Tiên tử xin tự trọng
Chương 129 : Chân khí hóa cương
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Mấy ngày kế tiếp quả nhiên khôi phục trạng thái như lúc ở chung trong tiểu viện phủ thái tử.
Minh Hà mấy ngày mấy đêm đều ngồi trên tảng đá bờ đầm, căn bản không nhúc nhích.
Tần Dịch cũng một mực đang nắm chặt thời gian tu hành, bất quá tu hành của hắn không phải tĩnh tu thuần túy.
Sắp xếp thời gian là ban đêm ngồi tĩnh tu; buổi sáng luyện bổng pháp, ma luyện gân cốt; buổi chiều luyện thuật biến hóa.
Loại tu hành này thật ra là động tĩnh đều có đủ, tính mạng song tu chân chính trên ý nghĩa, mà không phải khái niệm song tu sau khi bị ô hóa... Mặc dù mộ thất cùng đầm nước chỉ cách nhau mấy trượng, có một âm một dương, nhưng hai bên mấy ngày qua ngay cả mặt đều chưa thấy qua.
Minh Hà sớm đã Tích Cốc, không cần ăn uống.
Tần Dịch vốn không tới trạng thái này, hắn không những cần ăn uống, hơn nữa cần hấp thu rất nhiều chất dinh dưỡng mới có thể cung cấp hắn rèn luyện cơ thể. Nhưng hắn có đan dược bổ sung năng lượng thân thể cần, trên trình độ nào đó, hiệu quả còn tốt hơn so với ăn uống một chút, cho nên cũng không cần đi ra ngoài kiếm ăn.
Chỉ là trong miệng nhạt như nước ốc.
Cái gọi tu hành, bề ngoài chính là từng bước tiêu trừ các loại dục vọng, từ ham muốn ăn uống đến tình dục, quyền dục, tham dục, thậm chí hạnh dục, Tần Dịch một mực cho rằng chính là như thế, tu hành chính là từ từ tới gần vô dục vô cầu.
Không khỏi phàn nàn đối với Lưu Tô.
- Cái này gọi là có chỗ được tất có chỗ mất? Vì truy cầu trường sinh, ngay cả mỹ thực cũng không thể đi đụng. Còn cá ướp muối hơn so với trạng thái cá ướp muối của ta lúc ở trong thôn, trách không được ngươi nói ta thích hợp tu hành.
Lưu Tô cười nói.
- Đây là hiểu lầm.
- Hả? Nói cụ thể một chút.
- Nói đến ham muốn ăn uống mà nói, nếu như ngươi trường kỳ Tích Cốc, không cần ăn, thời gian dần qua cũng sẽ không có hứng thú đối với mỹ thực, phần dục vọng này cứ như vậy giảm đi. Nhưng không có nghĩa ngươi nhất định phải cấm tiệt, cấm mình đi ăn, vậy ngược lại thành một loại chấp nhất. Tu hành chân chính là, nên ăn liền ăn, nên ngủ liền ngủ, không nên tận lực theo đuổi mỹ thực, cũng không nên tận lực cấm bản thân mình, đó mới là đạo.
Lưu Tô dừng một chút, lại giải thích.
- Mà ta cho rằng ngươi thích hợp tu hành là bởi vì ngươi vốn vô chấp vô vọng, ưa thích cuộc sống thoải mái dễ chịu, lại cũng sẽ không tận lực theo đuổi, ưa thích mỹ thực rượu ngon, cũng sẽ không thèm thuồng, ưa thích sắc đẹp, cũng không trằn trọc. Thời điểm tu hành, trong lòng không có tạp niệm, chuyên tâm lại cũng không phải cố chấp đến cùng, xuyên suốt nhất quán, luôn luôn như thế, quả thật là đạo tâm trời sinh.
- Thì ra ta rất ngưu bức như thế.
Tần Dịch vuốt cằm suy nghĩ.
- Vậy vì sao Phật đạo giữ giới?
- Lúc mới bắt đầu tu hành, dục vọng không thể phóng túng, bởi vậy giữ giới. Đến thời điểm nhất định, cái gì nên giới, cái gì thuận theo tự nhiên, mình nên nắm chắc, nếu như không nắm chắc chính là giả tu hành. Đương nhiên, đạo của riêng bọn hắn còn sẽ có chút bất đồng, có người còn tu hoan hỉ thiền, hết lần này tới lần khác cũng không ăn mặn, ta chẳng muốn nói thêm tỉ mỉ rồi.
