Tiên ma đại đạo
Chương 10 : quang minh lực lượng đột phá
Lục Tần hiện giờ đang ngồi trong phòng khoanh chân. Hắn nhắm mắt một lúc, thả lỏng toàn thân, ổn định tinh thần. Sau một hồi, suy nghĩ của Lục Tần đã triệt để bài trừ mọi tạp niệm, ngưng thần tĩnh khí tiến vào trạng thái tu luyện.
Dựa theo Quang Minh Công, người tu luyện đầu tiên sẽ phải cảm ngộ ra sự tồn tại của lực lượng Quang Minh rồi mới có thể dẫn dắt chúng tiến vào thể nội, cải tạo lại huyết nhục toàn thân, sao cho có thể thích ứng với quang minh một cách hoàn toàn tự nhiên. Điều này đối với Lục Tần cũng không khó, bởi quang minh thuộc tính của hắn tinh khiết mười phần, khởi điểm đã hơn xa người khác rồi.
Quang Minh, về bản chất là một thứ lực lượng sinh ra nhờ quy tắc của thiên địa. Quang Minh trong thiên địa không có chỗ nào không có, quang minh có thể bằng mắt nhìn thấy được nhưng lại không thể dùng tay chạm vào được.
Ánh sáng là một thứ hư vô, ánh sáng có thể từ mặt trời, cũng có thể từ hỏa diễm, ánh sáng có thể sinh ra từ nhiều thứ nhưng chung quy lại một điều: lĩnh vực nào có ánh sáng thì nơi đó ta mới có thể nhìn thấy. Ta nhìn thấy một vật chính là do vật đó phản xạ lại ánh sáng vào mắt ta nên ta mới cảm nhận được sự tồn tại của vật đó.
Quang minh, tính chất cơ bản của nó là không dung nhập vào bất kì vật gì nên từ đó mới có thể phản xạ trở lại vào đồng tử của ta. Quang minh, chính là đối lập với Hắc Ám. Nếu Hắc Ám là dung nhập, cắn nuốt tất cả thì Quang Minh, ngược lại, sẽ bài xích tất cả. Trong lĩnh vực Quang Minh sẽ không được tồn tại bất kì một thứ lực lượng gì khác ngoài Quang Minh.
Lục Tần trong lòng đã chợt hiểu ra. Xung quanh hắn linh khí bắt đầu bạo động lên, từng tia linh khí màu trắng mờ ảo từ trong không gian điên cuồng chạy qua lỗ chân lông hắn tiến vào thể nội. Lục Tần chỉ cảm thấy một trận thoải mái không nói lên lời, cảnh giới tu vi hắn không ngừng được củng cố, nâng cao. Hắn mở mắt, giơ đôi bàn tay lên. Từng tia linh khí màu trắng nhẹ nhanh chóng tụ tập thành một quả cầu ánh sáng.
Cả căn phòng sáng bừng lên, Lục Tần mỉm cười thỏa mãn. Cuối cùng lực lượng Quang hệ của hắn cũng đột phá Luyện Khí Cảnh. Từ lúc bắt đầu, chỉ mới có qua nửa canh giờ, vậy mà hắn đã nhanh chóng đột phá. Không thể không nói, Lục Tần vẫn đánh giá thấp thể chất nghịch thiên của hắn.
Ở Tàng Kinh Các, Lục Tần cũng đã xem qua một số kiến thức thường thức ở tu chân giới. Ngoài việc biết người tu luyện sẽ phải trải qua sáu đại cảnh giới: Luyện Khí Cảnh, Tiên Thiên Cảnh, Linh Tuyền Cảnh, Độ Kiếp Cảnh, Hư Không Cảnh, Hóa Đạo Cảnh thì hắn còn đọc được một đoạn sau.
Trong điển tịch có ghi: phàm là thể chất nào độ tinh khiết thuộc tính là mười phần thì đều được xưng tụng là Thần Thể, khả năng cảm ngộ thuộc tính đó nhanh vô cùng. Giống như được thần trợ giúp, có thể nói là làm chơi ăn thật, một ngày ngủ, đi cả trăm dặm.
Lục Tần không khỏi than thở, những kẻ sở hữu Thần Thể hoàn toàn là gian lận trắng trợn, người thường tu luyện có thể mất vài, ba năm mà trong mắt thiên tài mang Thần Thể chỉ là tùy tiện ngồi một lúc. Điều này quả thực vô cùng bất công nhưng vốn dĩ giữa cái thiên địa này có cái gì gọi là công bằng đâu.
