Tiên võ đế tôn " chí tôn tiên đế"

Chương 3 : Diệp thần hung hãn

Editor - Tranh TửBeta: Tân SinhĐi ra khỏi phòng, Diệp Thần nhìn xung quanh, đây đúng là một cái vườn nhỏ, khuôn viên chỉ có hai mươi trượng, ở trung tâm vườn nhỏ còn có một gốc cây trồng gọi là linh quả cây. Trong vườn ngoài thiếu niên gọi là Hổ Oa còn có một ông cụ. Ba người ngồi vây quanh một cái bàn đá không lớn lắm, bên cạnh còn có một con chim Điểu to lớn ngồi lù khù lúc này đang trơ mắt nhìn đồ ăn trên bàn, trong giới tu sĩ, loài chim Điểu này được gọi là linh thú, tu sĩ thường dùng cho việc đi lại. Qua việc nói chuyện với nhau, Diệp Thần mới biết đêm qua người cứu hắn là ông cụ gọi là Trương Phong Niên, vì phạm sai lầm mà bị phế tu vi, đẩy xuống tông môn cho nên mới sống ở chân núi Linh Sơn gần Hằng Nhạc Tông. "Đến đây tiểu Ưng, cho ngươ cái này i". Hổ Oa cầm chén đựng một khối thịt khô đổ cho con chim khổng lồ kia, nói xong không quên dùng bàn tay nhỏ sờ sờ đầu của con chim, nhìn bộ dạng chính là đem con chim kia như người thân mà đối đãi. Bên này, Trương Phong Niên điềm đạm cười một tiếng, nhìn về phía Diệp Thần: "Người trẻ tuổi, ngươi cũng là tu sĩ sao? "Đang bỏ thức ăn vào miệng nhai ngấu nghiến, nghe được Trương Phong Niên hỏi, Diệp Thần cuống quýt để chén đũa xuống gật đầu cười. "Vậy ngươi là người của môn phái nào? ""Lão nhân gia, ta không môn không phái, chẳng qua là một tu sĩ tự do mà thôi""Vậy thì thật đáng tiếc" Trương Phong Niên than nhẹ một tiếng: "Phong nhã hào hoa, nên tìm một tông môn tu luyện mới phải, dù sao trong tông môn có tài nguyên tu luyện mà ngươi cần, cũng sẽ không đến mức bằng chừng ấy tuổi tu vi mới đến Ngưng Khí nhất trọng""Tiền bối nói chính là" Diệp Thần lần nữa cười một tiếng vẫn là che dấu mình lại, đương nhiên có thể lần nữa tu luyện hắn nhất định sẽ tìm tông môn tu luyện. Trương Phong Niên nói có lý, làm tu sĩ tự do không nói đến chuyện an toàn, chỉ tài nguyên tu luyện đã là một vấn đề nhưng làm đệ tử môn phái thì không như vậy, ít nhất tông môn có thể nương nhờ, tài nguyên tu luyện cũng nhất định đảm bảo. Thấy Diệp Thần suy tư, Trương Phong Niên hiền hậu cười: "Người trẻ tuổi, có hứng thú làm đồ đệ của Hằng Nhạc Tông không? ""Đương nhiên là có hứng thú". Diệp Thần vội vàng cười nói. Trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy, Hằng Nhạc Tông thực lực không hề kém Chính Dương Tông hơn nữa lúc này hắn đích thực không có nơi nào đề đi, bản thân lại đang ở Hằng Nhạc Tông, nên đây nhất định là lựa chọn tốt nhất cho hắn. Có thể nói, lúc này hắn thập phần hăng hái, ở Chính Dương Tông hắn cũng là một người nổi bật, hắn tin chắc rằng có Chân Hỏa tương trợ ở Hằng Nhạc Tông, tương lai không lâu cũng nhất định có thể tỏa sáng rực