Tiên Ma Chi Hồn
Chương 45 : Chương kết
Trời đất nam Cương như đảo lộn , trên cao vô số đám mây đen khổng lồ xoay chuyển , rồi những ma nhân kỳ dị xuất hiện , đông vô số !
Ma Hoàng cùng Tứ Đại Thần Ma dẫn chúng Ma Nhân tiếp nhập Quan Nội , chẳng mấy chốc đã đến Đồng Tước sơn , trời đất nổi lên sấm chớp ì ầm , chiếu rọi xuống nhân gian những tia sáng ma quái !
Lúc này phía Đồng Tước Sơn , chúng tiên cùng nhân sỹ chính đạo cũng tập trung thành hàng phía sau Tiên Hoàng , Thu Nhược Tuyền cùng Bát Đại Thần Tướng , chân diện ai nấy tột cùng căng thẳng ! Ma Hoàng cất tiếng cười hoang dại :
-Không ngờ Tiên Hoàng ngươi cũng xuống nhân gian , đã vậy thì ta sẽ một công đôi việc vậy ! Ha ha !
Cười xong liền phất tay , bầu trời ngập tràn bóng Ma Nhân dạt xuống , hắn cũng bay mình đến Tiên Hoàng xuất thủ điên cuồng . Thu Nhược Tuyền chân tu so với chúng nhân của Tiên Ma Nhị giới hãy còn cách biệt , do vậy hợp công cùng các vị chưởng môn khác giao thủ cầm cự !
Bát Đại Thần Tướng chia nhau vây bọc Tứ Đại Thần Ma , không gian như chao đảo với tiếng thét gào , tiếng chưởng phong chạm nhau . Trời đất mờ nhạt sắc quang !
Ma Hoàng từ khi hấp thụ tinh nguyên của Điệp Vũ Hồng cùng Yêu Vương thì công phu đại tiến , Tiên Hoàng sau một hồi giao thủ thì mồ hôi rịn xuống trán .
Tâm tình bắt đầu dao động , nhất là những nhân sỹ chính đạo đang kêu gào thảm thiết , họ tuy lòng can đảm có thừa , nhưng sức lực thì có hạn . Tu chân hãy còn kém xa Tiên Ma Nhị Giới , cho nên thảm tử vô số !
Thu Nhược Tuyền lòng đau như cắt , nhưng chính lão cũng đang rơi vào tử địa , còn nói gì đến chuyện tương cứu người ta ?
Chợt thấy bầu trời cháy ngời sắc quang , tiếp đấy Điệp Vũ Xương cùng Nam Cung Phi Vân xuất hiện . Hắn trông thấy máu chảy , đầu rơi thì tâm tình cơ hồ bấn loạn dữ dội , đôi mắt lòng trắng bao trùm , liền xuất thủ thẳng đến Ma Hoàng hét :
-Khốn kiếp ! Ngươi đã đem Yến muội đi đâu ?
Ma Hoàng xuất thủ cản lại nói :
-Hãy còn chưa đến lúc dùng đến cô ta !
Tiên Hoàng thấy có người trợ giúp thì tinh thần cũng phấn chấn , ông vận chân nguyên băng lên tiếp trợ . Không gian rung chuyển dữ dội trước sự đối chưởng của ba đại cao thủ , khí trời lu mờ ...
Chợt bên phía chính đạo có tiếng hét quen thuộc vang lên khiến Vũ Xương tay chân rụng rời . Hắn quét song mục qua , thấy Hồ Hán Thương đang bay dạt trong không trung , ngực áo thấm đỏ máu tươi !
Bích Phù Dung băng theo lôi ông ta lại khóc :
-Sư huynh ! Sao lại phải như thế ?
Thì ra Bích Phù Dung trúng tập kích của Ma Nhân , Hồ Hán Thương cũng vì không quản mạng muốn cứu sư muội nên bị chưởng pháp của ma nhân đả thương , chân diện ông tái nhợt như chưa bao giờ có huyết sắc , còn miệng thì không ngừng thổ huyết .
Điệp Vũ Xương trông thấy tình cảnh ấy thì tim nhói lên , hắn liệng mình lao đến :
-Sư Phụ !
