Tiên tử xin tự trọng

Chương 149 : Khách qua đường

Dịch: Hám Thiên Tà Thần Biên: Hám Thiên Tà Thần ----------------- Lúc này Thanh Trà đã trở về, mang đến một lệnh bài thân phận, còn có một phần ngọc giản. - Tạo sách điện chủ nói, là sư đệ của sư phụ, vậy chính là phụ tá một tông, nên được lệnh bài Huyền cấp. Thanh Trà sụt sịt cái mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hâm mộ. Tần Dịch hỏi. - Thân phận rất cao? - Đúng vậy, cung chủ là Thiên cấp duy nhất. Tông chủ các tông và chấp sự quan trọng của các điện trong cung là Địa cấp, phụ tá các tông và phong chủ là Huyền cấp, thân phận rất cao đấy. - Ngươi là đệ tử của sư phụ ngươi, có lẽ cũng có lệnh bài Hoàng cấp? Thanh Trà lấy ra một lệnh bài nhỏ bằng sắt. - Ta không có, ta không phải Hoàng. Cư Vân Tụ nói. - Thanh Trà chỉ là đồng tử ta điểm hóa, có thể hóa hình người vẽ chút tranh cũng không tệ, trên thực tế ngay cả linh căn đều khiếm khuyết, khó có thể tăng lên. Đối với Tiên cung mà nói, vị trí rất thấp, đối đãi với tư cách như người trong cung thôi, không có thân phận gì đáng nói. Chỉ có điều, Thanh Trà ở đây chính là người thân nhất của ta, ai cũng không dám coi nàng thành nha hoàn. - Không phải chứ, đẳng cấp Tiên cung sâm nghiêm vậy? Tiên gia chi ý đâu? - Chỉ cần tu luyện thì cần phân phối tài nguyên, vậy sẽ có đẳng cấp thứ tự. Cư Vân Tụ thản nhiên nói. - Tựa như ngươi cần động phủ, đây chính là tài nguyên, ai cũng muốn chiếm, làm sao chia? Tần Dịch im lặng, thở dài. - Được rồi, vậy ngọc giản là cái gì? - Một ít tư liệu giới thiệu bổn cung, ngươi đến động phủ từ từ xem. Cư Vân Tụ dẫn đầu ra khỏi cửa, quay đầu lại nở nụ cười. - Đừng ngây ngốc, mang theo lệnh bài, đi theo ta. Vạn Đạo Tiên Cung là một tòa sơn mạch có vô số núi xanh. Cầm Kỳ Thư Họa Tông trong đó cũng không phải chỉ là một ngọn núi, mà là một vùng núi. Chỗ Cư Vân Tụ ở xem như chủ phong, xung quanh cũng không thiếu núi non thấp hơn, ẩn trong mây mù. Trước đây, thời điểm tông này hưng thịnh, các vị lão đại Cầm Kỳ Thư Họa mỗi người chiếm một ngọn núi, sau đó nghị sự tại chủ phong. Cho nên, dưới tông chủ còn có khái niệm phong chủ, hôm nay thân phận của Tần Dịch cũng chẳng khác nào một vị phong chủ, có thể có được một ngọn núi nhỏ. Mà hôm nay nhân tài, toàn tông tàn lụi, chỉ còn hai ba con mèo nhỏ. Đối với Tần Dịch mà nói, chẳng khác nào hắn tùy tiện chiếm cứ núi xung quanh, hắn tùy tiện tuyển dụng tiên phủ do vô số tiền nhân khai phá, không cần tự mình khai phá. Ngược lại, không có động phủ quá cao cấp, cao nhất cũng chỉ do tiền nhân Huy Dương cảnh giới khai phá. Bởi vì càng ngưu bức thì đã là chủ phong, đỉnh núi Cư Vân Tụ cư trú, nhìn qua chỉ là một tòa nhà gỗ, thật ra nó thông suốt toàn bộ ngọn núi, bản thân chính là một động phủ siêu cấp. Muốn vào động phủ càng ngưu bức tu luyện, vậy trừ phi... Ừm... Cư Vân Tụ chắp tay bay giữa không trung, nhìn Tần Dịch ngồi trên khăn tay, ánh mắt nghiền ngẫm. - Pháp khí phi hành của ngươi có chút thú vị nha sư đệ. Mặt Tần Dịch đỏ tới mang tai. - Cái này... - Đừng nói nữa, ta hiểu. Cư Vân Tụ chậc chậc có tiếng. - Thì ra còn là một người hữu tình, đệ muội tu hành ở nơi nào? Nhìn khí tức có chút ý tứ của Vạn Tượng Sâm La Tông? Giống như không quá hợp với ngươi, có muốn sư tỷ giới thiệu một người cho ngươi không? - Đây không phải đệ muội của cô. Tần Dịch lẽ thẳng khí hùng mà vươn tay. - Cô đưa ta một cái, ta cũng không cần khăn tay này. - Vậy cũng không tốt, vật đính ước của ngươi, sao ta có thể tùy tiện cầm đồ vật thay thế? Tần Dịch khinh bỉ. - Keo kiệt." Cư Vân Tụ cũng không đỏ mặt, nói thẳng. - Nếu ta đưa ngươi đồ vật, bị người nhìn thấy, cho rằng đệ muội chính là ta, vậy làm sao bây giờ? Ngươi vẫn tự mình luyện pháp khí đi. - Ta hoài nghi cô cố ý đùa giỡn ta. - Có chứng cứ không? Cư Vân Tụ nói. - Nhanh lên nhanh lên, chọn xong động phủ, ta muốn đi ngủ, một buổi sáng ở chỗ này cùng ngươi nói hươu nói vượn, lãng phí thời gian ngủ quý báu. Tần Dịch chỉ vào dãy núi xung quanh. - Cô chỉ nói cho ta tất cả nơi đây đều là động phủ, cấp bậc vùng này đều rất cao, giới thiệu gì cũng không có, ta làm sao chọn? - Giới thiệu? Cư Vân Tụ khinh bỉ. - Một tiểu đệ đệ vừa mới Cầm Tâm còn chưa vững chắc, tất cả vùng này đều là Huy Dương động phủ, tùy tiện di vào đều đủ cho ngươi dùng, ngươi còn có yêu cầu? - Ta con mẹ nó... Ta muốn phản tông! - Được rồi được rồi, nói một chút nhu cầu của ngươi. Tần Dịch có chút sửng sốt, nhìn chằm chằm nàng không nói chuyện rồi. Miệng nói rất high, có yêu cầu... Trên thực tế, hắn có yêu cầu cái rắm, động phủ Phật hệ lúc trước của xác ướp cổ đối với hắn mà nói đều xem như là tạo hóa rồi... Cư Vân Tụ giống như cười mà không phải cười. - Như thế nào... Vẻ mặt này, chẳng lẽ yêu cầu của ngươi là, động phủ nào cũng có thể, thế nhưng muốn ta? Tần Dịch chật vật khống chế khăn gấm lui về phía sau vài thước. - Không, không phải... Cái kia, ta muốn động phủ có Địa Hỏa. - Địa Hỏa... Luyện đan? Cư Vân Tụ trầm ngâm một lát, tiện tay chỉ vào một ngọn núi bên phải. - Cái kia đi, trước động có cây tùng, có thể hóa thành đồng tử, có việc hỏi hắn. Nói xong trực tiếp không chịu trách nhiệm mà chạy, nhìn bộ dang kia thật sự muốn đi ngủ. Tần Dịch vô cùng im lặng, nữ nhân này, thời điểm nghiêm chỉnh nói có bao nhiêu tiên khí thì có bấy nhiêu tiên khí, thời điểm kỳ quái nói có bao nhiêu đậu bỉ liền có bấy nhiêu đậu bỉ, giống như không phải một người, mà mấy loại người cùng một chỗ. Chắc do mới quen, còn có rất nhiều thời gian từ từ hiểu rõ. Hắn cưỡi mây, đến giữa lòng núi, chỗ đó có một cửa đá. Hai bên cửa đá có hai cây tùng thấp, bộ dạng như đón khách. Thấy Tần Dịch đi xuống, hai cây tùng hóa thành một đôi đồng tử lùn, đầu to. - Khách đến thăm là người phương nào? Tần Dịch lấy ra lệnh bài. - Vân Tụ sư tỷ nói sau này ta sẽ c ở đây. Hai đồng tử đều bái. - Tham kiến phong chủ." - Không cần khách khí, ta gọi Tần Dịch. Trực tiếp gọi tên là được, ta cũng không quản chuyện gì, phong chủ nghe không thoải mái. - Thanh Phong Minh Nguyệt, bái kiến Tần... Tần tiên sinh. - Tiền nhiệm phong chủ của các ngươi nhất định rất không có văn hóa. Thanh Phong Minh Nguyệt đờ đẫn không đáp. Tần Dịch quan sát lân cận một chút, hỏi. - Đây là núi gì? Ta tốt xấu gì cũng phải hiểu rõ nhà mình. - Ah, đây là ngọn núi thứ 91 của Vạn Đạo Tiên Cung, cũng là ngọn núi cửa ngõ đối diện Y Bói Mưu Tính Tông, tiền phong chủ không có đặt tên. Tần Dịch co quắp. - Ta có thể đặt tên không? - Đương nhiên có thể. Tần Dịch ngẩng đầu nhìn một hồi, trong lòng thủy chung cảm thấy lần này "Nhập tông" quá nhanh, không có bất kỳ cảm giác trung thành, phảng phất như mình vẫn là một vị khách qua đường thăm đạo, bái biệt đạo hữu liền rời đi. Sự thật cũng không sai biệt lắm. Cư Vân Tụ rất rõ ràng cũng không thật sự xem hắn như một sư đệ, mà chỉ là một hộ pháp, cảm giác "Ngươi muốn tu hành, ta cung cấp tài nguyên cho ngươi nhưng ngươi phải giúp ta đánh nhau" tương đối rõ ràng. Bởi vì dù sao, nàng không thể chuyện gì đều tự mình động thủ, vậy thì quá thảm. Tần Dịch thậm chí có thể tưởng tượng, thời điểm các tông giao lưu tỷ thí, người ta phái ra hậu bối tài tuấn, bên này chỉ có một Thanh Trà, chuyện này xấu hổ cỡ nào... Cư Vân Tụ cần Tần Dịch hắn cũng không kỳ quái. Thay vì nói nhập tông, còn không bằng nói tham gia một bang phái giang hồ làm khách khanh, hoặc dứt khoát nói là khách nhân. Loại ý vị tùy thời có thể càng đậm. Đây không phải quê ta. Hắn nhìn núi xa mịt mù, bỗng nhiên nở nụ cười. - Cứ gọi Quá Khách Phong đi. (quá khách = khách qua đường) Hai đồng tử đều cúi đầu. - Tuân lệnh. Có kim quang hiện lên, trên đỉnh ngọn núi từ từ xuất hiện ba chữ to: Quá Khách Phong. Tần Dịch có chút hiểu được, hai đồng tử này là sơn linh nơi đây. - Khách qua đường? Trong chủ phong, Cư Vân Tụ nằm nghiêng trên giường êm, nhẹ giọng cười. - Đi vào nhân gian đều là khách qua đường, ai mà không phải?