Tiên Nghịch

Chương 148 : Thoát ly đội ngũ

Một loạt nhưng tiếng động ầm ầm vang lên. Toàn bộ số phi kiếm chỉ hướng đến một nơi đó, liên tục công kích. lớp màng lung lay liên tục, từng đạo ánh sáng lóe lên. Dần dần dưới sự công kích của kiếm khí, trên lớp màng xuất hiện một điểm lõm xuống Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, phi kiếm lập tức phát ra quang mang mãnh liệt, lại tiếp tục công kích vào điểm lõm. Điểm lõm càng lúc càng sâu xuống.   Lúc này, con cự xà dường như đã nhận ra dị thường nên thân thể bắt đầu vặn vẹo. Vương Lâm lo lắng, lại vung tay ra, mấy trăm phi kiếm công kích càng lúc càng mạnh.   Rối cục, một tiếng phịch vang lên, lớp màng bị phá nát. Một luồng máu tanh nồng phun ra. Thân hình Vương Lâm lóe lên, lao đến sát bên tường thịt, lập tức nín thở. Đan dược trong miệng phát huy hiệu quả, ngăn cản mùi tanh lại bên ngoài.   Đợi cho mùi tanh biến mất, Vương Lâm lập tức nhảy vào. Lúc này, thân rắn bên trong cự xà này đột nhiên khô quắt lại. Vương Lâm mơ hồ cảm giác được rằng cự xà sẽ không dễ dàng bị giết chết như thế. Nếu trong cơ thể cự xà lại có một con tiểu xà thế này thì liệu có còn con rắn nào bên trong con tiểu xà đó nữa hay không?!   Quan trọng hơn, trước đó Mạnh Đà Tử đã nói qua rằng cự xà này đích thực là một loại hồng hoang cự thú, tương đương với tu sỹ Hóa Thần đại viên mãn. Phải biết rằng, Hóa Thần kỳ đại viên mãn đã là cường giả đứng đầu của tứ cấp tu chân quốc rồi!   Trừ phi là mấy người đạt đến tu vị của Cổ Đế, đạt đến Hóa Thần kỳ đại viên mãn (nhưng căn cứ vào lời nói của Mạnh Đà Tử thì Vương Lâm cho rằng những người này mới chỉ đạt đến Hóa Thần trung kỳ mà thôi), còn lại không ai có thể đánh lại nó, chỉ có đường chạy trối chết mà thôi. Trước đó, Vương Lâm cũng cho là như thế! Nhưng rồi Vương Lâm phát hiện con vật này ngoài lớp da dày thịt béo và khả năng phun khí độc ra, thì không có thêm thần thông gì nữa cả. Điều này khiến cho hắn hắn không khỏi ngạc nhiên.   Hắn quan sát những người bên ngoài, thì thấy tuy cũng không ai mở miệng nhưng trong ánh mắt đều ẩn chứa vẻ hoài nghi.   Hắn trong lòng võ đoán rằng con vật này chỉ có thân thể là của hồng hoang cự thú, nhưng lại không có được những thần thông tương đương với Hóa Thần kỳ đại viên mãn.   Khi thấy trong miệng nó còn có một con rắn nữa thì hắn tin tưởng vào suy đoán của mình. Bởi thế nên hắn mới quyết định mạo hiểm lấy tủy từ trong miệng của nó.   Từ những biểu hiện của nó, hắn nghĩ rằng ở bên trong nó không thể có nguy hiểm được. Thậm chí trong đầu của hắn còn hiện lên một ý niêm cổ quái rằng con hồng hoang cự thú này là một loại sinh vật vô cùng kỳ dị. Cái kiểu trong con rắn lớn lại có con rắn nhỏ, trong con rắn nhỏ lại có con rắn nhỏ hơn. Mãi cho đến khi con rắn nhỏ nhất, không thể chứa được con rắn nào trong nó nữa, đó mới chân chính là hồng hoang cự thú.   Còn cái thân thể bên ngoài này chỉ là nơi nó bày ra để ẩn giấu bản thể mà thôi. Vì thế nên nó mới không thể thi triển thần thông của hồng hoang cự thú.   