Nhưng Ma Hoàng dạt mình xuất thủ cản lại , hắn đành xuất thủ nghênh tiếp . Lại nghe tiếng Bích Phù Dung hét lên đau đớn , dường như cũng trúng chưởng của Ma Nhân . Đây đó , những tiếng la hét ngày càng nhiều ...
Vũ Xương tâm tình chấn động dữ dội , ánh mắt hắn ngập tràn huyết quang , chân nguyên bạo phát dữ dội , những luồng bạch khí vần vũ đẩy xuống ma nhân một cách điên cuồng . Trông hắn thật chẳng khác gì thú hoang thời thượng cổ hồi sinh !
Ma Hoàng kinh hãi , hắn định lao đến nhưng bị bạch quang như thủy triều cản lại . Hắn ngước trông lên , toàn bộ thân hình Điệp Vũ Xương cháy sáng như ngọn đuốc , mà lấp lánh hào quang tựa một thiên thần . hắn hoảng hồn , vội lăng mình về phía Nam Cương hét :
-Rút lui !
Tứ Đại Thần Ma cùng bọn Ma Nhân vội dạt mình lên bầu trời bay đi !
Điệp Vũ Xương cười cuồng dại , tiếng cười u uất , tang thương vô bờ . Hắn đáp xuống chỗ Hồ Hán Thương cùng Bích Phù Dung . Phía ấy có Đồng Đại Thiên và chúng đệ tử đang vây bọc lấy họ . Các môn phái còn lại đều thảm tử vô số , chưa thấy cuộc chiến nào bi thảm đến như vậy !
Hắn vận chân nguyên trút vào người Hồ Hán Thương cùng Bích Phù Dung , nhưng chỉ là vô ích , nước mắt hắn tuôn xuống như mưa , nhưng không bật thành tiếng khóc .
Khi hắn rơi vào tuyệt lộ , có ba người đã cưu mang hắn , đùm bọc hắn , bây giờ hai trong số họ sắp ra đi , đối với hắn , thế gian này như chết đi một nửa ! Hồ Hán Thương đôi môi nhợt nhạt . Ông nhìn Bích Phù Dung run run nói :
-Bích muội ... có một điều ... ta muốn nói ... đấy là ta ... rất yêu muội !...
Nói xong thì cũng trút hơi thở cuối cùng , tâm trạng có vẻ thanh thản hơn rất nhiều , dường như mấy lời đó ông ta chôn chặt cả mấy trăm năm !
Bích Phù Dung ánh mắt dại đi tám phần , nhưng vẫn mỉm cười nhợt nhạt :
-Muội cũng vậy ... chỉ có điều ... chúng ta là cung ... chủ ... cung chủ !
Điệp Vũ Xương quỳ gục xuống , bờ vai hắn run run từng hồi . Trời đất quang đãng đi rất nhiều , nhưng với hắn lại trống trải vô bờ !
Đêm trăng lành lạnh , ánh sáng mờ nhạt thê thiết , Đồng Tước Sơn một màu u uất não nùng . Mọi người đã an táng cho những người thảm tử , gần một ngàn người cả thảy , hầu hết đều là nhân sỹ chính đạo Nhân Giới , Tiên Giới chỉ mấy chục người !
Vũ Xương ngồi trầm mặc bên phiến đá cheo leo ở Đồng Tước sơn . Đằng sau hắn , Nam Cung Phi Vân đứng lặng lẽ , không hề cử động , chỉ có tà áo trắng thì thoảng phiêu phất theo làn gió nhẹ thổi qua .
Bên trong , trời đã gần sáng nhưng chưa có ai ngủ , họ còn ngồi bên hương án của những đệ tử cũng như đồng môn không may tử thương . Quang cảnh nhuốm màu tang thương . Phía lều trại bên Yên Hoa Môn , một bóng trắng quỷ dị dạt đến , đáp nhẹ xuống căn lều nơi Tống Tiểu Lan cùng Vạn Xuân Đường trú ngụ !
Cả hai đang ngồi trầm tư , nét mắt u ám thì phát hiện có sự lạ , bèn ngó mắt ra . Tống Tiểu Lan có nét vui trên mặt nói :
-Băng Tâm ! Là con đấy ư ?
