Tiên tử xin tự trọng
Chương 150 : Tài lữ pháp địa
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Bản thân Tần Dịch không có lòng trung thành, Cư Vân Tụ bên kia thực tế cũng không thật sự xem hắn như đồng môn, tối đa chỉ là sau khi khảo hạch cảm thấy hơi hài lòng, thỏa mãn nhu cầu nhận người của nàng, tuyển làm nhân viên cao cấp.
Danh nghĩa êm tai gọi sư tỷ đệ mà thôi.
Cái này không quan trọng.
Mới tham gia vào một xí nghiệp cũng không có khả năng sẽ coi xí nghiệp đó là nhà mình mà đã xưng huynh gọi đệ cùng bộ trưởng.
Quan hệ cần bồi dưỡng.
Lưu Tô một mực đang đề nghị Tần Dịch nhập tông mà không có vỗ bổng cam đoan mình có hết thảy, làm như vậy vì cái gì?
Người tu đạo giảng "Tài lữ pháp địa".
"Tài" tại giai đoạn cấp thấp là tiền tài, đến cấp độ nhất định là tài nguyên, là bảo vật, một kẻ Tán Tu trừ phi đụng phải vận khí cứt chó, nếu không tài nguyên không cách nào so sánh được với đại tông môn.
"Lữ" cũng không phải chỉ quan hệ nam nữ, ý nghĩa thật sự của đạo lữ là người cùng chung chí hướng, có thể cùng nhau nghiên cứu, dẫn dắt lẫn nhau, xúc tiến lẫn nhau, gặp được nghi hoặc có người giúp ngươi tham tường, gặp được nan đề có người trợ giúp giải quyết, gặp được địch nhân có thể cùng nhau chống cự. Đương nhiên, cụ thể đến phương diện nam nữ cũng không có gì không đúng.
"Pháp" là phương pháp tu hành, bất kể hạch tâm đạo pháp hay ứng dụng thuật pháp, hay các loại pháp môn kỳ quái, đều là pháp, ngươi thiên tài đến mấy cũng không có khả năng tự ngộ hết, không có sư phụ cũng phải có bí kíp là tối thiểu.
"Địa" là nơi tu hành, không hẳn là động thiên phúc địa, nhưng chung quy phải là nơi có lợi đối với tu hành. Động phủ của xác ướp cổ lúc trước quá mức Phật hệ, cũng không phải nơi tu luyện thích hợp. Muốn nơi thích hợp, hoặc tìm vận may đi tìm di tích khác, hoặc đụng đại vận gặp được địa phương linh tú không có bị người chiếm cứ, hoặc chỉ có thể gia nhập tông môn.
Nếu không vì sao nói Tán Tu rất khổ, bởi vì Tán Tu rất khó kiếm “Tài Lữ Pháp Địa”, cũng chỉ có mỗi chỗ tốt là tiêu dao tự tại, khổ cực thì người khác nhìn không thấy, nước mắt đều nằm trong bụng.
Đại tông môn dễ dàng xuất nhân tài, cũng bởi vì đủ cả bốn hạng.
Tần Dịch có Lưu Tô, "Pháp" không là vấn đề, "Lữ" ... Xem như nửa cái? Tuy nói cũng vừa là thầy vừa là bạn, thế nhưng tam quan chênh lệch khá xa, phải biết rõ lúc đầu, hai bên gần như mỗi ngày đều giận dỗi, hôm nay không náo vì giao tình sâu, đều nhường nhau, cũng không phải cùng chung chí hướng.
Có nửa cái cũng miễn cưỡng, tốt xấu gì cũng không tịch mịch.
Mà "Tài" cùng "Địa" là đồ vật Tần Dịch thủy chung khuyết thiếu, nửa cái đều không có.
Tần Dịch quả thật cần một nơi an tâm tu luyện, không thể là Phật hệ như động phủ của xác ướp cổ, mà là một căn cứ trường kỳ, những thứ mình cần đều có đủ.
Tựa như thường nhân cư trú, phải có nhà, phòng bếp phòng vệ sinh ban công, các loại đồ dùng trong nhà, tốt xấu gì cũng phải có.
