoàng. - Rồi sẽ lên Bộ thôi. Vào đây chỉ là hình thức! – ai đó nói thõng. - Cơ cấu cả! Họ nói về một kế hoạch rõ ràng cho Hoàng mà ai cũng có vẻ biết rất rõ. Duy tự hỏi không biết những đồng nghiệp của anh có nghĩ rằng có một kế hoạch nào đó sắp sẵn cho cái người mang họ Nguyễn Phước nổi tiếng là anh hay không (họ nên biết là chẳng có kế hoạch quái nào cả). Nếu có, họ đã giả vờ rất khéo trong mấy năm qua. Một lát sau, Duy đứng dậy kéo ghế để đi lấy thêm thức ăn. Ngay bàn bên cạnh, người con gái áo trắng đang ngồi ăn. Nàng cúi đầu. Đĩa của nàng cũng không có cua với tôm trong khi trước mặt những người ngồi cạnh nàng cũng có những đống vỏ tôm và mai cua nhỏ. Hoàng ngồi cạnh nàng ở phía bên kia. Một tay Hoàng đặt lên lưng ghế của nàng. Anh ta đang say sưa nói chuyện với những người khác. Họ đến vào lúc nào? Sao anh không nghe thấy tiếng cười của Hoàng từ nãy đến giờ? Nàng đã nhìn thấy anh bao lâu? Có lẽ nàng đã ngồi đó suốt lúc anh ngồi ăn như một cái bóng, chẳng nói chuyện với ai? Từ vị trí đó, nàng chỉ có thể nhìn vào lưng anh. Trong giây lát, tay chân anh trở nên thừa thãi. Cái đĩay đột nhiên trở nên một vật lố bịch, nham nhơ những vệt nước sốt màu vàng. Anh không biết dáng đứng của anh có thẳng thớm không hay lại khấp khểnh. M vẫn hay bảo anh thường đứng hơi gù lưng; mỗi lần nói thế, nàng thường để một tay ra trước ngực anh, một tay ra sau lưng anh để uốn người anh thẳng lên. Nhớ đến đây, anh khẽ ưỡn người. Anh hít một hơi dài và thở mạnh ra. Rồi anh bắt đầu đi quanh bàn ăn. Khi anh đứng ở cái bàn tròn, đối diện với người con gái áo trắng, Duy cố tình dừng lại lâu hơn một chút. Anh cầm cái thìa to xúc món gì đó màu vàng vàng ở trước mặt vào đĩa. Người phía sau anh chỉ vào đĩa của anh và nói một câu gì đó. Anh không nghe rõ nhưng anh quay sang người này, vừa nở một nụ cười vừa nói rằng món này rất ngon (không biết nó là món quái gì). Người bên cạnh anh nói tiếp một điều gì đó. Có lẽ nó cũng không có gì đáng cười nhưng anh vẫn tiếp tục cười và nói chuyện với người đó. Chân anh bước đi quanh bàn. Đĩa thức ăn theo đó đầy lên. Khi cuộc đi dạo quanh bàn buộc phải kết thúc, anh từ tốn đi về lại bàn. Anh không hề nhìn về phía có bóng áo trắng mặc dù không lúc nào cái bóng mờ mờ đó thoát khỏi mắt anh. Anh biết nàng đang nhìn anh. Anh giữ người thẳng thớm. Bước đi đàng hoàng. Anh khẽ kéo cái ghế nghiêng đi một chút để ngồi chéo. Từ phút ấy, anh bắt đầu hào hứng nói chuyện với người bên cạnh anh. Anh cười. Anh sẻ một ít thức ăn của anh vào đĩa của Phong. Anh chăm chú lắng nghe người đối diện nói gì đó về chuyện học phí cấp một. Anh pha trò. Trong lúc làm tất cả những việc đó, anh không quên vừa nói vừa cố tình quay ngang mặt ra. Từ vị trí đó, nàng sẽ nhìn thấy mặt anh nhìn nghiêng; và anh nhìn được thấy nàng bằng đuôi mắt. Anh biết là nàng nhìn anh thỉnh thoảng trong lúc ăn. Anh biết cả cánh tay của Hoàng vòng sau lưng ghế nàng trong suốt thời gian đó. Và tiếng cười cùng giọng nói sang sảng của Hoàng thì không lẫn đi đâu được.