Quét dọn mấy gian phòng một lượt, Kim Phi Dao thấy cần phải mua một bản “Tiểu Linh quyết”, học mấy pháp thuật trong đó. Những pháp thuật trụ cột này rất hữu dụng trong cuộc sống hàng ngày. Ví dụ như hỏa viêm thuật, có thể nổi lửa thắp đèn hay hủy thi diệt tích; khống thủy thuật cũng rất được, có thể giặt quần áo, lau sàn nhà, sau này trồng linh thảo thì còn có thể dùng để tưới nước; phong quyển thuật thì có thể bắt chước tu sĩ kia, dùng để quét sân, lau tro bụi, vừa nhanh vừa sạch sẽ. Giờ đã có tiền, cũng có nơi để ở lâu dài, nàng không thể tiếp tục ngược đãi bản thân được. Kim Phi Dao mua một lúc mười bộ quần áo, gương đồng lược ngọc cũng đặt mua, chăn gấm màn trướng cũng chọn thứ tốt. Mấy thứ nàng chọn vốn là dành cho hoàng tộc hầu tước ở thế tục, nhưng trong thành Lạc Tiên thì chỉ là hàng hóa tầm thường, một khối linh thạch có thể mua được vài món, tu tiên đúng là lắm ưu việt. Ba gian phòng dưới lầu, ngoại trừ tu luyện thất thì hai phòng còn lại tạm thời Kim Phi Dao không cần dùng đến. Nhìn phòng luyện đan trống rỗng, nàng không biết mấy người không phải là tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì dùng cái gì để thay thế chân hỏa mà luyện đan. Trên phương diện luyện đan, nàng không biết chút gì, đang định mấy hôm nữa sẽ đi mua mấy bản nhập môn luyện đan về xem. Còn phòng linh thú cũng trống hoác lại khiến Kim Phi Dao nảy lên ý nghĩ nuôi một con linh thú. Tu sĩ Luyện Khí kỳ chưa thể ngự khí phi hành, lúc đi ra ngoài rất không tiện. Có vài tu sĩ Trúc Cơ kỳ nuôi linh thú làm phương tiện đi lại thay cho đôi chân mà không dùng pháp khí phi hành, như vậy có thể tiết kiệm linh lực. Mấy hôm trước nàng nhìn thấy một nữ tu sĩ cưỡi một con chim to trắng như tuyết bay tới cửa thành Lạc Tiên, mà nữ tu sĩ đó cũng chỉ có tu vi Luyện Khí trung kỳ. Nuôi một linh thú biết bay sẽ rất tiện lợi. Mà không nói đến bay, có rất nhiều tu sĩ Luyện Khí kỳ cưỡi các loại linh thú hình thù kỳ quái chuyên chạy bộ. Người cưỡi ngựa giống nàng cũng có, nhưng khác là người ta không cưỡi ngựa bình thường mà là ngựa thanh linh, một ngày có thể đi ngàn dặm, chỉ có đồ ngốc mới giống như nàng, đã Luyện Khí trung kỳ còn cưỡi ngựa thường. Treo mấy bức tranh trong phòng tu luyện, lại mang thêm mấy chậu hoa cây cảnh vào, căn phòng tu luyện lạnh lẽo cũng có thêm chút sức sống. Cuối cùng, Kim Phi Dao đặt cái bồ đoàn mới mua lên bệ ngồi giữa phòng tu luyện, vậy là một căn phòng tu luyện xinh xắn đã hình thành. Người khác mua bồ đoàn thường lựa chọn những cái làm từ loại tài liệu có thể trợ giúp hấp thu linh khí. Lúc đầu nàng cũng định như vậy, nhưng vừa bước vào cửa hàng bán bồ đoàn, nàng đã bị dọa cho chết khiếp. Chỉ một cái bồ đoàn bình thường làm từ cỏ cũng tốn tám trăm linh thạch, càng không phải nói tới những cái bồ đoàn làm từ hấp