Tiên võ đế tôn " chí tôn tiên đế"
Chương 2 : Trời giáng dị hỏa
Editor: Trang TửBeta: Tân SinhLộp cộp! Lộp cộp!
Đêm khuya tối đen như mực, trên con đường cũ vắng vẻ, một con ngựa gầy ốm chậm rãi bước đi, móng ngựa chạm lên mặt đất tạo ra âm thanh nhẹ khẽ nhưng có tiết tấu. Diệp Thần mệt mỏi nằm ở trên lưng ngựa, lẳng lặng nhìn vào hư không.
Từ Chính Dương Tông đi xuống, hắn vẫn luôn nằm trên lưng ngựa, để ngựa gầy dẫn đi không có mục đích, không biết phải đi hướng nào, cũng không biết có thể đi đến nơi đâu, từ nhỏ hắn đã là một cô nhi bị mang lên Chính Dương Tông, không có nhà, không có cha mẹ, trong trí nhớ cũng không tìm thấy một người thân nào.
Hắn luôn đem Chính Dương Tông như nhà của mình vậy, các sư huynh đệ chính là người thân của mình.
Hôm nay hắn bị đuổi khỏi Chính Dương Tông, trở thành đứa trẻ không có nhà để về, trước nay chưa từng đơn độc một mình, khiến hắn không khỏi cuộn mình chua xót.
"Nơi đâu là nhà đây?
" Lẩm bẩm một mình, nhưng trong đêm tối lại nghe rất rõ ràng, trong lúc vô ý cặp mắt của Diệp Thần trở nên mông lung, mệt mỏi làm hắn nhịn không được muốn ngủ.
Đột nhiên, ánh mắt hắn đang trong lúc mê man nhìn lên trên bầu trời đêm kia thấy một ngôi sao sáng rực rơi xuống, cực kỳ chói mắt.
Thấy vậy, hắn tỉnh táo ngồi dậy, con ngươi cũng theo hướng ngôi sao kia rơi xuống mà chuyển động, ngôi sao ấy có màu vàng, giống như hội tụ hàng tỉ hàng vạn ngôi sao vượt qua ngàn năm xa xưa, trải qua bao đời bể dâu, vàng rực nóng bỏng rũ xuống, chiếu rọi toàn bộ bầu trời sao.
"Vậy.. đó là cái gì?
" Diệp Thần kinh ngạc nhìn bầu trời đêm, hắn thậm chí có thể thấy vật kia đưa tới từng đạo sấm chớp giao nhau.
Đùng!
Đúng lúc hắn đang ngơ ngác, đột nhiên một tiếng ầm vang lên, ngôi sao kia rơi xuống, mặt đất vì thế chấn động mà rung lên, làm cho ngựa của hắn bị kinh sợ, ngửa lên trời hí vang một tiếng, mà hắn cũng vì thế rơi khỏi lưng ngựa.
Sao trời rơi xuống, thiên cổ kỳ quan(thiên cổ kỳ quan: Hiện tượng lạ ngàn năm mới thấy xuất hiện)Diệp Thần vội vàng bò dậy, dẫm lên đất đã bị đốt cháy, nhận lấy hơi nóng cuồn cuộn bốc lên chậm rãi đến gần.
Nhưng khi đến gần mới phát hiện, nơi ngôi sao kia rơi xuống, lại chỉ có một ngọn lửa nhỏ màu vàng lớn bằng bàn tay. Nhất thời, Diệp Thần sửng sốt, chưa từng nghĩ đến thứ gây ra động tĩnh lớn như vậy lại là một đống lửa.
Rất nhanh sau đó, ánh vàng tan đi, ngọn lửa kia chẳng khác gì ánh nến thông thường, đơn độc lơ lửng ở đó, tuy nói là lửa nhưng Diệp Thần không hề cảm nhận được một chút sức nóng nào, ngọn lửa đong đưa trơ trọi giống như một đứa trẻ không có nhà để về.
"Ngươi cũng không có nhà sao?
" Dường như vì cõi lòng cô độc giống nhau khiến cho Diệp Thần không nhịn được đưa tay ra khẽ sờ lênNgọn lửa kia giống như có linh tính nhảy tới lòng bàn tay hắn, tựa như một đứa trẻ ngây ngô, xán lạn, ở trong lòng bàn tay hắn chơi đùa.