rỡ. "Tiền bối, ngưỡng cửa của Hằng Nhạc Tông chắc là không thấp? ""Không sao, ta sẽ viết một phong thư giới thiệu, tin rằng vẫn có thể để ngươi làm một đệ tử học việc"Thư giơi thiệu? Nghe mấy chữ này, Diệp Thần nhịn không được âm thầm quan sát lão nhân gia, ông cụ mặc dù không thể là phế nhân tu luyện nhưng bên ngoài cũng không đơn giản như vậy. Phịch! Nhưng lúc này, cửa tiểu linh viện bị một cước chân đạp đổ, theo đó một người thanh niên mặc bạch y tiến vào. "Ồ, ăn cơm sao? " Bạch y thanh niên kia cười tàn bạo"Trương Đào, ngươi định làm gì? " Lúc này Hổ Oa ngay lập tức đứng lên, tức giận nhìn đệ tử áo bào trắng kia mà sắc mặt Trương Phong Niên cũng nhất thời âm trầm xuống ngay cả con chim khổng lồ một bên cũng oác oác kêu liên tục, kéo ra cánh lớn đem Hổ Oa che chắn phía sau mình. Diệp Thần liếc mắt nhìn Trương Đào, nhìn ra hắn là đệ tử Hằng Nhạc vì trên áo đạo sĩ có hai chữ Hằng Nhạc, hơn nữa hắn nhìn thấu được tu vi của Trương Đào đã đạt Ngưng Khí nhị trọng,Hừ! Trương Đào hừ lạnh một tiếng, hung ác nhìn về phía Trương Phong Niên: "Lão già kia, nhanh giao ra đây, nếu không đừng trách ta không khách khí""Ta không có thứ ngươi muốn" Hít sâu một cái, Trương Phong Niên mặt mũi già nua trong nháy mắt trở nên trắng bệch"Đúng là không biết xấu hổ" Đột nhiên quát to một tiếng, Trương Đào một cước đá ngã cái bàn, hung ác tựa như một mũi đao dính máu của bọn thổ phỉ vậy. "Oạc oạc"Con chim khổng lồ kia vỗ cánh vọt tới, tuy chỉ là linh thú cấp thấp nhưng lại có linh trí khá cao, trong mắt to có biểu cảm của con người, đó là phẫn nộ. "Tự tìm cái chết" Con ngươi Trương Đào lạnh lẽo, ngón tay chỉ vào không gian có chân khí quanh quẩn trong nháy mắt ngưng lại thành một lưỡi đao bằng khí đánh lên người con chim lưu lại một vết nứt đầy máuMáu của con chim lớn bắn tung tóe, ngã ngay tại chỗ. "Tiểu Ưng" Hổ Oa chạy tới"Oạc oạc"Đại điểu yếu ớt kêu lên, tuy bị như thế nhưng nó vẫn dùng cánh lớn bảo vệ Hổ Oa dưới thân mình. "Ngươi là nghiệt đồ" Ngón tay run rẩy chỉ vào Trương Đào, Trương Phong Niên tức đến độ suýt ngã xuống đất"Giao ra đây, nếu không đừng trách ta ra tay độc ác.. " Trương Đào từng bước đến gần, chỉ là lời lẽ cay nghiệt còn chưa nói xong, Diệp Thần một bên đã hướng một chưởng về phía hắn. Bốp! Tiếng chưởng phát ra thanh thúy, đặc biệt vang dội. Trương Đào bị đánh cho mộng mị còn chưa kịp phản ứng lại thì phát hiện cánh tay bị Diệp Thần hung hăng giữ lấy sau đó cả thân thể liền từ từ tách khỏi mặt đất. Bịch! Theo tiếng bịch, một khắc trước Trương Đào còn diễu võ giương oai khắc sau liền bị Diệp Thần hung hăng thả ngã xuống đất, mặt đất cứng ngắc bị một người to lớn đập trúng liền lõm xuống. Phốc! Một ngụm máu tươi phun ra, Trương Đào bị Diệp Thần thả