Tiên ma đại đạo

Chương 9 : lão nhân quái dị

Lục Tần đứng trong Tàng Kinh Các ngó đông ngó tây. Theo quy định của Thần Ân Tông, đệ tử ngoại môn chỉ được phép lựa chọn công pháp cùng vũ kĩ ở lầu một. Lầu một, theo Lục Tần quan sát, hắn phát hiện ra công pháp, vũ kĩ ở đây đều chỉ là Nhân cấp. Trên đại lục Thần Ân, công pháp được chia làm ba loại: Thiên, Địa, Nhân. Trong mỗi loại thì lại được phân thành hạ phẩm, trung phẩm cùng thượng phẩm. Ở Tàng Kinh các lầu một này, công pháp nhân cấp hạ phẩm cùng trung phẩm rất nhiều, tất nhiên thượng phẩm cũng có không ít nhưng một số lại đòi hỏi điều kiện tu luyện quá khắc nghiệt nên hắn cũng có thể đoán ra chúng rất ít được ta đụng đến. Công pháp Nhân phẩm, cùng lắm thì chỉ giúp người tu luyện đạt đến Luyện Khí đỉnh phong, muốn đột phá một tầng bình chướng cuối cùng này, độ khó khăn e rằng không nhỏ. Lục Tần cũng thầm gật đầu, công pháp ở lầu một, coi như cũng là một tòa bảo khố rồi. Công pháp mà một số tiểu gia tộc coi là trấn phái chi bảo, bí mật bất truyền, được họ nâng niu, bảo vệ thì ở đây lại như rau cải trắng, hoàn toàn có thể tùy ý mà thấy. Lục Tần cũng không tham, hắn hiện giờ mới chỉ miễn cưỡng được coi là tu sĩ, đối với mấy thứ công pháp cao cấp kia cũng không ham hố làm chi, bởi nếu có rơi vào tay thì với tu vi hiện giờ của hắn chắc gì đã luyện được. Vì vậy, Lục Tần đi lựa những bản công pháp hạ phẩm phù hợp với thuộc tính của mình. Dù cho ở đây công pháp Nhân cấp khá nhiều nhưng loại phù hợp với thuộc tính của hắn lại ít vô cùng. Cũng bởi trong lịch sử, rất ít người mang thuộc tính Quang Minh cùng Hắc Ám. Bởi vậy, số lượng công pháp cũng theo đó mà hiếm hoi. Sau mấy canh giờ lựa chọn, Lục Tần cuối cùng cũng ưng ý cầm trên tay hai cuốn sách. Một cuốn là Quang Minh Công, một công pháp Quang hệ cơ bản nhưng lại yêu cầu khá cao đối với người tu luyện, Lục Tần cảm thấy hắn cơ bản có thể thỏa mãn mọi điều kiện của Quang Minh Công nên mới chọn lựa nó. Cuốn thứ hai thì lại một bộ vũ kĩ thân pháp tên là Hắc Ảnh Bộ. Đây là bộ thân pháp khá linh hoạt, chỉ thích hợp với tu sĩ Hắc Ám hệ. Hắc Ảnh Bộ sau khi thi triển có thể tăng mạnh tốc độ, đồng thời có thể phân thành nhiều chiếc bóng khác nhau nhưng lại không có lực công kích, chỉ dùng để mê hoặc đối thủ. Theo ghi chép, Hắc Ảnh Bộ đại thành có thể phân làm chín chiếc bóng giống hệt bản thể, tốc độ của Hắc Ảnh Bộ trong hàng ngũ các vũ kĩ thân pháp Nhân cấp cũng không hề thua kém thân pháp Phong thuộc tính một chút nào. Đây cũng mới là thứ mà Lục Tần quyết định chọn nó, hắn đề cao sự an toàn của bản thân lên phía trên hết. Nếu công kích được đối phương mà bị trọng thương thì coi như là thất bại. Đồng dạng, giết chết được đối thủ nhưng bản thân lại hấp hối thì lại còn ý nghĩa gì. Chỉ khi sự an toàn của bản thân ở mức cao nhất thì mới có thể vĩnh