Đối ứng với động phủ, tuyệt đối yên tĩnh, không ai quấy rầy, linh khí dồi dào, đây là trụ cột, ngoài ra còn cần rất nhiều công trình.
Ví dụ như một lò đan tốt, Địa Hỏa tương ứng, cùng với vườn trồng linh dược có linh thổ phì nhiêu cùng các loại hạt giống mình cần.
Ví dụ như một ảo cảnh chuyên trách có thể rèn luyện thần thức.
Ví dụ như một nơi có thể trợ giúp tế luyện pháp khí, cần lôi rèn, hỏa luyện, băng rét, nước lạnh, đều có đủ.
Còn cần một khu vực chuyên trách tu luyện có thể cung cấp rèn luyện thực chiến, hoặc đối luyện khôi lỗi hoặc đối luyện người, mà không phải tự mình luyện.
Đương nhiên không thể khuyết thiếu trận pháp và cấm chế phòng hộ.
Đây mới có thể thường trú, "Địa" trong "Tài lữ pháp địa".
Xác ướp cổ thiết trí quá từ bi, Tần Dịch nghĩ đến hơn phân nửa là có chút ý vị "Sinh không thể luyến", nói là động phủ không bằng nói chuẩn bị huyệt mộ cho chính hắn, cho nên không thấy những đồ vật có tính trợ giúp.
Mà tòa Quá Khách Phong, Quá Khách Phủ mới đặt tên này, đều có tất cả.
- Đây là Hồng Liên Tâm Hỏa.
Thanh Phong chỉ vào rặng mây đỏ mơ hồ dưới lòng đất của đan thất, giới thiệu.
- Đây là hỏa chủng tiền phong chủ dời tới từ nơi khác, hôm nay phong ấn dưới lòng đất, lúc muốn sử dụng cởi ra là được. Hỏa này có nhiệt độ cực cao, nhưng cũng không hung dữ, hơn nữa còn có hiệu quả trợ đan, rất thích hợp để luyện đan.
Minh Nguyệt cũng giới thiệu.
- Đây là Tử Kim Bát Phương Thú Thủ Lô, cũng có hiệu quả thúc đan dung hợp, cũng coi là lò đan thượng phẩm rồi, lúc trước người của Y Bói Tông muốn lấy, đều bị tông chủ đuổi trở về...
Trong lòng Tần Dịch khẽ động.
- Các phong khác đều sẽ đến đây yêu cầu đồ vật?
- Đây là chuyện đương nhiên.
Thanh Phong nói.
- Bổn tông đã không còn nhiều người, nhưng động phủ và bảo vật còn sót lại không ít, đối với toàn bộ Tiên cung mà nói cũng là bỏ không lãng phí, người khác đương nhiên nhìn không được, ngay cả cung chủ đều tìm tông chủ nói nhiều lần, hy vọng nhường ra một vài ngọn núi.
Minh Nguyệt nói tiếp.
- Tông chủ nói nhường ra dễ, thu hồi khó, vạn nhất sau này bổn tông lớn mạnh, lại có người cần, làm sao lấy về? Cho nên kiên quyết không chịu.
Thanh Phong lại nói.
- Tông chủ còn nói, bỏ không mà đợi hữu duyên, cũng không coi là lãng phí. Ngược lại có một ít phế vật chiếm đồ vật tiêu hao loạn hết, đó mới gọi là lãng phí, nếu nàng nhìn không được có phải cũng có thể dùng cớ không cho phép lãng phí mà cướp về hay không? Cung chủ bị nàng nói đến cạn lời, việc này cũng bị gác lại.
Tần Dịch cười nói.
- Cung chủ của các ngươi dễ nói chuyện thật đấy.
- Không phải cung chủ dễ nói chuyện. Huy Dương chi cảnh, phóng nhãn toàn bộ Tu tiên giới cũng không coi là nhiều, không ai không phải trung kiên của đại tông môn, ở tông môn bình thường thậm chí đã là lão tổ, có một ít tiểu tông môn thậm chí Đằng Vân Cảnh đã trở thành lão tổ tông. Vạn Đạo Tiên Cung chúng ta mặc dù cũng coi là đại tông, nhưng Huy Dương cũng là bảo bối, náo lên sẽ là tổn thất của tiên cung, cung chủ cũng không muốn, có khi còn sẽ khuynh hướng tông chủ chúng ta để trấn an.