Nghĩ đến đây, hắn khẽ rùng mình một cái, vội vàng ổn định tâm tư, nhanh chóng đi vào chỗ tiếp nối giữa đầu và cổ rắn. Nơi đây không có lớp màng, mà chỉ thấy một chút xương trắng lộ ra bên ngoài. Tay phải Vương Lâm không chút do dự đặt lên nó. Hắn khống chế Dẫn lực thuật, đột nhiên hút mạnh một cái làm thân thể con rắn chấn động, gió lốc nổi lên.   Cùng lúc đó, từ đầu của con rắn nhỏ trong con cự xà bỗng nhiên lóe ra hắc mang, da rắn nhanh chóng bị hòa tan. Sắc mặt Mạnh Đà Tử đầy kinh hãi, chật vật vội hướng về phía đầu rắn lao đi với tốc độ cực nhanh!   Khi phóng qua chỗ tiếp nối giữa đầu và cổ rắn thì hắn chợt nhìn thấy Vương Lâm. Không chút do dự hắn quát lên:   - Đi mau! Đây chỉ là một loại giao xà ký sinh mà thôi. Trong cơ thể nó có chín con rắn, con rắn cuối cùng bên trong mới chính là bản thể, có đây đủ thần thông của Hồng hoang cự thú.   Nói xong, tay phải hắn vỗ vào lớp thịt. Ngay lập tức trên lớp thịt đến phi kiếm cũng khó thương tổn hiện lên một vết thâm đen. Con cự xà đau đớn, há mồm. Thân mình Mạnh Đà Tử chợt lóe lên, lao ra ngoài.   Ánh mắt Vương Lâm thay đổi, chẳng những không chạy mà lại nép sát vào lớp thịt, ẩn núp thân mình.   Đúng lúc đó, từ trong thân rắn khô quắt, bỗng nhiên lao ra một con tiểu hồng giao long. Tốc độ nó nhanh như điện, lao ra đuổi theo Mạnh Đà Tử.   Thân mình Vương Lâm vẫn kề sát vào lớp thịt, không nhúc nhích. Đợi cho Mạnh Đà Tử và giao long bay đi xa. Ánh mắt hắn lóe lên, Mạnh Đà Tử đúng là không hề có lòng tốt. Hắn nói Vương Lâm cùng chạy trốn, mục đích là phân tán mục tiêu truy kích của giao long mà thôi.   Nội tâm hắn cười lạnh. Hắn không muốn phải ở cùng một chỗ với mấy người này nữa. Bọn chúng cần hắn ở cửa thứ ba, nếu mà mở ra được thì không có gì phải nói. Nhưng Vương Lâm biết hắn căn bản không có cái gì gọi là Tử chú thuật cả. Nếu cửa thứ ba không mở ra được thì bản thân hắn không còn giá trị lợi dụng nữa. Mà lúc đó dưới sự giận dữ chắn chắn chúng sẽ giết hắn cho hả giận. Mà nếu không lập tức bị giết thì hắn cũng bị Lục Dục ma quân thi triển ma công Thụ thuật giả. Tên thanh niên có hai mắt thất thần kia, là tấm gương rõ nhất cho Vương Lâm.   Nguyên bản, Vương Lâm tính toán tìm cơ hội chạy trốn ở đầu tầng thứ hai. Nếu không có cơ hội thì tìm cách làm cho tình hình trở nên lộn xộn, rồi nhân cơ hội chạy trốn. Đến lúc đó, bọn chúng cũng không có thời gian mà quản hắn.   Nhưng hiện tại, Vương Lâm thay đổi chủ ý. Con hồng giao long kia đã lao ra, nên trước mắt, thi thể của con cự xà này sẽ là nơi an toàn nhất. Hai mắt hắn chớp động, tay phải hướng xương sống hút lại. Lập tức cự xà chấn động mạnh, Vương Lâm cảm thấy huyết khí xông lên, không tự chủ được thân mình lao về phía trước.   Sắc mặt hắn trở nên âm trầm. Linh lực trong cơ thể vừa động, lập tức ổn định lại thân thể, nhưng cảm giác huyết khí dâng lên vẫn còn đó. Thần thức Vương Lâm đảo qua, theo kẽ răng của cự xà nhìn ra bên ngoài. Ngay lập tức, hắn hoàn toàn sững sờ.   