ngã như vậy cả lục phủ ngũ tạng đều muốn rớt ra. Một màn này làm Trương Phong Niên trợn tròn mắt, Hổ Oa đứng ở một bên thấy Diệp Thần hung hãn như vậy cũng không khỏi nuốt nước bọt, Trương Đào là Ngưng Khí nhị trọng vậy mà bị Diệp Thần đánh ngã. Thực tế Diệp Thần chỉ là đánh lén nhưng sức lực này của hắn cũng không tránh khỏi có phần dọa người. Chẳng qua là bọn họ không biết rằng trong cơ thể của Diệp Thần có đan hải. Nếu chân khí hợp lại, tu vi cũng là Ngưng Khí nhất trọng nhưng chân khí trong đan hải của Diệp Thần số lượng gấp ba lần, tính như vậy mặc dù tu vi của Diệp Thần ở Ngưng Khí nhất trọng nhưng lại có thể so với Ngưng Khí cảnh đệ tam trọng. "Người đang làm trời đang nhìn, vì mình tích chút âm đức"Diệp Thần mắng to một tiếng, Trương Đào bị đánh cho máu thịt lẫn lộn bị Diệp Thần ném ra ngoài tiểu linh viện. Buổi tối, Diệp Thần vì tiểu Ưng vận chuyển chân khí mới bảo toàn được tính mạng cho nó, nhưng trong một thời gian dài tiếp theo, đại điểu linh thú này rất khó để bay trên không trung. "Tiểu hữu, hôm nay thực sự cám ơn ngươi"Trương Phong Niên ngồi ở trên thềm đá, nhìn dáng vẻ già đi rất nhiều, bị đồ đệ của mình xuống tay độc ác đối với lão nhân gia này mà nói thực sự vô cùng đau đớn. Tiền bối không cần như vậy, tiện tay mà thôi "Diệp Thần vẩy tay cườiHaizzzzChỉ nghe Trương Phong Niên than một tiếng, trong mắt vẩn đục lộ vẻ hoài niệm, dường như đang nhớ lại chuyện xưa: " Ta từng là trưởng lão của Hằng Nhạc Tông vì phạm vào sai lầm lớn mới bị cách chức đến tiểu linh viện này, mà Trương Đào kia đã từng là đệ tử của ta, tất thảy đều là lỗi của ta, là ta dạy dỗ sai cách "" Sư phụ dẫn vào cửa, tu luyện là tự chính mình "Diệp Thần an ủi: " Tiền bối không nên tự trách, là do bản tính của hắn như vậy mà thôi "" Hắn chính là muốn Thiên Linh Chú của gia gia "Hổ Oa ở bên cạnh thở hắt, quả đấm nhỏ siết thật chặt," Mấy năm nay, những đồ tốt của gia gia đều bị hắn cướp sạch, mỗi ngày đều đến ức hiếp bọn ta "Thiên Linh Chú? Diệp Thần đối với cái tên này cũng không xa lạ gì, Hằng Nhạc Tông có một loại bùa gọi là Thiên Linh Chú, một khi bị dán trên thân người, trong thời gian ngắn người đó sẽ bị phong tỏa chân khí, loại bùa chú này sớm đã có tiếng tăm ở cả ba tông môn. Loại bùa này cực kỳ trân quý, không truyền ra ngoài, Diệp Thần chưa từng nghĩ đến Trương Phong Niên lại có loại bùa chú này" Tiểu bằng hữu, thư giới thiệu ta đã viết xong, ngày mai lên núi tu hành đi! Thiên phú của ngươi không thấp, không nên để mai một "Trong lúc Diệp Thần trầm tư, Trương Phong Niên đã đem phong thư cùng một cuốn tông môn nhét vào trong tay Diệp Thần: " Còn có quyển tông môn này là giới thiệu về Hằng Nhạc Tông, không có việc gì thì xem qua một chút "" Đa tạ tiền bối"