Tiên Môn
Chương 403 : Chạy!
..
"Phốc!".
...
"Phốc!".
Theo thời gian trôi, những vết thương trên người Lăng Tiểu Ngư càng lúc càng nhiều. Toàn bộ đều là do huyết nhân gây ra. Chỉ một tên.
Đơn đả độc đấu Lăng Tiểu Như đương nhiên sẽ không e ngại, nhưng đối thủ của hắn, đấy nào phải chỉ duy nhất một tên huyết nhân tu vị chân nhân cảnh hậu kỳ. Trừ bỏ huyết nhân ra thì hắn còn phải ứng phó với quỷ diện nhân sở hữu Thái Ất Thần Minh Đạo: Ngự Lôi Chân Quyết kia nữa.
"Hai đánh một không chột cũng què", câu nói ấy thật rất thích hợp để sử dụng trong trường hợp này.
Nguy nan. Thật rất đỗi nguy nan...
"Gia Gia! Nhanh lên đi! Hắn sắp không chịu được nữa rồi!" Vẫn luôn theo dõi chiến cục suốt từ nãy giờ, Thiên Hồ Cổ trông thấy Lăng Tiểu Ngư liên tiếp bị lôi đình cùng huyết nhân công kích thì nội tâm gấp gáp, hướng Gia Gia bên cạnh hối thúc.
Chưa đầy chục giây mà thương tích đã như vậy, thử hỏi nếu kéo thêm nữa thì Lăng Tiểu Ngư sẽ ra sao?
Thật lòng, Thiên Hồ Cổ nàng cũng muốn lao ra hỗ trợ lắm. Nhưng... nàng không thể. Thiên Hồ Cổ nàng bất quá chỉ là một yêu tu chân nhân cảnh sơ kỳ, còn non kém lắm. Với chút tu vị ấy, nàng có thể giúp được gì đây?
Không gì cả. Bây giờ nàng lao ra thì cũng chỉ trở thành gánh nặng thêm thôi...
"Gia Gia! Ngươi mau lên đi!!".
...
Thiên Hồ Cổ là như vậy, hối thúc trong sự bất lực. Còn Gia Gia - đối tượng mà nàng hối thúc ấy...
Thời khắc này, nó cũng khẩn trương lắm rồi. Nó đã dốc hết toàn lực để đẩy nhanh tốc độ khai mở thông đạo. Nhưng coi bộ bấy nhiêu vẫn là chưa đủ. Dựa theo tình huống hiện tại mà xét xuống, sợ rằng khi thông đạo mở ra thì Lăng Tiểu Ngư cũng đã...
"Tiểu Ngư hắn sẽ chết sao?".
"Không... Không thể... Ta không muốn hắn chết... Hắn không thể chết...".
"Hắn không thể chết!".
Nội tâm kêu gào, Gia Gia lộ ra vẻ mặt điên cuồng. Trong đôi mắt nó, cường độ tử quang bất ngờ tăng lên gấp chục lần. Da thịt nó cũng là như vậy, ngập trong thứ ánh sáng màu tím...
Thế rồi, dưới yêu nhãn của Thiên Hồ Cổ, một thân ảnh thiếu nữ hiện ra. Đích xác là hình tướng của Quảng Hàn mà Gia Gia đã từng thấy sâu trong tiềm thức. Khác chăng là lúc này, "Quảng Hàn" đã không còn là ký ức nữa. Nàng là thực thể. Gia Gia, nó đã hoá thành Quảng Hàn. Hay nói đúng hơn là... thân thể nó đã lớn lên, hệt như Quảng Hàn.
Chuyện gì đã xảy ra?
Gia Gia đã dùng thuật biến hình ư? Vào giây phút nguy nan này?
Coi bộ không phải. Hình như đã có chuyện gì đó thực sự xảy ra. Một sự chuyển hoá mà thậm chí ngay đến bản thân Gia Gia cũng chẳng lường trước.
Và, may thay, đấy là một tín hiệu tốt, đáng để vui mừng.
Sau khi hình dáng thay đổi, hoá thành người lớn thì thần kỳ thay, năng lực khai mở thông đạo không gian của Gia Gia cũng bỗng nhiên tăng tiến. Đáng nói hơn là sự gia tăng này, con số rất lớn.
Nếu như mới rồi Gia Gia phải tiêu tốn cả chục giây mới khai thông được một lỗ nhỏ thì bây giờ, trong nháy mắt, cùng tiếng hét "Khai!" của nó, thông đạo đã lập tức nới rộng ra hơn sáu thước.
Một bên giữ cho thông đạo tiếp tục duy trì, một bên Gia Gia hô gọi:
"Tiểu Ngư, đi!".
Nghe được tiếng gọi, biết là Gia Gia đã mở xong thông đạo, Lăng Tiểu Ngư liền trở hướng thoái lui. Thiên Hồ Nguyệt cũng là như thế, tốc độ thoái lui thậm chí còn nhanh hơn Lăng Tiểu Ngư một nhịp.
"Đi mau!".
Hiểu rõ tình thế, Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia, Thiên Hồ Cổ, Thiên Hồ Nguyệt, bốn người như một, tất cả khẩn trương tiến vào thông đạo.
Nhưng chính lúc này, ở phía sau, một đạo lôi đình khủng bố chợt đánh tới.
Quỷ diện nhân, hắn muốn đem thông đạo thời không phá vỡ.
Lẽ dĩ nhiên, Lăng Tiểu Ngư sẽ không để cho hắn làm như vậy. Miệng hô một tiếng "Đi!", sau cái vung tay đem Thiên Hồ Cổ đẩy vào thông đạo, hắn siết chặt Linh Ngục Trường Qua, dốc sức bình sinh mà chém ra một nhát.
"Oành!".
"Oành... h... h...!!".
...
Tiếng nổ đã ngưng, bạo liệt đã lắng. Thông đạo không gian do Gia Gia khai mở, nó hiện cũng biến mất rồi.
Không. Không phải bị quỷ diện nhân phá hủy, chẳng qua là nó đã được đóng lại thôi.
Đúng vậy. Đám người Lăng Tiểu Ngư, bọn họ đã thành công tẩu thoát.
"Thông đạo không gian... Vậy mà lại là thông đạo không gian...".
Nét mặt âm trầm, quỷ diện nhân nhìn chằm vị trí của thông đạo đã đóng, căm hận thốt ra.
"Lăng Tiểu Ngư, các ngươi đừng nghĩ có thể thoát khỏi tay ta!".
Quỷ diện nhân nói xong thì liền thi triển đạo thuật. Theo tiếng hô của hắn, năm huyết nhân đồng loạt tan ra thành trăm ngàn giọt máu nhỏ; kế đấy, chúng chia ra bốn phương tám hướng, toàn bộ cùng phóng đi.
Một lúc sau...
Đôi mắt đang nhắm bỗng mở, quỷ diện nhân cười gằn: "Lăng Tiểu Ngư, bắt được ngươi rồi".
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
108 chương
33 chương
10 chương
159 chương
10 chương
40 chương
28 chương