Cự xà này đang rơi xuống với tốc độ cực nhanh. Trong nháy mắt đã chìm vào bóng đêm hư vô.   Ước chừng nửa canh giờ sau, tốc độ rơi xuống của nó mới chậm lại. Cuối cùng thân hình nó chấn động, bên ngoài vang lên những tiếng động ầm ầm. Một lúc lâu sau mới yên tĩnh trở lại.   Vương Lâm hít một hơi thật sâu, không chút chậm trễ tiếp tục thu lấy cốt tủy. Lúc này cự xà đã không còn cử động nữa, cũng không có gì dị thường. Một giọt kim sắc dịch thể từ trong cột sống từ từ xuất hiện, tỏa ra một mùi hương thơm ngát. Biểu tình của Vương Lâm trở nên nghiêm túc. Hắn vỗ túi trữ vật xuất ra một bình ngọc. Sau khi cho dịch thể này vào bình ngọc hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi thu lại vào túi trữ vật, hắn lập tức bay ra qua khe hở giữa các răng nanh của cự xà.   Trước mắt hắn là một mảnh hắc ám, không hề có chút ánh sáng. Hai tay Vương Lâm biến hóa pháp quyết, quát nhẹ:   "Đi".   Lập tức một hỏa cầu nho nhỏ vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt hắn, hướng về phía trước bay ra. Tiếp đến Vương Lâm phát ra vô số hỏa cầu về bốn phía. Sắc mặt hắn bắt đầu trở nên cổ quái.   Chính xác mà nói, nơi này cũng là một khối đá lơ lửng giữa hư không. Chẳng qua khối đá này lớn hơn chỗ hắn đứng trước đó khoảng hơn trăm lần.   Lúc này, thi thể con cự xà chỉ có cái đầu đang dính vào khối đá này, thân mình nó buông xuống dưới, không biết kéo dài đến nơi nào. Hai mắt cự xà nhắm chặt, không còn chút khí tức nào nữa.   Vương Lâm nhìn kỹ một chút, nhận ra do hồng giao long ly khai nên giống như nguyên anh của tu sỹ ly thể vậy. Cự xà tạm thời mất đi sức sống, nên mới từ trên cao ngã xuống.   Điều này giải thích vì sao khi hắn lấy đi dịch tủy nó vẫn không có dị động gì hết.   Vương Lâm nhìn cự xà, ánh mắt loé lên một chút. Hắn than nhẹ một tiếng rồi không tính toán nữa. Lúc này, con cự xà chẳng khác gì một núi bảo vật. Những thứ khác chưa nói, chỉ cần nội đan và lớp da đã là những vật báu vô giá. Nhưng Vương Lâm cũng không bị những thứ này làm cho ngu đầu. Trước hết không cần nói vách thịt bên ngoài nội đan hắn cũng không thể đâm qua được. Hơn nữa con hồng sắc giao long vừa chui ra kia có thể về bất cứ lúc nào. Một khi nó chú ý đến Vương Lâm thì dù hắn có đến một trăm cái mạng cũng sẽ chết trong nháy mắt.   Vương Lâm nhìn thoáng qua phía sau, từ trong miệng lấy ra Phòng độc đan. Đan dược này đã bị rút nhỏ đi quá nửa nhưng Vương Lâm vẫn trân trọng cho vào trong túi trữ vật. Không chút chần chừ, hắn phá hủy đám hoả cầu, rồi nhảy lên. Tại hư vô hắc ám, ánh lửa thực sự quá chói mắt. Vì an toàn của bản thân, hắn đành sờ soạng phi hành vậy.   Dần dần, hai mắt hắn đã thích ứng được với bóng tối. Tuy không thể nói là nhìn rõ hoàn toàn bốn phía, nhưng ít ra cũng có thể thấy được hình dáng.   Trừ bỏ khối đá này lớn hơn gấp trăm lần, thì nơi này cũng không khác gì nhiều. Chẳng qua, tốc độ di chuyển của các khối đá ở đây cũng nhanh hơn trên kia vài phần. Ngoài ra, cảm giác nguy hiểm không ngừng từ bốn phương tám hướng truyền đến.   