viễn đứng ở thế bất bại. Cũng phải nói, tâm tư của Lục Tần khá là chuẩn xác. Hắn vui vẻ mang hai cuốn sách đến chỗ người quản lí Tàng Kinh Các để xác nhận. Trong lòng thầm suy tính nên tu luyện thế nào bỗng dưng khi đi đến chỗ cái bàn người quản lí Tàng Kinh Các hắn mới trợn mắt. Đó là một lão già đang nằm ngủ ngon lành trên chiếc bàn, đầu lão dựa trên một cuốn sách lớn, chân lão thì ngất ngưởng trên một chồng sách lộn xộn, thỉnh thoảng lại vô ý đạp hai, ba cuốn sách xuống dưới đất, trên người là mảnh vải trắng dùng để đắp. Lục Tần lên tiếng mấy lần mà lão già kia vẫn không trả lời, lão vẫn đang nằm quay lưng với hắn. Lục Tần lấy ngón tay chọc chọc vài cái vào lão nghi ngờ: lão già này không phải chết rồi đấy chứ? Hắn nhặt mấy cuốn sách vương vãi dưới đất rồi đi quanh cái bàn để nhìn lão nhưng lạ thay cứ khi nào hắn đi về phía mặt đối diện của lão thì lão cư nhiên lại xoay người. Đi vòng quanh hơn chục lần, Lục Tần tức đến mắt nổi đom đóm, lão già này có khi căn bản không ngủ, lão làm thế chỉ để trêu chọc hắn mà thôi. Biết vậy nhưng Lục Tần cũng chịu, không có lão thì hắn xác nhận thì hắn còn lâu mới có thể cầm công pháp ra khỏi Tàng Kinh Các. Nhìn lão già ngáy o o, hắn nghiến răng nghiến lợi. Bỗng dưng một chủ ý nảy ra, Lục Tần đánh tay một cái bốp. Hắn đặt hai cuốn công pháp mà mình chọn xuống, vội vàng chạy ra khỏi Tàng Kinh Các. Một lúc sau hắn trở lại, trên tay là một ổ kiến lửa được gói gém cẩn thận. Lục Tần giả bộ như lại đi quanh chiếc bàn, đúng khi hắn chuẩn bị nhìn thấy phía trước lão già thì lão cư nhiên lại xoay người. Lục Tần cười lạnh, hắn chớp thời cơ ném nhanh ổ kiến vào trong người lão, miệng cười hắc hắc thú vị. Lục Tần sau đó trở lại chỗ cũ, nhẹ nhàng ngồi xuống chờ đợi. Đúng như hắn dự tính, lão giả đang nằm bất động kia sau một lúc chợt run người. Lão nhảy thẳng lên, bàn chân luống cuống đạp đổ gần chục chồng sách. Hai tay cho vào người gãi như điên, miệng chửi bới om sòm: - Cái xxx gì đây! Con mẹ nó chứ! Đống kiến này ở đâu ra đây? Ta nhất định sẽ xxx hết con xx lũ chúng mày! Ahhhh! Lão gầm lên điên tiết. Lục Tần nhìn khung cảnh trước mắt khoái trá đến cực điểm, trong lòng một trận hò hét sung sướng. Lão già này muốn chơi hắn, cư nhiên bị quả báo, bị một đống kiến lửa đốt thế này lão không ngỏm cũng phải bị lột một lớp da. Hắn khoai thoai ngồi một bên nhìn lão già đang nhảy choi choi, miệng chửi bới um sùm trước mặt. Nào nhảy, nào hét, khung cảnh trước mặt hắn không khác gì một tác phẩm hài kịch mà người biên soạn ra là chính hắn. Sau một hồi, lão già đã gạt hết kiến lửa trên người. Tuy vậy cả thân thể lão đầy những vết đỏ, thậm trí dưới mi mắt lão còn nổi một cục màu đỏ rõ to, Lục Tần nhìn như chỉ muốn bụp miệng vào cười, không biết con kiến lửa nào có mắt thẩm mĩ tuyệt vời đến vậy, hắn giờ không có cái gì ngoài