Lục Tần may mắn mang hai loại thuộc tính đạt tới cấp độ Thần Thể, không thể không nói, hắn chính là sủng nhi của thiên địa, là thiên kiêu chi tử chân chính. Nhưng mà nếu hắn không tới Thần Ân Tông thì cũng không biết tới sự tồn tại thể chất nghịch thiên của mình, nếu không giờ này hắn cũng chỉ đang lăn lộn vất vả kiếm miếng ăn ngoài kia với mộng tưởng báo thù không bao giờ đạt được. Nghĩ đến đó, Lục Tần kiên định, thiên đạo tuy bất công, cướp đi tuổi thơ của hắn rồi sau đó là cả gia đình của hắn nhưng lại cho hắn một thiên phú kinh khủng vô cùng, phải chăng đó là sự đền bù của lão thiên gia giành cho hắn chăng?
Lục Tần nắm chặt bàn tay. Trên con đường báo thù đầy chông gai hắn đã đạp lên được bước chân đầu tiên. Trong đầu Lục Tần tưởng tượng ra cảnh Lục phủ máu me, thê lương, thây nằm khắp nơi, phụ mẫu bị giết chết, đứa đệ đệ chưa trưởng thành van xin đối phương tha mạng nhưng chỉ nhận lại ánh mắt vô tình...
Lại nghĩ đến Mông gia cùng Mông Thiên Nguyên, Lục Tần nở một nụ cười dữ tợn. Hắn tu luyện cũng chỉ để một ngày tự tay chém chết toàn bộ đám lang tâm cẩu phế đó. Tên cẩu hoàng đế Mông gia cùng tên nhi tử súc sanh Mông Thiên Nguyên của hắn, Lục Tần ta thề sẽ chém cái đầu chó của phụ tử các ngươi xuống, đem treo tại nơi thị chúng khiến hoàng thất các ngươi đời đời chịu sự sỉ nhục của chúng nhân.
Lục Tần lạnh lùng cười, ngày đó cũng không còn xa...
Bỗng tiếng cửa phòng Lục Tần chợt dồn dập. Hắn khẽ chau mày, chẳng lẽ đám người kia lại không yên phận, muốn bày trò đập phá gì sao? Lục Tần đứng dậy, khôi phục bộ dáng vốn có đi ra mở cửa phòng. Hiện ra trước mặt hắn là Lý Lôi với bộ mặt đang lo lắng, gấp gáp. Khi nhìn thấy Lục Tần hắn vội vàng nói:
- Lão đại! Chúng ta mau đến võ quán đi! Có chuyện không hay xảy ra rồi!
Lục Tần nhăn mặt hỏi lại
- Từ từ nào Lý Lôi! Là chuyện gì? Sao phải căng thẳng vậy?
- Nhanh lên lão đại! Nếu không sẽ không kịp đâu! Lão Tứ bị người ta đánh kia kìa!
Lý Lôi lau mồ hôi trên trán nói
- Hả? Ngươi nói cái gì?
Lục Tần sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.
- Ta vừa mới dậy cách đây không lâu thì nghe tin ở võ quán có tân đệ tử bị một đệ tử ngoại môn khóa trước đánh đập! Lúc đầu thì ta cũng không quan tâm đâu. Nhưng khi biết tên bị đánh đập kia là Lão Tứ thì khác rồi! Tóm lại nhanh lên lão đại! Muộn một chút lão tứ rất có thể xảy ra vấn đề đấy!
Lục Tần khẽ gật đầu
Hai người nhanh chóng chạy ra khỏi đình viện. Lý Lôi vội vàng tìm vị trí võ quán đánh dấu trên bản đồ rồi hớt ha hớt hải chạy. Dường như sợ chỉ chậm một chút sẽ gây ra họa lớn vậy. Nhìn dáng vẻ lo lắng đến sắp phát điên của hắn, Lục Tần trong lòng đã có nhận thức mới về tên thế gia công tử này.
Lý Lôi có thể rất kiêu ngạo, rất ngang ngược nhưng một khi đối đãi với bằng hữu, thân huynh đệ thì lại vô cùng chân thành. Hắn mới chỉ cùng tên lực lưỡng Hào Nam kia xưng huynh gọi đệ ngày hôm qua thôi, tình cảm chưa thấm vào đâu nhưng hôm sau khi nghe tin Hào Nam bị người ta đánh thì bất chấp tất cả, vội vội vàng vàng chạy đến. Loại người này không kết bạn thì thôi, một khi đã coi nhau là bằng hữu hắn sẽ đối xử hết mực tâm huyết với người đó. Lục Tần cười thầm, người như Lý Lôi này trong thiên hạ chỉ sợ đếm trên đầu ngón tay, hiếm có, hiếm có!