Vương Lâm di chuyển từng bước cẩn thận, tốc độ cũng chậm lại. Cứ đi được khoảng mấy trượng hắn lại cẩn thẩn quan sát bốn phía. Lúc này, hắn dừng lại trên một hòn đá, bỗng nhiên thân thể hắn cứng đờ. Phía trước hắn có một bóng đen chợt loé lên.   Vương Lâm ngừng thở, thân mình đứng yên bất động, không dám động đậy. Dần dần, hắn có thể nhìn rõ. Ở giữa khối đá có một bóng đen, cao chừng trăm trượng. Trên thân nó có vô số xúc tua rất dài, đang lay động một cách lộn xộn.   Bóng đen loé lên lúc nãy chính là một trong số những xúc tua của nó. Sinh vật cổ quái này có thể sinh sống dưới này chứng tỏ thực lực của nó rất mạnh, không phải là loại hắn có thể trêu chọc vào được. Từ từ lùi lại phía sau mấy trượng, đến bên cạnh khối đá. Hai mắt hắn vẫn dán vào sinh vật đó. Bất chợt thân hình hắn đột nhiên lui nhanh về phía sau, hướng phương xa bay đi.   Mãi cho đến khi đã cách xa đến mấy trăm trượng, Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn vào tầng không vô tận, không kìm được cười khổ một tiếng. Chỉ có thể tới hòn đá lúc đầu, hắn mới có thể tìm được hướng để đi ra ngoài.   Vương Lâm trầm mặc một chút, thần thức không dám tản ra quá xa, nếu không có thể trêu chọc một số sinh vật cường đại, khiến bản thân mình rơi vào nguy hiểm. Hắn chầm chậm bay về phía trước.   Bất chợt, tầm mắt của hắn chợt thấy phía trước có một bóng đen khổng lồ. Hắn vội dừng lại, nhìn kỹ một lúc, sau khi xác định đó chỉ là một khối đá hình tròn, hắn mới lại chậm rãi bay đi.   Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng màu đỏ từ phía trên không nhanh chóng lao xuống, mang theo một tiếng rít rất kỳ dị. Thân hình Vương Lâm lập tức lao nhanh đến bên khối đá hình trụ tròn, không dám động đậy.   Chỉ thấy ánh sáng màu đỏ kia phóng qua khối đá, hướng về bên dưới rơi xuống, nháy mắt đã không thấy đâu nữa. Da đầu Vương Lâm run lên. Trong một lúc nhoáng lên vừa rồi, hắn mơ hồ nhìn thấy thân ảnh màu đỏ kia chính là con giao long đã thoát ra khỏi cự xà, truy kích Mạnh Đà Tử trước đó.   Hiện tại, hồng giao long này đã bay trở lại, không biết Mạnh Đà Tử đã sống hay chết. Vương Lâm cười lạnh, rời khỏi vách đá, lại chậm rãi bay về phía trước. Sau khi bay đến một khối đá, hắn lập tức cẩn thận quan sát bốn phía. Đây là một khối đá không có sinh vật nào tồn tại. Sau khi xem xét kỹ một hồi, Vương Lâm nhẹ nhàng thở ra, khoanh chân ngồi xuống. Hắn uống vào một ngụm chất lỏng linh lực, cẩn thận nhìn về phía dưới.   Con hồng giao long kia một khi đã trở lại thân thể tất nhiên sẽ phát hiện ra điều lạ thường. Vương Lâm trầm mặc một lát, thân mình lập tức chìm vào trong khối đá. Hắn lấy Nghịch Thiên châu ra, rồi chui vào trong không gian của hạt châu.   Không lâu sau khi hắn tiến vào không gian của hạt châu, từ chỗ sâu bên dưới truyền ra một tiếng rống giận vang trời. Con hồng giao long như tia chớp từ phía dưới bay lên, liên tục rống lên, đánh nát mấy khối đá to đến mấy trăm trượng. Ánh mắt nó dày đặc hàn mang, thân mình loé lên, bắt đầu tìm kiếm bốn phía.   