Hắn liền chạy đến phòng ngủ thì thấy quần áo của nó đã không còn nữa, Ngân đã quyết định ra đi vĩnh viễn rồi, liệu nó có hối hận vì quyết định nhất thời nông nổi của mình. Hắn như người mất hồn, những giọt nước mắt lại một lần nữa rơi trên đôi má vì cô gái ấy. Tuấn tìm đến quan bar , uống rượu say mèm,có lẽ đây là liều thuốc hữu hiệu cho hắn bây giờ, Đạt thấy thế nóng giận, đánh hắn một tát: -Mày từ bao giờ trở nên yếu đuối như vậy vì một cô gái, tỉnh lại đi, nếu mày là một thằng đàn ông thì hãy đi tìm cô ấy về, tại sao mày là chiều theo ý nguyện của cô ấy, rồi mày sẽ hối hận cả đời đó. Hắn dường như tỉnh lại. -Cảm ơn mày, thôi tao mệt rồi tao về đâyHắn về nhà, một cảm giác trống vắng thấy lạ thường. Hắn tắm rửa rồi đi ngủ,quá mệt mỏi rồi. Sáng hôm sau, như thường lệ hắn vẫn tới công ty làm, khuôn mặt lạnh lùng bao trùm cả công ty. -Đạt à, lên phòng tao có việc - ok tao lên liền Đạt- Trưởng phòng kế hoạch công ty hắn đó lên tới nơi. -Có chuyện gì à? -Mày giúp tao điều tra thông tin về chỗ ở của Ngân, sẵn tiện nhờ mày điều tra luôn cái vụ đụng xe xảy ra với Ngân. -Hồi hôm đánh mày một tát có vẻ tỉnh rồi đó. Không thành vấn đề cứ để tao lo. ~ 1 tuần trôi qua. Tuấn đã có địa chỉ nơi mà nó đang ở, nhưng hắn muốn có thời gian để suy nghi về tình cảm hai người. Thật sự có nên viết tiếp câu chuyện tình đang giang dở nữa hay không? Hay cứ để một cái kết như thế. Và hắn đã biết được ai đứng đằng sau cái vụ tai nạn tưởng chừng như “ vô tình” ấy, Thảo thật sự cô đã thay đổi quá nhiều không còn là một cô bé hồn nhiên, dễ mến như ngày nào nữa, vì qúa yêu hắn cô đã bất chấp tất cả đánh mất tình bạn lẫn tình người, thật sự quá mù quáng. Tình yêu nhiều khi không phải bắt ép, ép buộc rằng :” Anh nhất định phải yêu tôi bằng mọi giá” mà phải tự nguyện , sai lầm khi Thảo đã chọn nhầm đường , nhưng rõ là cô cũng hiểu rằng:” Hắn vốn không thuộc về mình”, nhưng tại sao lại cố chấp đến thế, còn có nhiều ngã rẽ cho Thảo cơ mà. Và cái kết là Thảo phải trả giá cho những hành vi thiếu suy nghĩ của mình. ~ 2 năm sau Một buổi sáng nắng nhẹ, trời trong xanh, từng đàn chim hót líu lo bay lợn trên bầu trời xanh thẳm,La hai những ngày này đẹp lắm. Có những nỗi đau đã phai nhạt dần theo thời gian, nhưng tận sâu thẳm trong trái tim vẫn có một khoảng trống vô hình nào đó khiến 2 con người dù ở xa nhưng vẫn luôn nhớ đến nhau. Ngân giờ đây đã chững chạc, trưởng thành hơn rất nhiều, và nụ cười cũng đã xuất hiện nhiêu hơn trên đôi môi.Hắn bây giờ đã thành đạt, có tiếng trên thương trường, nhưng không một phút giây nào tuấn quên đi hình bóng của ngân. Những người biết được sự tình của 2 người, hỏi hắn:” Tại sao không tìm ngân” , hắn chỉ im lặng không trả lời. Về phần Ngân , nó đang làm việc tại một trường mẫu giáo , hằng ngày được nhìn các em thơ vui đùa, những kỉ niệm buồn lại tìm về, nó nghĩ rằng nếu bé cưng của còn sống thì chắc bây giờ đã trơn 2 tuổi , và trong tim lại nhói đau, lo lắng , luôn nhung nhớ tuấn, tự hỏi rằng:” Liệu tuấn sống có tốt , đã tìm hạnh phúc riêng cho mình chưa?”, nó bây giờ vẫn cô đơn, mẹ ngân nói hoài:” Mày có chồng đi, cho tao nhờ”, nhưng lần nào cũng vậy nó chỉ đáp lại một câu đơn giản:” Con ở vầy, nuôi mẹ là được rồi”. - - - -