linh thạch hoặc bách tiên thảo. Tu tiên giới chính là như vậy, chỉ cần là thứ có thể hấp thu linh khí, dù là hấp thu nhiều hơn bình thường một tia linh khí thôi, cũng thành quý giá khiến người ta nhìn mà đau lòng. Kim Phi Dao không thể hoang phí như vậy, tám trăm linh thạch một cái bồ đoàn cỏ, lượng linh khí gia tăng khi tu luyện lại ít đến đáng thương. Số linh thạch này thà để mua đan dược còn hơn. Vốn định không mua mà đi tìm ít cỏ lau về tự làm lấy một cái, chỉ cần có thể ngồi, không đau không ngứa là được, nàng lại nhìn thấy giá bày bán bồ đoàn cũ. Bồ đoàn cũ đúng là đồ cũ, rất cũ, chỉ cần mấy chục linh thạch là mua được một cái, cái lành lặn một chút thì hai ba trăm. Kim Phi Dao liền chọn một cái thích hợp nhất, vải dệt bên ngoài đã sờn rách thảm thương, chỉ tốn hai mươi ba khối linh thạch. Nhưng sờn rách không phải vấn đề với nàng, nàng tới tiệm may quần áo, mua một ít vải hoa văn thanh lịch, bảo người trong tiệm may một cái vỏ cho bồ đoàn. Dù sao chân trâu ngọc thạch trong này không đáng bao nhiêu, chỉ mất một khối linh thạch là đủ để đính lên bồ đoàn rồi. Nhìn mảnh vườn trước sân, Kim Phi Dao lại không biết phải xử lý thế nào. Thời gian linh thảo sinh trưởng đều rất dài, không nói tới trăm năm, ngay cả một vài loại linh thảo bình thường cũng mất ít nhất mười mấy hai mươi năm mới tích đủ dược linh để luyện chế. Cũng không biết mình có thể ở đây vài thập niên không, nếu ở vài năm đã đi thì những linh dược này cũng không mang theo được. Nàng đã nghe nói đến một loại giới tử không gian, có thể phá vỡ không gian, tự mình hình thành một không gian riêng biệt, có thể gieo trồng linh thảo, nuôi linh thú, xây dựng phòng ở trong đó, hơn nữa còn có thể mang theo bên người, vô cùng tiện lợi. Tuy nhiên, nghĩ cũng chỉ là nghĩ, thứ đó nàng mới chỉ nghe nói tới. Tuy biết nhưng mỗi cái giới tử không gian đều do tu sĩ Hóa Thần kỳ dùng bí pháp, tiêu phí mấy trăm năm mới tạo ra được, giữ cho bản thân và đệ tử chân truyền dùng còn không đủ, làm sao có thể truyền ra ngoài. Tuy giới tử không gian nhỏ nàng chưa được thấy nhưng lại đã nhìn thấy giới tử không gian to, thành Lạc Tiên có một cái. Nhưng bình thường nó không được mở ra, chỉ có thể nhìn thấy tám khối linh thạch vĩ đại cách nhau mấy chục trượng trôi nổi phập phềnh trong không trung, mà ở giữa chúng chính là cửa vào của bí cảnh. Thành Lạc Tiên có thể có nhiều môn phái và gia tộc xây dựng phân đường như vậy, trừ nguyên nhân là nơi này có nhiều vật tư ra thì nguyên nhân lớn nhất chính là Lạc Tiên bí cảnh, một giới tử không gian, một dược điền cực lớn. Truyền thuyết nói rằng mấy ngàn năm trước có năm tu sĩ đã phát hiện ra giới tử không gian mà tiền nhân để lại này, phát hiện bên trong rất nhiều linh thảo và yêu thú. Do trong đó linh khí nồng đậm, không gian cũng không