Con hồng giao long này cũng có linh trí nhất định. Biết rằng kẻ trộm tuỷ vẫn có khả năng chưa rời đi xa nên hai mắt lộ ra hung quang, chạy tới chạy lui khắp nơi. Một lúc lâu sau, vẫn không tìm được cái gì, giao long lại điên cuồng gào rít vài tiếng, không cam lòng nằm úp xuống trên một khối đá, dần bình tĩnh trở lại.   Nhưng rất nhanh, thân hình nó lại lập tức lao ra, hướng về khối đá mà trước đó mà Vương Lâm đã bắt gặp bóng đen có vô số xúc tua.   Ngay khi giao long xông đến, những xúc tua này cấp tốc lay động, nhanh chóng bện lại với nhau cùng một chỗ, tạo nên một thứ có hình dạng như cái chuỳ, không chút sợ hãi nhằm vào con giao long màu đỏ.   Những tiếng nổ ầm ầm từ phía dưới liên tiếp truyền ra, cùng với đó là các loại ánh sáng với nhiều màu sắc loé lên liên tục. Những luồng linh lực khổng lồ tỏa ra bốn phía. Trong chốc lát, gần như một nửa số khối đá đã bị đánh nát.   Sau một ngày đại chiến, cuối cùng chậm rãi bình ổn xuống. Hồng giao long giận cá chém thớt, cuối cùng đánh cho bóng đen phải thất bại chạy đi, nhưng nó cũng bị trọng thương. Sau khi gào rít mấy tiếng, rốt cục nó cũng an tĩnh lại.   Mười ngày sau, Vương Lâm rời khỏi không gian của hạt châu, thân mình loé lên, xuất hiện ở phía trên khối đá. Ngay khi vừa xuất hiện, thần thức của hắn vội tản ra, quan sát chặt chẽ bốn phía.   Những khối đá xung quanh rõ ràng đã ít, đồng thời xuất hiện vô số những hòn đá vụn. Thật lâu sau, Vương Lâm mới thở phào một hơi, lại trầm ngâm một lát. Sau đó, hắn hướng về phía trên bay đi.   Sau khi liên tục lướt qua mấy khối đá, Vương Lâm đột nhiên giật mình một cái, liền nhìn chằm chằm về phía trước. Vừa rồi, trong nháy mắt, hắn nhìn thấy một khối đá vụn ở phía trước đột nhiên biến mất.   Vẻ mặt hắn trở nên ngưng trọng, từ từ lui về phía sau, đồng thời tay phải vung lên, hút mấy khối đá vụn vào tay. Vương Lâm điểm một cái về phía trước, thấp giọng nói :   - Đi!   Những hòn đá này lập tức lao về phía trước, ánh mắt hắn cũng nhìn chằm chằm về phía đó. Chỉ thấy hòn đá này bay được một đoạn thì đột nhiên biến mất.   Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Hắn đã nhìn rõ vị trí hòn đá biến mất vừa nãy bỗng nhiên xuất hiện một lỗ hổng màu đen nhỏ rồi biến mất ngay. Nhưng bởi vì tốc độ qúa nhanh, tầm mắt lại không tốt lắm nên nhìn qua có vẻ như hòn đá đột nhiên biến mất.   Vương Lâm trầm mặc, nhìn chằm chằm về phía trước. Hắn vỗ túi trữ vật, xuất ra phi kiếm chắn ngang trước ngực. Tay phải hắn điểm lên thân kiếm một cái, phi kiếm lập tức bắn ra phía trước.   Nháy mắt, nó nó liền đi vào vị trí viên đá biến mất, lỗ hổng màu đen lại xuất hiện. Ngay khi nó nuốt lấy phi kiếm, tay phải Vương Lâm bấm quyết, niệm chú, quát khẽ:   - Phá!   Một tiếng phịch vang lên, ngay tại lúc vừa tiến vào lỗ đen, phi kiếm vỡ thành nhiều mảnh bắn nhanh ra bốn phía. Ánh mắt Vương Lâm chăm chú nhìn, tay phải lập tức triệu hồi một mảnh nhỏ trong số đó. Nó nhanh chóng thay đổi phương hướng, bắn trở lại trong tay Vương Lâm.   