Vạn Xuân Đường lạnh nhạt quan sát , đôi mắt nàng có phần khác lạ khi thấy Ngọc Băng Tâm thần sắc thay đổi đột biến .
Ngọc Băng Tâm không quan tâm tới thái độ của Tống Tiểu Lan , nàng bước đến Vạn Xuân Đường , đôi mắt lộ sát quang nói :
-Là ngươi ! Chính vì ngươi cho nên mới khiến ta như vậy !
Bách Hoa Đình Chủ nổi giận xung thiên khi thấy đứa học trò dám hỗn láo với mình , tuy nhiên chưa kịp phát tác thì đã trúng một đạo hàn phong giá lạnh vô bì . Nàng chết mà nét mặt vẫn chưa hết ngạc nhiên , y như Huyền Tuyết Sương !
Tống Tiểu Lan hét lên một tiếng , nhưng tiếng hét ấy bay đi cũng kéo luôn theo linh hồn của bà !
Chúng nhân chưa ai ngủ , nghe tiếng hét kinh tâm ấy liền vây lấy túp lều . Tiên Hoàng đẩy tấm bạt che cửa bước vào , nhưng liền đấy bị một đạo hàn quang bức lùi . Ông ta định thân , chân diện nhợt nhạt nói :
-Ngọc Băng Tâm cô nương đã làm gì Tống môn chủ ?
Ngọc Băng Tâm bước ra , dáng hình phiêu dật dưới sương mai , trời đã bắt đầu chuyển mình về sáng , chỉ là ánh trăng muộn hãy còn len lỏi phát quang cùng mặt trời nên không khí có bề quỷ dị .
-Ta giết họ rồi !
Nàng nói câu đó , thái độ không chút cảm xúc , còn chúng nhân thì giật mình lui gót . Đồng Đại Thiên cùng chúng đệ tử còn lại của Thiên Vũ Môn hãy còn chưa quên nợ cũ với Tuyết Sương , họ định xuất thủ liều mạng thì thấy bóng dáng Vũ Xương chập chờn xuất hiện .
Ánh mắt hắn u uất nhìn Ngọc Băng Tâm , nàng bước lên run giọng gọi :
-Vũ Xương !...
-Cô nương và ta ân đoạn nghĩa tuyệt từ đây , bây giờ ta đến chỉ để đòi món nợ với Tuyết Sương sư tỷ !
Nói đoạn vận lực thủ thế . Mọi người nín thở quan sát . Chỉ thấy Ngọc Băng Tâm ánh mắt ai oán nói :
-Vũ Xương muốn xuống tay với ta sao ?
Hắn gật đầu :
-Đúng vậy !
Ngọc Băng Tâm run run bờ vai , nàng trấn định tâm tình nói :
-Vậy Vũ Xương hãy ra tay thôi !
Điệp vũ Xương vận chân nguyên chói lòa , hắn băng mình đến Ngọc Băng Tâm hét :
-Ngọc Cô nương hãy cẩn thận !
Nhưng Ngọc Băng Tâm chỉ cười thảm , không có vẻ gì muốn chống đỡ , ai nấy ngạc nhiên , Điệp vũ Xương cũng ngạc nhiên , chỉ là chiêu thức xuất ra rồi không thu về được . Tựa như người ta gây ra tội lỗi rồi , có nói lời xin lỗi cũng chỉ là thừa !
Ngọc Băng Tâm băng đến , nhưng là băng đến để nhận chưởng chứ không phải đối chưởng , đôi mắt không hề rời khỏi thân hình Vũ Xương , tựa hồ như phút cuối cuộc đời , nàng muốn ôm theo bóng hình hắn
Vĩnh viễn !
Thoáng giây ấy , Vũ Xương thấy nàng đích thị là cô gái nhu mị năm nào , đêm hôm giá lạnh ... đứng nơi Tuyết Liên Cốc !
Nàng chẳng kêu tiếng nào , nét mặt không hề đau đớn , chỉ có thân hình phiêu phất cùng gió lạnh . Vũ Xương băng đến , hắn ôm lấy Ngọc Băng Tâm , mấp máy môi hỏi :
-Cô nương có khả năng xuất thủ đón đỡ cơ mà ! Tại sao ...