việc có thể ngoài giơ ngón cái tên tán thưởng. Nhưng đó chỉ là trong lòng hắn nghĩ vậy thôi, Lục Tần bên ngoài vẫn lãnh đạm nhìn lão già, hắn tiến lên chắp tay, ánh mắt tràn đầy sự ngây thơ cùng tò mò nhìn lão: - Vị lão nhân gia này, ngươi bị làm sao vậy? - Sao cái đầu ngươi! Con xx nó chứ! Lão già sau khi bị đàn kiến lửa thưởng thức cơ thể. Tính khí vốn đã không tốt, nay nhìn tên thủ phạm giả nai trước mặt lão không phát hỏa mới là lạ. Lục Tần nội tâm cười lạnh, lão già này làm trò, bên trong có quỷ, ta cũng chơi lão một vố đau. Coi như cả hai cùng làm việc xấu, ta muốn xem xem lão còn có thể nói được gì. - Hả? Lão nhân gia này, ngươi không phải có vấn đề... Tay Lục Tần chỉ chỉ cái đầu Lão già nhìn hắn trong lòng cũng một trận chửi bới kinh đào hải lãng, chỉ hận không thể mang mười tám đời tổ tông hắn ra mà mắng. Lão vốn lúc đầu chỉ muốn trêu đùa hắn một chút mà thôi nhưng tiểu tử này cư nhiên lại độc ác đến vậy, mang cả đàn kiến lửa bỏ vào người lão, làm hại lão đau một trận. - Tiểu tử! Coi như ngươi giỏi! Lão nhân ta sống từng này tuổi đây là lần đầu tiên xuất đạo mà bị chịu thiệt dưới tay một tiểu hài tử! Ngươi... được! Lão nghiến răng nghiến lợi nói Lục Tần đương nhiên có đánh chết cũng không chịu nhận. Hắn vẫn mặt dày trưng ra cái bản mặt vô tội, chính khí lẫm liệt, dáng vẻ như muốn dùng cái chết để chứng minh mình trong sạch. - Lão nhân gia à! Ta thấy ngươi không ổn nên mới hỏi han vài câu, ngươi sao có thể nói ta như vậy! Ngươi... ngươi... Ài! Cũng không trách ngươi! Người lương thiện vốn dĩ hay bị bắt nạt mà! Ta... Ài... Lão già câm nín, lão không muốn nói nữa vì lão sợ nói thêm câu nữa sẽ khiến lão không giữ được mình. Tiểu tử này cư nhiên vô sỉ, rõ ràng là một tay bốc cứt, một tay chùi. Lão cũng có chút hối hận không thôi, tự nhiên trêu chọc vào tên điên này, xem ra lần này đá trúng thiết bảng, lão cũng chỉ đành thở dài ngao ngán. Lão nhanh chóng hoàn tất thủ tục cho Lục Tần mượn công pháp, hiệu suất tăng cao gấp mười lần, chỉ hận chậm một chút sẽ khiến nơi này bị Lục Tần làm ô uế. Chưa đến một phút Lục Tần đã có thể mỉm cười cầm hai cuốn bản sao công pháp Quang Minh Công cùng Hắc Ảnh Bộ ra ngoài Tàng Kinh Các. Nghĩ đến đoạn lão già kia đuổi hắn đi như né ôn dịch, trong lòng không khỏi một trận sảng khoái. Hắn đi thẳng về đình viện của mình. Khi bước vào mới chỉ thấy San San dậy. Nàng đang ngồi trên chiếc bàn đá ngoài sân thưởng thức bữa sáng. Mỗi buổi sáng đệ tử Thần Ân Tông đều được hạ nhân mang suất ăn đến từng nơi, không cần phải lặn lội đi đâu xa để tìm kiếm. Thấy mỗi San San, hắn thầm nghĩ hai tên dở hơi kia có lẽ hôm qua quá chén nên chắc chưa dậy. San San khi nhìn thấy hắn thì nhẹ hô: - Tần ca ca! Lục Tần mỉm cười gật đầu San San vội chạy đến chỗ hắn. Khuôn mặt xinh đẹp khẽ nhăn một cái hỏi: - Huynh mới đi đâu về