Tiên tử xin tự trọng

Chương 128 : Muốn hái sao không?

Dịch: Hám Thiên Tà Thần Biên: Hám Thiên Tà Thần ----------------- Những lời này vốn là lời thật lòng của Tần Dịch, nhưng ngoài dự liệu mà kéo bầu không khí vào một loại cảm giác mập mờ. Nếu như không hy vọng người ta xa xôi, có phải có ý muốn tới gần người ta một chút hay không? Minh Hà đột nhiên cảm giác tim mình đập rất nhanh, hắn đây là... Có ý gì... Thông đạo u ám, nam nữ đối lập, yên tĩnh mà nhìn nhau, đều có thể cảm thấy hô hấp của đối phương có chút lộn xộn. Minh Hà là nỗi lòng lộn xộn, Tần Dịch lại lần nữa bị cảm giác mỹ nhân tuyệt sắc có thể chạm tay đến trong phòng tối làm xúc động tiếng lòng. Hai người vốn đều là người tu tiên, hô hấp kéo dài, giờ phút này lại đều mất trật tự. Tần Dịch không tự chủ được mà đưa tay đẩy kiếm của nàng ra. Không phí một chút khí lực, kiếm kia chậm rãi dời đi theo cánh tay hắn. Tần Dịch nhích tới gần một chút. Minh Hà rút lui một bước. Tần Dịch vốn tựa trên tường, nhưng trong nháy mắt biến thành Minh Hà tựa trên tường, Tần Dịch chống tay trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng. Đạo bào nàng vừa cởi bỏ được thắt lại vội vàng, cho nên vạt áo không chỉnh, có chút tán loạn, mảng lớn áo lót hiện ra, lồng ngực phập phồng kịch liệt, theo góc độ của Tần Dịch bây giờ nhìn qua, hấp dẫn tuyệt luân, đẹp không sao tả xiết. Minh Hà ngẩng đầu nhìn đôi mắt mang theo dục niệm của hắn, thần sắc rốt cuộc chuyển thành bình tĩnh, chậm rãi mở miệng. - Bần đạo là người xuất gia. Tần Dịch: "..." - Thiên Khu Thần Khuyết ta tu thiên chi đạo, ứng tinh hà, cảm thiên cơ, không có gánh nặng hồng trần, cầu Thái Thượng minh minh. Phàm nhân nhìn tự nhiên xa xôi, đạo này thông thường. Minh Hà chậm rãi nói. - Trước đây tiếp xúc với đạo hữu chẳng qua chỉ là tạm thích ứng khi đối kháng địch nhân thôi, không ngại với tâm, nếu như cho rằng từ nay về sau có thể tùy ý khinh bạc đối với bần đạo, vậy thì bần đạo quá đê tiện rồi. Tần Dịch mấp máy miệng, tia dục niệm kia từ từ bình phục. Hắn biết tâm thái mình không đúng. Lúc trước ôm ôm ấp ấp, luôn khiến cho hắn cảm thấy "Dù sao cũng đã ôm qua", mọi người đã rất thân cận, nhìn dung mạo tuyệt sắc của nàng thì luôn có chút nhịn không được sinh ra ý nghĩ kỳ quái. Có lẽ chính Minh Hà cũng có chút quán tính đối với cái này, không quá kháng cự hắn thân cận. Nhưng trên thực tế... Chuyện này và động tâm động tình hoàn toàn là hai việc khác nhau, bất kể Minh Hà hay chính bản thân hắn. Thực ra, với tu hành của Minh Hà, nếu như trải qua mấy lần ôm ấp đã thật sự động tình, đó mới gọi là gặp quỷ. Chợt nghe Minh Hà nói tiếp. - Hồng trần gút mắc, nam nữ tình sự, trong lòng bần đạo vĩnh viễn chỉ là cát bụi tùy thời phủi đi, đạo hữu cũng không cần suy