Ngọc Băng Tâm mỉm cười , nét cười ấy cơ hồ là của chính nàng , không vương vất chút u khí !
-Băng Tâm cả đời côi cút , từ khi trái tim khắc vào hình ảnh Vũ Xương thì cũng tự xem mình là người của Vũ Xương ! Vũ Xương có giết Băng Tâm ... Băng Tâm ... cũng không kháng cự ... Băng Tâm sẽ là nữ nhân tuyệt đối phục tùng ... ý trung nhân ... của mình ... không chút oán hận !...
Nàng nói xong thì máu đỏ tươi rỉ khỏi khóe miệng , nàng ra đi thanh thản , nét mặt tươi cười , như năm nào dưới đêm bạc , đầy tuyết rơi ...
Đồng Tước Sơn không một hơi thở mạnh , không gian như đọng lại trên thân hình người thiếu nữ ấy , nàng là tinh hoa của trời đất Quan Ngoại thì phải trở về với nơi đó , nơi trời đất mênh mông một màu trắng trong ...
Vũ Xương bế nàng lên , hắn trao cho Nam Cung Phi Vân nói :
-Cô nương hãy giúp ta việc cuối cùng !
Đoạn bước đi về phía Nam Cương , thân hình run run từng hồi , chúng nhân có cảm tưởng bầu trời bao la đang đè xuống bờ vai hắn !
Trời đất Nam Cương lại luân chuyển , Vũ Xương ngước mắt lại . Ma Hoàng cùng quân đoàn của hắn xuất hiện , chỉ là lần này đem theo ... Yến Phi Phi !
Hắn khựng người bước đến , run giọng gọi :
-Yến muội !
Thu Nhược Tuyền cùng Tào Mạnh Cường cũng bước lên :
-Phi Nhi!
-Biểu muội !
Yến Phi Phi muốn đáp lại , nhưng cổ nàng đang bị Ma Hoàng tóm lấy , hắn cười cuồng dại , ra hiệu cho chúng ma nhân đáp xuống đất , nói với Vũ Xương :
-Ngươi là tinh hoa của Nhị Giới , nhưng lại chỉ phục vụ cho Tiên Giới cùng Nhân Giới ! Như vậy liệu có được hay không ? Nếu biết điều thì quay về đây , ta sẽ buông tha cho cô ta , và cả đứa con trong bụng cô ta nữa !
Mọi người rúng động nhìn Vũ Xương , thần sắc hắn cũng biến đổi kỳ dị .
Hắn run run người , rồi cất một tràng cười cuồng ngạo , hắn hỏi Yến Phi Phi :
-Nếu hắn giết nàng , nàng có ân hận hay không ?
Yến Phi Phi buông ánh mắt nhu hòa nhìn hắn , hắn thấy lòng mình se lại . Liền nói :
-Nếu ngươi là một hảo hán thì hãy thả nàng ra , chúng ta quyết đấu một trận , nếu như ngươi thắng thì ta cả đời này sẽ phục tùng , nghe ngươi sai bảo !
Đông Ma hoảng sợ nói :
-Ngài đừng nghe hắn nói hồ đồ !
Ma Hoàng cười nhạt :
-Ngươi tưởng ta là trẻ nít sao ?
Phía bên kia , Tiên Hoàng cùng chúng nhân cũng thất kinh , chỉ là họ không biết nên làm gì cho phải mà thôi !
-Ngươi dùng nàng để ép ta thì trước sau ta cũng sẽ phản bội ngươi , ngươi không nghĩ đến hậu quả sao ?
Ma Hoàng đăm chiêu , hắn đẩy Yến Phi Phi về phía Điệp Vũ Xương nói :
-Ta là Bất Tử Chi Hồn , ngươi thắng được thì coi như Ma Giới cũng vào ngày tận số vậy !
Yến Phi Phi đáp xuống đất liền băng mình đến ôm chặt lấy hắn , nghẹn ngào chẳng nói được câu nào , chỉ có nước mắt chảy dài , thấm vào áo hắn , âm ấm !
Hắn xoa vai nàng nói :
-Yên tâm !
