Nói rồi hắn bế ngân đến cửa tiệm quần áo trước ánh mắt của biết bao cô nàng đang nhìn đắm đuối hắn, tới tiệm hắn dìu nó ngồi vào ghế, và nói với chủ cửa hàng: - Lấy cho cô gái này một bộ đồ công sở . Ngân mắt chữ o mồm chữ a liền chửi hắn: - này anh điên à, tui là nhân viên vệ sinh chứ đâu phải nhân viên văn phòng đúng là đồ dở hơi , nói rồi nó mỉm cười với cô bán hàng nói: - chị lấy cho em một bộ quần áo đơn giản, phù hợp với nhân viên vệ sinh như em. Cô nhân viên lấy ra một bộ đồ phù hợp rồi đưa nó mặc vào, khi định đi ra khỏi cửa tiệm hắn định giúp ngân, nhưng nó bắt đầu có tiếng nói riêng cho mình: - thưa ngài, tôi có khả năng đi được nên đừng để tôi làm tâm điểm chú ý của mọi người ở ngoài đường, cũng như trong công ty, mà anh là gì của tôi? đâu có quan hệ thân thích gì . Nhưng với cá tính của hắn thì biết rồi đó , nó nói là nói chứ hắn làm thì vẫn làm thôi , nhưng hắn cũng biết ý của nó nên đi 1 đường vào bí mật lên sân thượng của tòa nhà. Tới nơi , nó khá ngỡ ngàng với cảnh vật nơi đây, hòa hợp với thiên nhiên , thì ra công ty còn có nơi để hít thở bầu không khí từ tự nhiên, yên tĩnh mà ít người lui tới, nó sực nhớ ra “ chết rồi , mama tổng quản xin bã đi có 15 phút mà bây giờ 20 phút rồi tiền lương của con không có cánh mà bay rồi” nó liếc mắt nhìn hắn chửi thầm” đồ chết bầm, tôi có bị sao là tại anh hết đó” nhưng vừa nhìn qua thì hắn nói 1 câu rồi bỏ đi: - tôi đi trước đây, tôi sẽ nói cô quản lí cho cô nghỉ ngày này mai hẵn đi làm,từ nay phải biết cẩn thận. -biết rồi ông bạn của tôi ạ, cô le lưỡi ra trêu hắn. Khi nó lếch xuống nơi làm việc thì bà mama tổng quản lên tiếng: - cô đúng là ỷ mình có người đỡ đầu nên muốn sao thì muốn à. - dạ em xin lỗi. - thôi đi chị người ta có trưởng phòng kế hoạch đỡ đầu, xin nghỉ cả ngày hôm nay , quan nói thì lính nghe thôi. Ngày đầu tiên đi làm của nó là thế đấy, mọi chuyện rối lên, nó cũng chỉ muốn là một con người bình thường hằng ngày đi làm và lặng lẽ ra về như bao người khác, nhưng không chính cuộc đời đã xô đẩy cô đến những tình huống bất ngờ, gặp lại hắn, rồi tới thảo, bị người ta ăn hiếp, và sự quan tâm đặc biệt của hắn , có lẽ ông trời đã định cho nó đầy rẫy những tình huống đó, ngay từ giây phút gặp lại khuôn mặt quen thuộc trong tâm trí nó 4 năm ấy , nó đã muốn nghỉ việc, nhưng tiền lương của công ty này cao chứ công việc ngân làm trong quá khứ lương thấp lè tè chế độ đãi ngộ nhân viên kém , thôi vậy hắn là tổng giám đốc , cô chỉ là một nhân viên quèn, nên cũng chả có cơ hội nào gặp hắn, mà nếu gặp thì sao chứ. Còn hắn cũng chả hiểu tại sao mình lại có hành động như vậy , người ta thường ví von hắn là con người của công việc , nhưng khi gặp nó , câu ví von ấy đã mất hiệu lực, hắn không hiểu lí do vì sao mình lại đem lòng yêu thầm một con người như ngân không có ưu điểm gì đáng nổi bậc. Có ai trong số chúng ta dám nói rằng mình hiểu tình yêu , vì tình yêu được viết nên bằng thứ mực của trái tim, là thứ tình cảm mãnh liệt dù có xa bao nhiêu năm trời vẫn không xóa được.