nhỏ, năm người liền giữ lại, chia đều những thứ trong đó. Năm người đó chính là thủy tổ của Lạc Tiên điện. Để áp chế đối phương, năm người đều khai sơn lập phái thu đệ tử. Dân cư càng ngày càng nhiều, một nơi tùy tiện lập thành cũng càng ngày càng phồn vinh. Thời gian trôi qua, đầu tiên chỉ có các môn phái lớn mới xây dựng phân đường ở đây, sau thì ngay cả các môn phái nhỏ cũng chen vào. Lúc đầu các phương cũng đánh nhau vài bận để tranh giành bí cảnh này, náo loạn mất mấy trăm năm. Cuối cùng không ai náo loạn nữa, tất cả cùng ngồi xuống trao đổi, phương pháp giải quyết cuối cùng chính là: cứ mười năm, Lạc Tiên điện có thể phái hai trăm đệ tử vào Lạc Tiên bí cảnh. Còn các môn phái khác chỉ cần giao ra mười vạn hạ phẩm linh thạch cho Lạc Tiên điện là có thể cử hai mươi đệ tử vào trong bí cảnh cứ mười năm mở một lần này để tầm bảo. Tán tu cũng có thể đi vào nhưng thu phí cao hơn. Nếu môn phái chi mười vạn linh thạch là có thể cử hai mươi đệ tử đi thì tán tu phải chi năm vạn linh thạch mới được một người. Hơn nữa, Lạc Tiên bí cảnh chỉ cho tu sĩ tu vi từ Trúc Cơ kỳ trở xuống mới có thể tiến vào, mà những tán tu Trúc Cơ kỳ giàu có thì ít đến đáng thương, thành ra tán tu vào đó rất ít. Năm đại phái Lạc Tiên điện đồng ý điều kiện đó chẳng phải do bọn họ sợ các môn phái kia mà là có nguyên nhân khác, đây là do Kim Phi Dao nghe các tu sĩ khác tán gẫu mới biết. Hóa ra, trên đời có rất nhiều địa giới tu tiên, các địa giới tu tiên căn cứ vào thực lực mà phân chia cấp bậc. Cao nhất là Thiên cấp giới, sau đó đến Tiên cấp giới, Linh cấp giới, và thấp nhất là Địa cấp giới. Tu tiên địa giới cấp bậc càng cao thì thực lực càng mạnh, ưu việt có được cũng càng nhiều. Tu sĩ thượng tầng có thể có được ưu việt gì không phải là chuyện mà một tép riu Luyện Khí kỳ có thể biết, nhưng nghe nói là cạnh tranh trong đó vô cùng kịch liệt. Kim Phi Dao ở Nam Sơn giới, hiện tại chính là một tu tiên giới Địa cấp. Cứ mỗi năm trăm năm lại có một trận so đấu giữa các địa giới, địa giới thua trận sẽ phải giao một vài khu vực khai thác mỏ, linh thạch, hoặc động tiên và địa bàn cho địa giới thắng trận. Có một vài địa giới vì luôn thua mà bị thôn tính luôn. Nghe nói lần đấu trước do bọn họ làm náo loạn nên Nam Sơn giới bị thua trận, các đại môn phái tổn thất không ít địa bàn. Không chỉ địa giới bị thu nhỏ lại mà bị mất khu vưc khai thác mỏ càng là tổn thất nặng nề. Để bảo toàn địa giới hiện tại, cũng vì lợi ích lớn hơn nữa nên mọi người cùng quyết định chia sẻ bí cảnh này. Lại nói tiếp, Lạc Tiên điện cũng không chịu thiệt, cứ mười năm lại thu vào một lượng lớn linh thạch từ các phái. Vì thế nên Toàn Tiên môn của Lạc Tiên điện mới có thể chiếm một địa bàn lớn như vậy trong thành Lạc Tiên chuyên để cho môn nhân Luyện Khí kỳ ở. Tính ra, bọn họ cung cấp nơi