- Ta cảm thấy ngươi đang xúi giục ta cái gì đó, nhưng ta không có chứng cứ.
- Chưa hẳn xúi giục ngược, nhưng ngươi giờ phút này có phải yên tâm hơn một chút rồi, đúng không?
- Đúng.
Tần Dịch cười nói.
- Có lẽ ta tương đối tục, ta đến nay không cách nào nhận thức loại siêu thoát kia, ngược lại, có chút lo sợ đối với loại trạng thái kia. Ngươi vừa nói như vậy, ta thư thái rất nhiều, cảm giác giống như làm chính mình là được.
- Vẫn cảm thấy Minh Hà như vậy không giống người.
- Ừm...
- Thật ra nàng cũng chưa chắc nhận rõ bản thân, không biết tông môn của nàng có loại Chiếu Tâm Kính như của Trình Trình hay không, nếu không chiếu một chút ngược lại sẽ rất thú vị.
Tần Dịch không nói gì, theo một tiếng hét, đánh ra một quyền.
Giống như có tiếng không khí bạo vang theo một quyền này nổ lên, mơ hồ lại có phong lôi, đồng thời có tiếng gân cốt dịch động truyền đến, thanh âm giống như người thường bẻ ngón tay.
Sắp mười ngày rồi, Tần Dịch đã ở chỗ này mượn linh khí đẩy Tiên Thiên chân khí của hắn tới hậu kỳ, hiệu quả còn tốt hơn so với mấy tháng trước.
Mặc dù hắn đột phá Tiên Thiên không bao lâu, trên lý luận còn cần thời gian rất dài để viên mãn, nhưng trên thực tế, chân khí như thế nào vẫn chỉ là tu hành của thế gian, so sánh với linh khí Tiên Đạo nồng đậm trong loại động thiên phúc địa này, không cùng một chất lượng. Đây chính là động phủ mà tu sĩ cảnh giới Huy Dương đều có thể được lợi, Minh Hà Đằng Vân Cảnh đều ở đây tu hành không nỡ bỏ đi, chênh lệch cùng chân khí của thế gian không thể tính bằng lẽ thường.
Ở thế gian, có lẽ phải mất hơn mười hai mươi năm để tu hành đến chân khí viên mãn, ở nơi này chỉ mất vài ngày.
Chân chính lớn mạnh vượt bậc.
Hôm nay, Tần Dịch đang đột phá Dịch Cân Kỳ của rèn luyện cơ thể, làm chuẩn bị chân khí hóa cương.
Trong mấy cửa ải tu hành của hắn, rèn luyện cơ thể là tu hành theo luyện thể đến dịch cân, một khi vượt qua, vậy Tiên Thiên chân khí từ nay về sau triệt để hòa vào gân cốt, không cần tận lực phân chia, trong ngoài hòa hợp làm một thể.
Sau này cũng không gọi chân khí, nên gọi cương khí.
Võ Đạo phàm nhân, đây chính là đỉnh phong. Từ nay về sau không có tiên thiên hậu thiên, chỉ có Dịch Cân Kỳ, Rèn Cốt Kỳ, một đường đi tiếp, chính là là tiêu chí phàm nhân võ học tiến giai thành Kiếm Tu, Võ Tu.
Người thường không có kỳ ngộ, một bước chân khí hóa cương này căn bản vượt không qua.
Cho dù Tần Dịch cũng phải mượn linh khí nồng đậm nơi đây, sửa đổi gân cốt, rèn luyện gân mạch. Vốn cần một ít thuốc tắm tương đối để phụ trợ, lúc này tìm ở đâu? Còn không bằng cố gắng.
Lưu Tô nhìn Tần Dịch vung mồ hôi như mưa, không có lại nói tiếp.
Căn cơ Võ Đạo của Tần Dịch không có quan hệ gì với nó, đều xuất từ bí kíp vô danh kia, nó chỉ chỉ điểm thêm một chút mà thôi.
Nó biết rõ đó là bí kíp gì, chẳng qua không muốn nói.
Nó biết pháp môn tu hành võ tu chính thống thế những cũng không có vượt qua quyển bí kíp vô danh này. Bí kíp cấp bậc này luyện đến cuối cùng là đầy đủ thân thể thành thánh đấy, chỉ có điều bí kíp này chỉ có nửa bộ phận, tương lai phải xem có thể bổ sung hay không.