"Có chút thú vị" Diệp Thần nhịn không được đưa tay ra chạm vào ngọn lửa kia.
Chỉ là, điểm này không quan trọng, ngọn lửa kia vậy mà hóa thành một đạo kim quang quấn quanh người hắn.
"Ngươi..
" Sắc mặt Diệp Thần biến đổi không kịp phản ứng.
Mà ngọn lửa kia như đứa trẻ ham chơi, ở bên trong cơ thể hắn quấn một vòng lớn, cuối cùng nhanh như chớp xông vào trong đan điền vỡ tan của hắn.
Rất nhanh bụng dưới truyền đến một trận nóng bỏng, khiến hắn cuống quýt nhìn kỹ bên trong thân thể mình.
Hắn thấy được một màn kinh người, ngọn lửa là nguyên nhân chính khiến cho đan điền vỡ tan của hắn dùng mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ khép lại, ấm áp ấy chảy khắp toàn thân, giống như trong mùa đông lạnh lẽo được đắm chìm dưới ánh mặt trời nóng rực.
"Việc này..
" Diệp Thần há hốc miệngNhưng mà như vậy vẫn chưa xong.
Ngọn lửa kia ở trong đan điền của hắn nhảy nhót loạn xạ, giống như cảm nhận được đan điền của hắn nhỏ hẹp, cơ thể của ngọn lửa nhỏ kia liền nhanh chóng thay đổi lớn lên, tỏa ra vàng rực sáng chói mãi đến khi biến thành một biển lửa màu vàng, đan điền của Diệp Thần chứa một biển lửa như vậy cũng nhanh chóng lớn lên"...
"Diệp Thần ôm bụng dưới kêu đau, ngã ngay trên mặt đất, một cảm giác như xé rách đau đớn từ bụng dưới lan ra khắp cơ thểBa!Âm thanh của vận mệnh chú định truyền đến, đan điền của Diệp Thần vừa hồi phục lại tan vỡ, là do ngọn lửa sinh sôi làm căng chật, trở thành một mảnh sương mù, giống như trời đất đảo lộn, phía trên sương trắng lượn lờ, phía dưới kim quang chói mắt.
Lúc này, ngọn lửa kia mới ngoan ngoãn dừng lại, ở đó bay tới bay lui, giống như đang đi dạo trong nhà mình vậy.
Có điều nó trông có vẻ ổn còn tình trạng của Diệp Thần thì chẳng ra làm sao.
Hắn quỳ rạp trên đất thở hổn hển, cả người toàn là mồ hôi nóng hổi rơi đầm đìa, đau đớn kịch liệt, làm cho trên trán hiện ra vô số gân xanh, trong mắt đều là tia máu, ngay cả gương mặt gầy gò cũng trở nên vặn vẹo.
Không biết từ lúc nào, cơn đau dần tiêu tan, từng đợt cảm giác ấm áp lần lượt lấp đầy toàn thân, khiến Diệp Thần dần tỉnh táo lại.
Lúc này, hắn kinh ngạc nhìn sự biến hóa nghiêng trời lệch đất của đan điền, há hốc miệng, giọng nói có chút khô khốc: "Cái này.. Đây là Đan Hải sao?
"Tu sĩ có sáu cảnh quan trọng: Ngưng Khí, Nhân Nguyên, Chân Dương, Linh Hư, Không Minh, Thiên TịchDiệp Thần sở dĩ kinh hãi như thế chính vì Đan hải kia so với đan điền cao hơn một cấp, chỉ có tu vi đạt đến Không Minh Cảnh mới có thể chân chính mở ra Đan hải, hắn làm thế nào cũng không nghĩ đến, ngọn lửa kia không những chữa trị đan điền cho hắn mà còn vì hắn mở ra Đan Hải?
Bỗng nhiên, linh khí mỏng manh trong không gian có biến động.
Rất nhanh, linh khí trong trời đất đều dồn dập hướng về phía Diệp Thần, lấy Diệp Thần làm trung tâm tạo thành một vòng xoáy linh khí, xuyên qua lỗ chân lông, huyệt vị, xâm nhập vào trong cơ thể hắn, sau đó tràn vào Đan hải, thân thể hắn giống như một cái hang không đáy, nuốt trọn toàn bộ linh khí trong trời đất.