nghĩ đến điểm này. Lý Thanh Quân vẫn còn ở Nam Ly chờ ngươi, đừng để cho bần đạo coi thường ngươi. Tần Dịch bất đắc dĩ. - Nói đi đâu rồi. Minh Hà dường như triệt để khôi phục trạng thái tâm lý, như chuyện gì cũng không có phát sinh qua, thản nhiên nói. - Đạo hữu đến đầm nước tìm ta, có chuyện? Tần Dịch tức giận nói. - Không nói ta đến nhìn trộm cô nữa à? Mặt Minh Hà không biểu lộ. - Khó nói. Hiện tại mới phát hiện, đạo hữu thật ra rất sắc... Cũng chỉ có thể giữ được ranh giới cuối cùng mà thôi. - Nào có nam nhân không háo sắc, ta là nam nhân bình thường, cô xinh đẹp như vậy, hoàn toàn không có ý nghĩ thì là thái giám! Có thể giữ được ranh giới cuối cùng chẳng phải được rồi sao, ngẫm lại có gì nghiêm trọng. Minh Hà thản nhiên nói. - Đó là do đạo hữu tu hành chưa đủ, còn chưa khám phá mà thôi. Bần đạo xin khuyên một câu, nếu như đạo hữu còn luôn bị mỹ sắc mê hoặc, Tâm Ma thay phiên nổi lên, bất lợi với đạo. - Ta mới không có ý định tu hành mà khiến mình thành thái giám, thật sự như vậy thì còn không bằng đừng trường sinh. "..." - Được rồi được rồi, không nói cái này. Ta đi tìm cô vốn muốn nhìn một chút xem thương thế của cô như thế nào, có cần thuốc của ta hay không. Thần sắc Minh Hà hơi động, thanh âm nhu hòa xuống. - Đa tạ đạo hữu quan tâm, đã không đáng ngại. - Mặt khác chính là, ta đã cầm vật tiền bối lưu lại, cũng đừng nói ta không phân cho cô. Minh Hà thản nhiên nói. - Bần đạo không lấy, đạo hữu thu là được. - Nhưng cái này có lẽ có ích đối với cô. Tần Dịch lấy ra một quyển sách đưa tới. Trong giới chỉ mặc dù trống rỗng, đương nhiên không chỉ chồng chất chút linh thạch, vật phẩm thượng vàng hạ cám vẫn phải có, ví dụ như truyền thừa của vị tu sĩ này, đương nhiên có lưu ghi chép. Minh Hà tiếp nhận mở ra, quyển sách không có tên, bên trong đều ghi chép tâm đắc của tu sĩ, phía trước là pháp tắc tu hành, mà phía sau hơn phân nửa là bói toán hung cát, thăm dò thiên cơ, có thể sau khi người yêu qua đời, tâm tính chuyển biến, trọng điểm tu hành đã có biến hóa. Tần Dịch đương nhiên không cần thứ này, nửa trước tu hành, hắn có Lưu Tô, không cần cái khác; nửa sau bói toán hắn cũng bị Lưu Tô ảnh hưởng không có hứng thú. Ngược lại Minh Hà cũng là loại hình "Cảm thiên cơ", có ý nghĩa tham khảo đối với nàng. Minh Hà đọc qua một hồi, ngược lại cũng không khách khí với Tần Dịch. - Xác thực có thể tham khảo, vậy bần đạo nhận nó. Nói xong câu này, hai người dường như lâm vào quẫn cảnh không lời nào để nói, Tần Dịch lắc đầu, trở về mộ thất tu luyện. Minh Hà đưa mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi, khẽ cắn môi dưới, cũng chậm rãi quay người trở về bờ đầm. Tần Dịch vừa trở về mộ thất liền xách Lang Nha bổng lên, liều mạng bóp chuôi bổng lắc lư. - Cây