Vương Lâm nhìn chằm chằm vào mấy giọt chất lỏng màu đen lưu lại trên mảnh kiếm Xung quanh giọt chất lỏng, hiện lên dấu vết mảnh kiếm bị ăn mòn.   - Không phải là cái khe không gian. - Vương Lâm lập tức xác định. Sở dĩ hắn phải cẩn thận thử nghiệm nhiều lần là vì lo lắng nơi này có cái khe không gian. Nếu đúng là như thế thì độ nguy hiểm của nơi này sẽ lại tăng thêm một bậc.   Dù sao bây giờ Vương Lâm không chỉ là một thôn hồn mà là có thân thể. Dưới sự xé rách của cái khe không gian, mọi vật đều bị huỷ diệt.   Vương Lâm thở phào một cái, hai tay hắn khua một cái, đá vụn từ bốn phía đều tụ tập lại, hình thành một tầng hoàn toàn từ đá vụ bọc lấy thân thể hắn.   Hắn bay ngang ra rất xa, rồi mới lại bay về phía trước. Trên đường đi, chỉ cần nhìn thấy đá vụn biến mất, hắn lập tức thay đổi phương hướng. Dần dần, sau nhiều lần quan sát, Vương Lâm đã có thể xác định thứ cắn nuốt đá vụn kia cũng giống như cái khe không gian. Thực tế nó là một loại sinh vật kỳ dị mà mắt thường không thể nhìn thấy được.   Cấu tạo thân thể của loại sinh vật này cực kỳ cổ quái. Mặc dù thần thức cũng khó có thể nhận thấy đó là một thôn hồn. Nhờ những hiểu biết về cái khe không gian sau vô số năm ở không gian ngoại vực, lúc này hắn mới có thể phân tích ra đáp án này.   Một đường đi tới, Vương Lâm cực kỳ cẩn thận. Nơi này tràn ngập nguy cơ, chỉ cần hơi vô ý là có thể chôn thân tại đây. Hơn nữa đối với một tu sĩ Kết Đan kỳ như hắn mà nói, không cần phải đi vào đầm rồng hang hổ, mà chỉ cần sơ sẩy một chút thì hắn chỉ có một con đường chết mà thôi.   Vương Lâm lặng yên tính toán, với thời gian dài như thế, hắn cũng chỉ đi được không đến ngàn dặm. Nếu là bình thường, hắn chỉ cần một chút thời gian đã có thể xuyên qua ngàn dặm này. Nhưng hiện tại, hắn đã đi mất mấy ngày.   Chính xác là mấy ngày thì dĩ nhiên Vương Lâm không thể tính được, toàn bộ tâm thần của hắn đều chìm đắm vào sự cảnh giác cao độ.   Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Lâm cũng không biết rốt cuộc mình đã ở nơi này được bao lâu. Trong thời gian dài, hắn đã luôn chăm chú, cẩn thận cảnh giác, khiến hắn lần lượt vượt qua được các nguy hiểm chỉ trong đường tơ kẽ tóc.   Hôm nay, Vương Lâm đang nghỉ ngơi trên một khối đá. Linh lực trong cơ thể hắn cũng không tiêu hao nhiều nhưng tâm thần đã mệt mỏi không chịu được nữa. May mà trước giờ Vương Lâm làm việc vẫn luôn hết sức cẩn thận, đã tạo thành một thói quen của hắn. Nếu là người khác, sợ rằng sớm bị tra tấn cho đến kiệt sức, chôn thân ở nơi này rồi.   Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Vương Lâm hít một hơi thật sâu rồi đứng lên. Tay phải hắn điểm vào khoảng không mấy cái, lập tức phi kiếm loé lên xuất hiện. Những hòn đá xoay tròn xung quanh hắn, chợt có những hòn đá nhỏ bị tách ra, bay về bốn phía Hai tay Vương Lâm duỗi ra, những hòn đá vụn lập tức ngưng tụ lại. Nhiều ngày qua, Vương Lâm vẫn sử dụng chúng để mở đường. Mỗi khi dùng hết, hắn lại bóc tách ra thêm từ những khối đá lớn Sau khi những hòn đá vụn này tạo thành vòng tròn, Vương Lâm lại chậm rãi bay đi.   