- Nếu người khác dùng các loại biện pháp hợp lý như cầu thân, đánh cược mưu cầu vật của bổn tông, cung chủ cũng sẽ không quản, chỉ cần không phải chính thức xung đột là được.
Tần Dịch như có điều suy nghĩ gật đầu, không hỏi nhiều.
Địa phương có người liền có giang hồ, cũng có thể lý giải vì sao Cư Vân Tụ sẽ cần hắn, chắc hẳn gặp phải một số việc phiền đến mức chịu không được lại có người đến phiền, ảnh hưởng giấc ngủ. Có Tần Dịch hắn ở đây, ít nhất thì chuyện nhỏ sẽ có thể có người giải quyết...
Tổng thể mà nói, Vạn Đạo Tiên Cung này mặc dù không tính là chính đạo, ngược lại cũng chưa tới tình trạng nội bộ xâu xé, còn có quy củ.
Lại nói Vạn Đạo Tiên Cung mạnh hơn so với mình tưởng tượng, Huy Dương đều có mấy người, cung chủ nói không chừng càng mạnh. Loại đại tông môn này, mình nhập môn rõ ràng cũng không có khảo nghiệm hay tuyển chọn gian khổ nào, quá tùy ý đi.
Thật ra cũng do Tần Dịch nhận thức không đủ đối với chính mình, vẫn tưởng rằng mình là một tay mơ.
Tán Tu Thiên linh căn, cốt linh 17 tuổi, tiên võ song tu, tự mình đột phá Cầm Tâm, đi tới chỗ nào đều là bảo bối, hắn đi Thiên Khu Thần Khuyết cũng sẽ rất được coi trọng. Đến tông môn bình thường, chắc sẽ không suy xét nhân phẩm tâm tính gì mà mừng rỡ như điên thu vào nữa là, mà Vạn Đạo Tiên Cung còn xem xét có tương hợp với bổn đạo hay không, Cư Vân Tụ còn thêm vào khảo nghiệm tâm tính của hắn, cái này xem như có chỗ kiên trì.
Thật sự muốn làm khó dễ, tuyển chọn gian khổ gì đó mới là đầu óc có vấn đề.
Về phần lòng trung thành đối với tông môn, mọi người đều giống nhau, cần bồi dưỡng.
Tần Dịch cùng hai đồng tử đi hết động phủ, quen thuộc các địa phương, trong lòng có chút thỏa mãn, có một động phủ như vậy, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có thể an tâm ở đây tu luyện tới Đằng Vân.
Chỉ có điều mới đến, rất nhiều thứ còn chưa có, có lò có hỏa lại không có dược, có vườn linh dược lại không có hạt giống, mà mình muốn tế luyện một pháp khí, cũng không có tài liệu.
Còn phải đi hỏi Cư Vân Tụ, những vật này có thể trực tiếp cho, hay có con đường khác để lấy được.
Đang nghĩ như vậy, chợt nghe ngoài núi có người hô.
- Ngọn núi thứ 91 có tân chủ rồi? Đồng môn đến viếng thăm, nhận thức một chút.
Tần Dịch vuốt cằm, không có lập tức đáp lại.
Nếu như không nghe nói Cư Vân Tụ và đồng môn khác có xung đột nhỏ, vậy mình khẳng định sẽ xem như đồng môn tới chơi, nhiệt tình tiếp đãi.
Nhưng nếu đã biết, vậy ý đồ của những người này đến cũng chưa chắc là bái phỏng.
Hắn quay đầu hỏi Thanh Phong Minh Nguyệt.
- Các ngươi nói, cửa ngõ đối diện ngọn núi này là Y Bói Mưu Tính Tông?
- Đúng vậy, qua ngọn núi này chính là phạm vi của Y Bói Mưu Tính.
- Thì ra ta còn là một người gác cổng.
Tần Dịch nhếch miệng cười.
- Dùng Tần mổ làm người gác cổng, tâm Vân Tụ sư tỷ thật lớn
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
156 chương
130 chương
31 chương
299 chương
476 chương
35 chương