gậy chết tiệt ngươi hố ta! - Bóp cái chim, đó cũng không phải cổ của ta! Ngươi bị ngu sao? "..." - Là chính ngươi ngu xuẩn. Lưu Tô khinh bỉ. - Có tin vừa rồi nếu như ngươi hôn xuống, nàng rất có thể là ỡm ờ, thật sự có thể thành hay không? Tần Dịch gãi gãi đầu. - Không thể nào, đạo tâm nàng rất kiên định đấy. - Không có quan hệ gì với cái đó hết, là ngươi không có thủ đoạn mà thôi, đổi thành bụi hoa lão luyện, đã sớm đắc thủ rồi. Lưu Tô tiếp tục khinh bỉ. - Còn tu Thiên Đạo, ứng tinh hà đấy, nếu ngươi có ý, hoàn toàn có thể thử hái vì sao này đến trong tay làm trân bảo. - Hái sao ư... Tần Dịch xuất thần mà nghĩ một hồi. - Vậy sẽ phá hỏng đạo hạnh của nàng. - Sẽ a. Lưu Tô trả lời đương nhiên. - Vậy ngươi còn hào hứng bừng bừng, đây không phải hố người sao? - Đạo hạnh nàng hỏng hay không có quan hệ gì với ta? Lưu Tô nhịn không được bật cười. - Lúc nào trong mắt ngươi đã xem ta là người tốt nghĩ cho người khác rồi? Đạo cô này rắm thối muốn chết, một bộ người lạ chớ đến gần, ta muốn xem đầu tóc rối tung, sóng mắt mông lung của nàng, không được sao? "..." Tần Dịch không trả lời, nhưng luôn cảm thấy thật con mẹ nó… Rất có sức kích động. Lưu Tô luôn như thế, tư tưởng ma quỷ móc thẳng vào lòng người. Thật không biết, nếu như một người có chút tà tính nhặt được Lưu Tô, củi khô lửa bốc sẽ biến thành bộ dạng gì. Lưu Tô hố người không thành, ngược lại cũng không thất vọng, vẫn hào hứng bừng bừng nói. - Này, nếu như không phá hỏng đạo hạnh của nàng, vậy ngươi có muốn hái sao không? Tần Dịch do dự một chút, trung thực nhẹ gật đầu. Thừa nhận dục vọng cũng không mất mặt. Lưu Tô nở nụ cười. - Nàng chẳng qua là cầu đạo, nếu như ngươi đại biểu đạo thì sao? Tần Dịch khẽ giật mình. - Thật sự đến ngày ngươi chân đạp nhật nguyệt, đầu đỉnh đội thương khung, thân thấm tinh hà, tinh thần tự nhiên trong lòng bàn tay ngươi, không hái mà được. Lưu Tô ung dung nói. - Cho nên... Tu luyện đi, thiếu niên. Bên kia, Minh Hà khoanh chân ngồi trên tảng đá gần bờ đầm, yên lặng nhìn mai rùa trong tay. Nàng bói một quẻ. Bói một quẻ cho mình. Người bói tính người, khó tính mình, bói toán đạo chưa bao giờ tính cho mình, nhưng giờ khắc này Minh Hà vẫn nhịn không được, thử tính một chút. Quẻ tượng làm cho nàng nhìn không ra. Hoặc dược tại uyên, tiến vô cữu dã (*). Cái này nhìn thế nào đều đang nói về kết quả của lần vào động phủ chiến xác ướp cổ này, cái này còn có gì phải tính? [Nếu nói tương lai không có điều dữ, vậy liền không có điều dữ. (cữu = điều dữ/sai lầm)] Muốn tính căn bản không phải hung cát... Nhưng muốn tính rốt cuộc là cái gì? Chính Minh Hà cũng không biết. Nàng khẽ thở dài, thu hồi mai rùa. Ngay cả muốn tính cái gì cũng không biết, làm sao có thể tính ra kết quả đáng tin cậy...