ở và ba bữa cơm nhưng không phân phát đan dược và linh thạch như các môn phái khác, mà các tán tu còn phải nhận nhiệm vụ tự kiếm linh thạch để dùng, những nhiệm vụ này được giao qua Toàn Tiên môn đã sớm bị bọn họ bớt lại một phần. Mà cuộc tranh tài đoạt Trúc Cơ đan kia là hy vọng hàng năm có thể xuất hiện thêm mười tên tu sĩ Trúc Cơ, mượn sức gia nhập vào Toàn Tiên môn. Những tán tu này có hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, đòn sát thủ nhiều, pháp thuật hỗn loạn khiến người ta khó lòng phòng bị, sau khi Trúc Cơ thường lợi hại hơn tu sĩ do môn phái bồi dưỡng vài phần. Miên man suy nghĩ nửa ngày, Kim Phi Dao vẫn quyết định mua một ít giống linh thảo. Vườn không trồng cũng để không, thực đáng tiếc, kể cả về sau mình không dùng cũng có thể bán cho tu sĩ khác. Cửa hàng trong thành Lạc Tiên chẳng phân biệt ngày đêm, không bao giờ đóng cửa, Kim Phi Dao lại đi mua một ít linh thảo và nhân tiện xem xem có linh thú nào thích hợp không. Vừa ra cửa, nàng đã thấy Ông lão và Lưu Cao Nghĩa đang chuẩn bị dùng cơm. Hai hộp cơm đã được mở ra, bên cạnh còn một cái hộp còn nguyên. “Tiểu dạo hữu, mau tới đây, đồ ăn của ngươi đã được đưa tới rồi, cùng nhau ăn thôi.” Ông lão thấy Kim Phi Dao xuất hiện thì vội vàng gọi nàng tới. Kim Phi Dao kinh ngạc với bản sự của Toàn Tiên môn, bản thân vừa mới đến, còn chưa nói với kẻ nào mà đã có cơm đưa tới. Nàng cười vui vẻ đi tới, nhìn thấy hai người đã bày đồ ăn lên bàn. Hai phần cơm, sáu đĩa thức ăn và hai bát canh không hề giống nhau, xem ra đó là thức ăn yêu thích của từng người. Kim Phi Dao mở hộp thức ăn còn lại ra, cũng là ba món ăn một món canh. Một món ăn chay, một đĩa thịt xào và một đĩa rau xào, một bát đầy canh và một thùng cơm trắng. Nhìn thùng cơm cao bằng hai bàn tay kia, nàng hoài nghi người của Toàn Tiên môn đã hỏi thăm về nàng. Nếu không ai lại đi cho một nữ tu sĩ một thùng cơm, tuy rằng không quá to nhưng ngay cả Ông lão cũng chỉ một bát cơm thôi mà. Đặt đồ ăn của mình lên bàn, Kim Phi Dao cũng ngồi xuống ăn cơm cùng hai người. Ông lão còn có một bầu rượu, rót cho nàng một chén nhỏ, nàng nhấp một ngụm rồi thôi. Ăn cơm xong, Kim Phi Dao liền đi ra ngoài. Phố đã lên đèn, người đến người đi tấp nập. Nàng tới cửa hàng hạt giống mua một ít hạt giống linh thảo, sau đó đi đến nơi tập trung các cửa hàng bán linh thú là phố Bắc Cùng. Vừa tới đầu phố Bắc Cùng đã thấy một loạt cửa hàng linh thú lớn lớn nhỏ nhỏ. Mỗi cửa hàng đều bày một vài lồng linh thú trước cửa làm quảng cáo, những con dịu ngoan đáng yêu thì được buộc lại bằng dây thừng, còn những linh thú hung mãnh thì dùng những chiếc lồng đẹp đẽ nhốt lại, nếu có linh thú quý hiếm còn thu hút không ít người vây xem. Kim Phi Dao cũng hiếu kỳ đi tới, muốn xem mấy chủ quán này dùng linh thú dạng gì để quảng cáo.