Tiếng gọi của tình yêu
Chương 3
Phi Kiệt bất ngờ trước hành động của Mã Như “Mã Như...”
Cậu cảm nhận được hơi nóng từ người Mã Như đang chuyền qua cơ thể mình. Mã Như hai mắt dần rơi lệ.
Á Thiên cầm trên tay phần cháo định đem vào cho Mã Như ăn thì vừa mở cửa vào Á Thiên thấy được cảnh tượng đó khiến cho hắn nhìn Phi Kiệt bằng cặp mắt thú dữ.
Cơn giận bắt đầu dâng trào. Hắn bước thật dài đến Phi Kiệt cầm tay Mã Như hất ra. Phi Kiệt vừa xoay người lại thì bị Á Thiên đấm vào mặt mình một cú thật đau. Mã Như đơ người nhìn Á Thiên ,người cậu bắt đầu run lên.
“Tao cấm mày đụng vào Mã Như” dứt câu hắn lại gần Mã Như ôm chặt cậu ,chỉ vì ghen tuông mà hắn nói chuyện thô tục với Phi Kiệt.
Phi Kiệt cũng không hơn thua gì "Mày thích Mã Như sao ?” Phi Kiệt cười ranh mãnh ,đứng dậy nhìn Mã Như rồi kéo tay cậu lại người mình “Nếu mà đã như vậy thì...tao sẽ không để mày dễ dàng có được Mã Như”.
Mã Như lảo đảo không tin vào lời của Phi Kiệt. Á Thiên bây giờ mới biết không phãi chỉ riêng mình thích Mã Như mà còn có tên thứ hai nữa.
Phi Kiệt không muốn Mã Như thấy cảnh bạo lực nên ra điền kiện. “Tao cũng không muốn Mã Như phải khó xử nên...cho Mã Như thời gian,OK ?”
Á Thiên im lặng dường như cũng tán thành. Mã Như hai tai ong ong như mới vừa có tiếng boom nổ. Á Thiên cảm thấy khó chịu muốn ra khỏi phòng nhưng lại không cam tâm để hai người bọn họ trong phòng.
Vĩnh Khang đứng lấp ló ở cũng đã được một lúc lâu ,nghe được toàn bộ câu chuyện bắt đầu thấy gây gứt trong lòng.
Vĩnh Khang ánh mắt hướng về phía Á Thiên. Chợt bị Á Thiên thấy đang đứng ngay cửa ,cậu liền quay lưng chạy.
“Vĩnh Khang cậu ta làm gì ở đó chứ ?” Á Thiên nghĩ.
Phi Kiệt đột nhiên lên tiếng “Mày về phòng đi. Đừng lo tao không làm gì Mã Như đâu.”
Mã Như khuôn mắt bắt đầu xanh xao ,tối sầm lại.
Á Thiên chân bước ra khỏi phòng nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không an tâm. Hắn liếc nhìn Mã Như một cái rồi đi ra đóng cửa lại nghe một tiếng rầm.
Phi Kiệt đỡ Mã Như nãy giờ hơi nóng bốc ra từ người Mã Như ngày càng nóng hơn ,cậu nhẹ nhàng lấy tay sờ lên trán Mã Như tay cậu như vừa mới chạm vào lửa.
“Mã Như cậu bị sốt rồi !” Phi Kiệt ôn nhu.
“Phi Kiệt tớ...tớ....” chưa dứt câu ,Mã Như gụy xuống hai mắt nhắm lại. Phi Kiệt ôm chặt cậu ,đỡ lên giường nằm xuống. Phi Kiệt ân cần hai tay kéo chăn đến vai cậu.
Chỉ trong một tiếng mà Mã Như giật mình gần 3 lần khiến cho Phi Kiệt không thể nào ngồi yên ,cứ ngồi cạnh trông cậu.
Cả người Phi Kiệt uể oải hai mắt him híp dần ,bước vào phòng tắm. Tiếng nước rơi lột đột vang khắp phòng tắm ,một dòng nước lạnh ngắt chảy xuống người Phi Kiệt ,giúp hắn cảm thấy khỏe khoắn hơn.
Bên ngoài Mã Như đang vẫn còn ngủ say không biết trời trăng mây gió gì. Phi Kiệt bước ra trên cổ choàng chiếc khăn bông màu trắng ,lại gần Mã Như cúi xuống tay chạm nhẹ lên môi cậu.
Cậu vẫn cứ ngủ không thề có chút động tĩnh. Phi Kiệt lấy tay sờ lên trán Mã Như ,vẫn còn nóng nhưng đỡ hơn nhiều rồi.
“Mã Như tôi sẽ không để Á Thiên dành được cậu đâu !” Phi Kiệt gồng tay nói một câu dứt khoát.
Cậu nhanh chóng thay ra bộ đồng sinh chỉnh tề tay xách cặp quải lên vai bước đi ,vừa mở cửa bước ra thì cậu bỗng dừng lại nghiêng đầu nhìn Mã Như rồi sải chân dài đi.