Trong tâm thái của Lưu Tô, chưa từng coi công pháp thiếu thốn làm chuyện quan trọng, cùng lắm thì sau này chính mình bổ sung là được.
"Ya!"
Tần Dịch chợt quát một tiếng, chân khí như thực chất mà ngưng tụ, thanh sam phồng lên, thiếu chút nữa nổ tung, chân khí kia đã có khí thế hóa cương.
Tần Dịch thở dài một hơi, bỏ đi thanh sam.
Thanh sam này do Trình Trình tặng, có lực phòng hộ thuật pháp tương đối tốt, nhưng phòng hộ vật lý thì bình thường, Tần Dịch sợ bạo áo không có đồ mặc.
Sau khi cởi quần áo, Tần Dịch cúi đầu nhìn thân hình của mình.
Thật ra, thân hình của hắn, mặt ngoài nhìn hơi có vẻ thon gầy, chính thức cởi quần áo ra vừa nhìn, đường cong rõ ràng, từng khối hùng tráng, bắp tay rất thô, không phải thanh tú như bề ngoài.
Lưu Tô nói.
- Mặt người dạ thú a, từ này dùng trên người của ngươi như thế nào?
- Phì, không có văn hóa.
Tần Dịch lười để ý đến nó.
Tu luyện đang lúc đột phá, chẳng muốn cãi nhau.
Đang muốn tiếp tục rèn luyện, hắn bỗng nhiên giật mình. Cửa thông đạo, Minh Hà có chút luống cuống mà đứng nơi đó, giống như vì ngoài ý muốn nhìn thấy hắn cởi quần áo mà có chút xấu hổ.
Tần Dịch im lặng mà thu quyền.
- Đạo hữu có gì muốn làm?
- Cái kia... Ta nghe thấy cương khí bạo vang trong phòng, suy nghĩ đạo hữu có lẽ đang chân khí hóa cương. Ta chỗ này có một viên đan dược, có thể trợ lực, đặc biệt đến đưa cho đạo hữu.
Minh Hà tận lực bảo trì bình tĩnh trên mặt, nhưng tiểu bộ dạng ánh mắt né tránh không dám đi nhìn thân thể Tần Dịch vẫn bại lộ nội tâm đang xấu hổ.
Tần Dịch tiến lên tiếp nhận đan dược, có chút hứng thú mà nhìn nét mặt của nàng.
- Cảm ơn.
- Hữu dụng đối với đạo hữu là tốt rồi.
Minh Hà giống như chạy trốn mà quay trở về ám đạo.
- Vậy không quấy rầy đạo hữu tu hành nữa.
- Này.
Tần Dịch hướng về phía ám đạo hô một tiếng.
- Ta cũng không keo kiệt như cô, có thể tùy tiện xem.
Trong ám đạo dường như truyền đến tiếng vang "Đông", cũng không biết có phải Minh Hà đụng phải đầu hay không.
Tần Dịch nhịn không được bật cười.
Nói trời quang trăng sáng, không quấy nhiễu tu hành, thật ra mập mờ mơ hồ âm thầm mà sinh sôi cách mộ thất cùng đầm nước.
Ôm cũng ôm qua, đè cũng đè qua, bất kể trong lòng thuyết phục mình như thế nào, thời điểm gặp lại luôn không đồng dạng.
Huống chi giữa hai người mặc dù nhìn như nói rõ, mạnh ai nấy làm, thật ra giữa ngôn ngữ đã chỉ ra một chuyện rất muốn mạng, khiến cho quan hệ của hai người có biến hóa cực vi diệu —— đó chính là Tần Dịch đã thừa nhận, hắn có dục vọng đối với Minh Hà.
Ở chung động phủ cùng đạo hữu, riêng phần mình tu luyện, chuyện này và chuyện ở chung phòng cùng một nam nhân có dục vọng đối với chính mình, đó thật sự là thể nghiệm hoàn toàn khác biệt.
Quan hệ của hai người mặt ngoài thì không có biến hóa gì, vẫn tính chất đạo hữu trước kia, thực tế đã sớm không thể trở về như lúc trước.
Ít nhất, ở trước mặt Tần Dịch, Minh Hà thật sự không còn xa xôi như trước nữa.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
156 chương
130 chương
31 chương
299 chương
476 chương
35 chương