vậy? - Ta đến Tàng Kinh Các! San San gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Lục Tần cũng không giải thích gì thêm, hắn đi đến cái bàn đá ngồi xuống. San San nhanh nhẩu chạy vào bên trong. Một lúc sau, nàng chạy ra với một phần suất ăn nữa trên tay, đưa đến trước mặt Lục Tần nói: - Mấy suất ăn này mới được đưa đến không lâu! May cho huynh là về đúng giờ nên vẫn còn nóng! Hừ hừ! Mà cũng không biết lão tứ ở đâu! Muội có đến gọi lão tam cùng lão tứ nhưng chỉ thấy mỗi lão tam! Hắn còn đang ngủ chưa dậy! Còn lão tứ thì như huynh, từ sớm đã biến đi đâu mất! Thật là... Lục Tần có chút ngạc nhiên. Hắn cư nhiên vẫn tưởng tên kia đang ngủ, ai dè hóa ra lại không phải vậy. Bất quá hắn cũng chỉ ngạc nhiên mà thôi. Lục Tần dùng tay lật tấm màn che đồ ăn ra, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng thịt. Nhưng khi chuẩn bị cho vào miệng thì hắn chợt nhớ ra một việc. Lục Tần quay sang hỏi San San đang ngồi ăn bên cạnh: - San San! Ta nhớ hồi lần đầu chúng ta gặp mặt muội có nói là quen thuộc hoàn cảnh nơi này mà phải không? San San ngẩng lên nhìn hắn rồi gật đầu - Ừ! Tần ca ca có thể không biết! Ta chẳng là cũng có người quen trong này! Hồi nhỏ cũng có đến đây chơi vài lần! Lục Tần mỉm cười: - Vậy muội có biết ở Thần Ân Tông có ai tên là Vân Mộng không? San San giật mình, nhìn hắn có vẻ nghi ngờ. Trong lòng đang đoán xem vì sao hắn hỏi vậy. Lục Tần nhìn vẻ mặt đó, nội tâm không khỏi một trận buồn cười, hắn giải thích: - À! Muội không biết cũng không sao? Chẳng qua sáng nay ta có ở Tàng Kinh Các gặp một nữ nhân lạ mặt! Chúng ta giao tiếp vài ba câu mà thôi! Nữ nhân kia nói mình tên là Vân Mộng! Ta thấy nữ nhân đó tu vi không tầm thường nên cũng đoán thân phận nàng ta cũng không đơn giản! Nhưng mà nếu muội không biết thì thôi vậy! - Huynh với Vân Mộng tỷ trò chuyện? - Vân Mông tỷ? Lục Tần sững sờ - Nàng ấy lúc đầu có nhìn lén ta! Ta thấy khó chịu nên đôi co vài lời thôi! - Tỷ ấy nhìn lén huynh? San San vẻ mặt xụ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ đỏ lên, giống như đang giận giữ. Lục Tần nghi hoặc nhìn nàng hỏi: - Này San San! Muội làm sao vậy? - Ai biết? Tần ca ca! Huynh ăn nhanh đi! Muội ăn no rồi! Muội còn có việc nên đi trước đây! San San chợt gắt lên. Lục Tần nghệt ra, trong đầu giống như có một dấu hỏi chấm khổng lồ. Hắn từ khi gặp San San chưa từng thấy nàng nổi cáu bao giờ. Trong tiềm thức của hắn, San San là một tiểu muội muội xinh đẹp, yêu đời. Tuy nói nhiều một chút nhưng tính tình lại rất dễ thương, dễ khiến người sinh ra hảo cảm. Hắn còn chưa kịp đáp lời thì San San đã nhanh chóng đi mất, suất ăn dở kia vẫn còn để trên bàn, nàng thậm trí còn không thèm dọn dẹp. Lục Tần chỉ đành cười khổ, ăn cho xong phần của mình rồi thu dọn sạch sẽ. Hắn dự định ngày hôm nay sẽ tu luyện Quang Minh Công một chút.