Sau khi bay được một khoảng, Vương Lâm cau mày, dừng thân lại giữa không trung. Ánh mắt hắn chớp lên quan sát bốn phía. Độ tối tăm của nơi đây dĩ nhiên đã giảm đi không ít. Càng đi lên trên, càng có cảm giác từ bốn phương tám hướng truyền mơ hồ có ánh sáng truyền đến.   Về phần nó từ nơi đâu mà đến thì Vương Lâm cũng không có thời gian để quan tâm. Hiện tại hắn liên tục nhìn quanh, đáy lòng nổi lên cảm giác có chút gì đó không ổn.   Hai mắt hắn giờ đã hoàn toàn thích ứng với bóng tối. Hơn nữa nơi này cũng có chút ánh sáng cho nên cơ bản hắn có thể nhìn rõ ràng. Hắn tính toán sơ qua một chút. Từ chỗ này đến phía trước, trong phạm vi chừng ngàn dặm chỉ có một khối đá vụn lơ lửng trong đó.   Tất cả những điều này đều không phù hợp với lẽ thường. Lấy kinh nghiệm của Vương Lâm, thường chỉ cách mấy dặm là sẽ có một khối đá. Cho dù chúng có bị vỡ thì cũng sẽ có một chút đá vụn và tro bụi tồn tại. Nhưng nơi đây, một chút cũng không có.   Chỉ có thể có hai giải thích. Hoặc là nơi đây vừa phát sinh một trận đại chiến kịch liệt, tạo nên một cơn lốc xoáy, khiến cho toàn bộ số đất đá nơi này cuốn đi rất xa, cho nên mới tạo ra cảnh tượng này.   Thứ hai, nơi đây có vô số sinh vật giống như cái khe không gian. Sau nhiều năm đã cắn nuốt hết toàn bộ số đất đá, không còn lấy một mảnh.   Về điểm này,Vương Lâm suy đoán dựa trên một khối đá có hình trụ tròn bất chợt bị một cái lỗ đen thôn phệ. Chỉ trong thời gian một nén nhang, khối đá có hình trụ tròn, to đến bảy mươi, tám mươi trượng đã biến mất tăm mất tích.   Vương Lâm do dự một chút. Nếu nơi này đúng là như thế thì hắn nhất định phải đi đường vòng. Nếu không, một khi tiến vào, hắn lập tức sẽ gặp nguy hiểm.   Vương Lâm hơi trầm ngâm, tay phải điểm vào một khối đá vụn, nó liền chậm rãi bay về phía trước. Khối đá lập tức bay đi rất xa mà vẫn không có hiện tượng gì xảy ra. Vương Lâm lại trầm ngâm, hai tay liên tục điểm vào những khối đã xung quanh, tất cả những khối đá này bị xếp thẳng hàng, đồng loạt bay về phía trước.   Vương Lâm cũng không vội vàng, cứ lẳng lặng đứng tại chỗ chờ đợi, nhìn theo đám đá vụn chậm rãi bay. Những viên đá vụn bay đến khối đá duy nhất trong phạm vi ngàn dặm xung quanh.   Ngay sát đến khối đá đó, đá vụn đột nhiên biến mất. Đồng tử của Vương Lâm co rụt lại, nhìn chằm chằm về phía đó. Một lúc sau, lại thêm một hòn đá biến mất. Cứ như vậy, đá vụn biến mất lần lượt, cho đến khi toàn bộ số đá biến mất không còn một mảnh nào nữa.   Ánh mắt Vương Lâm chớp động, nhớ kĩ lấy mấy điểm. Dựa theo kinh nghiệm thu được những ngày qua, Vương Lâm biết rằng sinh vật giống như cái khe không gian này không thể di động, dường như chúng chỉ đứng cố định ở một vị trí mà thôi.   Nhưng hắn cũng không loại trừ khả năng chúng có thể di động. Vương Lâm trầm ngâm, tính toán hay là từ bỏ việc tiến vào nơi đây vì nó quá mức quỷ dị. Hắn thà tốn thêm nhiều thời gian, đi vòng qua bên cạnh để tiến lên còn hơn là mạo hiểm tiến vào.