Một khắc trôi qua, cả hai người đều đã đến võ quán.
Võ quán ngày nào cũng náo nhiệt bởi đây là nơi mà đệ tử ngoại môn đến tập luyện là tỉ thí. Đương nhiên luyện tập võ công là một chuyện, nhưng điều quan trọng nhất khiến nơi này đông đúc bởi hằng ngày đều có đệ tử lên khiêu chiến lẫn nhau bằng hình thức lôi đài. Có thể là do hiểm khích, mâu thuẫn nhưng do trong tông quy Thần Ân Tông có ghi rõ một điều là cấm đồng môn tương tàn nên hình thức khiêu chiến lôi đài vô cùng được chào đón.
Thần Ân Tông cũng không cấm điều này, bởi nếu một kẻ chỉ biết tu luyện mà không biết chiến đấu thì không khác gì con hổ mà không có răng. Hơn nữa chiến nuôi chiến, chỉ trong áp lực thì đột phá cảnh giới mới nhanh hơn, giống như Lục Tần lúc trước khi trong hoàn cảnh sinh tử quan đầu hắn mới có thể mạnh mẽ bộc phát tiềm năng để sống sót.
Vậy nên không chỉ cấm, Thần Ân Tông còn khuyến khích điều này, với lại nếu lo lắng chuyện này thì dư hơi sức đâu mà làm chuyện khác. Thần Ân Tông mỗi năm chiêu sinh hơn hai trăm người, trong từng ấy năm, trừ đi những người đã tử vong thì nhân số đã lên hơn vạn nhân khẩu, mỗi ngày trong quá trình tu luyện đều phát sanh mâu thuẫn nhưng do bị bó tay bó chân bởi luật lệ nên không thể giải quyết.
Một cái rắc rối thì không sao nhưng phải nghĩ trong hơn vạn người ấy mỗi ngày có bao nhiêu rắc rối? Thời gian giải quyết một đống mâu thuẫn này cũng đủ khiến một cường giả trì trệ tu luyện cả chục năm, thậm trí là trăm năm. Bởi vậy, lôi đài là hình thức tốt nhất, giải quyết mọi ân oán một cách nhanh chóng, lại có thể trong quá trình chiến đấu tăng nhanh tốc độ đột phá, cuối cùng là cổ vũ tinh thần cầu tiến của mỗi đệ tử. Bao nhiêu điểm tốt như vậy, Thần Ân Tông há nào lại không cho phép. Nhưng đương nhiên là phải trong phạm vi có thể khống chế. Lôi đài cấm sinh tử chiến, cũng không cho phép đánh tàn phế đồng môn, nếu trong quá trình chiến đấu đến điểm dừng thì dừng, vi phạm qui định này thì sẽ tương đương vi phạm điều luật đồng môn tương tàn, sẽ bị xử lí cực nặng. Nhẹ thì phế tu vi, tiền đồ cả đời hủy mất. Nặng thì trực tiếp xử tử, mạng cũng không còn.
Nhưng cũng không phải ai lên lôi đài cũng chỉ để giải quyết tranh chấp mà một số người chỉ đơn thuần muốn khiêu chiến để ngày càng trở nên cường đại hơn.
Xung quanh lôi đài hôm nay tụ tập một nhóm đệ tử ngoại môn đang đứng xì xào bán tán, tay chỉ chỉ chỏ chỏ lên lôi đài trước mặt. Trên lôi đài là một thiếu niên lực lưỡng đang nằm, khuôn mặt hắn bầm dập nhìn vô cùng khó coi, miệng thì sưng tấy cả lên, răng có mấy chiếc lăn nằm lăn lóc trơ trọi dưới sàn đấu. Khi hai người Lục Tần đến, Lý Lôi sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt như muốn phun lửa. Người thanh niên nằm dưới sàn ấy không ai khác là Hào Nam, huynh đệ kết nghĩa của hai người bọn hắn.
Truyện khác cùng thể loại
184 chương
42 chương
6 chương
93 chương
3767 chương
192 chương
29 chương
26 chương