Mà lúc này, ngọn lửa kia cũng trỗi dậy, linh khí dũng mãnh tràn vào Đan hải, đều bị hắn mạnh mẽ luyện thành chân khí kim sắc, vì thế Đan hải vừa mới mở ra có chút khô khốc, biến thành vàng chói, chân khí giống như một biển kim sắc.
Kinh ngạc nhìn Đan hải, hai mắt Diệp Thần có chút mê mang, cơ thể lắc lư vài cái rồi ngã xuống đất.
Suốt đêm không nói chuyện, chớp mắt đã tờ mờ sáng.
Sáng sớm, ánh sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt Diệp Thần.
Chậm rãi mở hai mắt, đập vào mắt Diệp Thần là khuôn mặt nhỏ nhắn của một thiếu niên đang chớp chớp mắt nhìn hắn.
"Đại ca ca, ngươi tỉnh rồi" Tiểu thiếu niên để lộ ra hai hàm răng trắng noãn"Ngươi là ai?
" Diệp Thần giật mình ngồi dậy, liếc nhìn tiểu thiếu niên, lại nhìn tứ phía, rất là xa lạ.
"Đây là đâu, ta vì sao ở chỗ này?
""Ta tên Hổ Oa". Thiếu niên mộc mạc, thật thà cười một tiếng: "Đây là tiểu linh viện của Hằng Nhạc Tông, đêm qua ngươi té xỉu ở trong rừng, ta và gia gia đã đem ngươi về đây""Hằng.. Hằng Nhạc Tông?
" Diệp thần sửng sốtĐại Sở Quốc một điện tam tông, Thị Huyết Điện độc chiếm Bắc sở, còn Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông, Hằng Nhạc Tông lại chiếm giữ Nam Sở, lại nói Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông lại là đối địch. Diệp Thần như thế nào cũng không nghĩ tới cách đây không lâu mới bị đuổi khỏi Chính Dương Tông bây giờ lại tới địch thủ là Hằng Nhạc Tông.
"Ngươi đói bụng không? Ta làm cho ngươi chút thức ăn!
" Thấy Diệp thần ngẩn ra, Hổ Oa vừa nói xong cũng chạy ra ngoài.
Trên giường trúc, Diệp Thần ngây ra một hồi, thần trí cũng dần khôi phục bình thường mới nhớ lại chuyện của đêm qua"Đêm qua?
" Nghĩ đến chuyện của đêm qua, Diệp Thần cuống quýt xem xét lại cơ thể của mình, Đan Hải đúng là một mảnh kim sắc, tựa như một phương của vũ trụ, phía trên sương trắng mông lung, phía dưới chân khí kim sắc cuộn trào mãnh liệt.
"Đều không phải nằm mơ, đây hết thảy đều là thật"Diệp Thần hô hấp có chút gấp, ngủ một giấc tỉnh dậy, không chỉ đan điền đã nát được chữa trị mà còn mở ra Đan Hải, ngay cả chân khí trong Đan Hải đều trở nên hoàn mỹ, nắm tay lại, hắn tìm được cảm giác của tu sĩ đã lâu không thấy, vào giờ khắc này thị lực cùng sức lực cũng thăng hoa điều mà trước nay chưa từng có.
Mà hết thảy những điều này, đều là công lao của ngọn lửa vàng kia. Nghĩ đến ngọn lửa kia, ánh mắt Diệp Thần theo bản năng nhìn về ngọn lửa vàng lơ lửng trong Đan hải, nó đung đưa như đứa trẻ đang nhảy nhót vậy.
"Ngươi không phải là Chân Hỏa chứ!
" Diệp Thần vừa nghĩ thế, liền gọi ngọn lửa tới trong lòng bàn tay mình.
Ngay lập tức nhiệt độ trong phòng tăng cao, thế nhưng hắn không cảm thấy độ nóng có gì khủng khiếp ngược lại đối với ngọn lửa trong tay có một loại cảm giác thân thiết.
"Sau này ngươi đi theo ta" Diệp Thần cười cười, nhẹ nhàng vuốt ve Chân Hỏa kia, trong lòng nói không nên lời sung sướng.
"Đại ca ca, ra ăn cơm thôi""Đến đây" Thu lại Chân Hỏa, Diệp Thần quay người nhảy xuống giường
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
443 chương
272 chương
139 chương
106 chương