Bước ra tới cửa ,cậu vô tình gặp Á Thiên và Vĩnh Khang. Ánh mắt Á Thiên nhìn Phi Kiệt ,nhìn qua nhìn lại tạo ra một tia sét cực mạnh trên không trung.
Vĩnh Khang đứng ở giữa hai người mà bực bội “Chào buổi trưa Phi Kiệt”
“Chào !” Phi Kiệt lạnh lùng miệng dù nó với Vĩnh Khang nhưng ánh mắt lại nhìn Á Thiên.
“Chúng ta cùng đi đến lớp thôi sắp trễ rồi !” Vĩnh Khang cậu kìm nén bực bội tươi cười nói.
Á Thiên không một câu nói đã sải chân bước đi ,Phi Kiệt cũng chẳng quan tâm ,hiện tại bây giờ cậu rất lo cho Mã Như.
“Phi Kiệt mình đi thôi cậu đứng đó làm gì thế ?” Vĩnh Khang lay lay tay cậu.
Phi Kiệt im lặng bước đi.
Cả ba cùng nhau đi tới lớp ,Á Thiên là người bước vào đầu tiên ,khuông mặt âm u ,phía trên dường như một đám mây đen bao quanh cậu.
Phi Kiệt và Vĩnh Khang bước vào lớp thì bọn con gái tới tấp ùa vào Phi Kiệt .Vĩnh Khang muốn thoát mà khó ra được.
“Trời ơi! Mấy đứa con gái làm gì vậy ?Làm như Phi Kiệt là người nổi tiếng vậy đó.”Vĩnh Khang khó chịu nói.
Á Thiên đứng dậy ,đập tay lên bàn một cái rất mạnh ,âm thanh vang khắp phòng ,mọi hoạt động đều dừng lại hướng mắt ra phía Á Thiên.
“Ồn Ào quá các người về chỗ hết coi !Hết Mã Như rồi lại tới hắn hả ?” Á Thiên nói to.
Vĩnh Khang bị câu nói của Á Thiên khiến cậu bị giật cả mình chế lặng tại chỗ ,cậu thầm suy nghĩ “Tại sao Á Thiên lại giận dữ như vậy chứ ?Không lẽ chỉ vì Mã Như mà như vậy sao ?”
Đứng một hồi lâu ,đám con gái cũng về ngồi ,Phi Kiệt lại gần Vĩnh Khang để tay lên vai cậu "Sao vậy ?"
Vĩnh Khang bình tĩnh lại trả lời “Không gì !”
Xong ,cả hai cùng bước xuống chỗ ngồi của mình. Bầu không khí rơi vào tình trạng im ắng làm sao.
Cô giáo chủ nhiệm Bạch Lăng bước vô ,cũng như hồi sáng có người được thêm vào lớp. Nhưng hôm nay khác hôm qua chỉ có một người.
Bạch Lăng để cặp mình lên bàn ,rồi đứng trước lớp để tay lên vai cậu bạn như ra hiệu để mình giới thiệu.
“Chào mọi người tớ tên Trương Hàm Nhân ,là học sinh mới ,mong mọi người giúp đỡ”.
Cả lớp xì xào gì đó rồi nhìn cậu.
Bạch Lăng vỗ tay hai cái rồi chỉ định chỗ ngồi cho Hàm Nhân.
Bạch Lăng nhìn sơ lược qua lớp.
Ánh mắt cô dừng lại tại chỗ ngồi cạnh Phi Kiệt hỏi “Phi Kiệt hôm nay Mã Như không đi học sao ?”
Đám con gái nghe Mã Như vắng mặt trong lòng khó chịu ,muốn tới thăm Mã Như.
Phi Kiệt đứng dậy trả lời “Dạ ! Mã Như bạn ấy bị sốt nên không tới lớp được !”
Á Thiên nghe vậy trong lòng cũng lo lắng không mấy.
“Mã Như bị sốt sao ?" Bạch Lăng suy nghĩ một lúc thì bàn tay quơ xuống như chỉ định kêu Phi Kiệt ngồi xuống.
Phi Kiệt ngồi xuống ,Bạch Lăng cô nhìn xuống cuối lớp thấy đó là chỗ trống cuối cùng “Hàm Nhân em ngồi cạnh Hạo Minh đi”. Hàm Nhân nhìn xuống rồi bước xuống chỗ mình ngồi.
Á Thiên liếc mắt nhìn cậu ,Phi Kiệt thấy được liền bực dọc muốn đấm vào mặt hắn một cái.
Hàm Nhân ngồi xuống nhìn người bên cạnh “Chào cậu ! cậu tên Hạo Minh ?” Người nọ trả lời “Ừm”
“Tớ làm quen được không ?”
“Được !”
“Phòng KTX của cậu số mấy vậy ?”
“267” Giọng Hạo Minh ngày càng trầm xuống trông thật khó chịu.
“Vậy à ? tớ chung phòng với cậu đó ! Trùng hợp gê ”
Hạo Minh nghĩ thầm “Thằng này ! Làm gì mà miệng nói liên tục không ngừng! Thiệt là ... Đã vậy còn ở chung phòng với nó ,phiền chết đi được”
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
122 chương
20 chương
85 chương
30 chương