Nói xong cũng gỡ Yến Phi Phi ra rồi băng mình lên mõm đá khác , đoạn xuất Ngục Hỏa Phong Sơn khí thế bức nhân đến Ma Hoàng . Lưu tinh , lạc thạch vần vũ , trời đất như lệch đi bởi thứ chưởng phong bá đạo .
Ma Hoàng cười nhạt , hắn bọc kín thân mình trong thanh quang , đón chưởng . Chúng nhân bị dư chấn làm cho điên đảo , ai nấy thất thần định thân ngước lên , chỉ thấy trên đó khí quyển vần vũ liên hồi , chưởng phong không ngừng xoay chuyển , như bão tố phong ba !
Điệp Vũ Xương chấn động , hắn lùi về sau mấy bộ , ngưng thần quan sát . Lịch sử vẫn lặp lại , Ma Hoàng an nhàn như chẳng có chuyện gì xảy ra . Yến Phi Phi cùng chúng nhân bên dưới nhìn nhau lo lắng . Ma Hoàng cười vang :
-Một chưởng cũng đủ thấy rõ ai hơn ai kém , ngươi còn cố để làm gì ?
Nhưng Điệp Vũ Xương đã vận hàn khí , không gian hàn quang bao phủ , cái lạnh chụp xuống chúng nhân , họ run người .
Ma Hoàng hét :
-Hắc Ám Chi Hồn Tử Thần !
Thân hình nhàn nhạt của hắn vần vũ khí đen , bầu trời như u tối lại trước thứ chưởng phong kỳ dị ấy . Rồi không gian xoay chuyển , trời đất nghiêng ngửa , run lên bần bật . Phía dưới những kẻ tu hành non kém bị đẩy lùi về sau cả trượng !
Nhân gian như rơi vào ngày tận thế , ánh nhật nguyệt như lu mờ đi chín phần !
Chỉ nghe sau chấn động dữ dội ấy thì một tiếng nổ nhỏ hơn phát ra , Tiên Hòang ngước lên , thấy Vũ Xương như chiếc lá bị đánh bay xuống vách núi , vách núi đó liền sập xuống . Ông định băng mình lên tương cứu thì thấy hắn đội đất đá mà bước ra , quần áo tơi tả , máu rỉ khỏi miệng , chỉ có đôi mắt là lấp lánh huyết quang !
Hắn dạt người lên cao , thở dốc từng hồi , gió lạnh miên man thổi đến , thân hình hắn lơ lửng giữa tầng không , hắn thấy đầu óc mình tỉnh táo lạ thường , liền đưa mắt quan sát chúng nhân . Họ cũng nhìn hắn , bằng lòng quan hòai nơi khóe mắt !
Hắn cất tiếng cười hoang dại nói :
-Ta vốn được sinh ra từ trời đất bao la ... bây giờ cũng nên trở về bao la trời đất ! Giấc mơ ấy là thật ! Là thật !
Chúng nhân còn chưa hết kinh tâm thì thấy thân hình hắn phiêu phất như làn khói nhạt , tiếp đấy chân nguyên bạo phát dữ dội , mạnh mẽ hơn bao giờ hết !
Nhân gian tưởng chừng như chìm đắm trong vùng không gian cô đọng màu sáng trắng ấy ...
Vũ Xương vẫn cười , chỉ là tiếng cười của hắn ngày càng thê thảm , nghe u uất muôn trùng !
Kèm theo tiếng cười ngày càng ngân xa ấy , thân hình hắn như lu mờ đi , ánh quang mang bao trùm trời đất , lấn áp ánh mặt trời mờ nhạt mà bao bọc chúng sinh .
Thân hình hắn chìm mất tăm , chỉ còn lại tiếng cười như tiếc nuối , như vấn vương , như ai oán là ngân lên mãi ...
Trời đất nổi bão giông dữ dội , phía trời cao rung chuyển ầm ầm , như muốn sập xuống mà đè lên Nhân Giới ... Ma Hoàng thất thần hét :
-Tiên Ma Chi Cảnh ! Hắn đã hóa thân thành Tiên Ma Chi Cảnh !
Bão tố dữ dội hơn vạn phần , như nhấn chìm nhân gian trong bạch sắc , rồi dòng bạch sắc vỹ đại ấy xoay vần tựa cơn lốc khổng lồ , chúng nhân của Tiên Ma Nhị Giới bị cuốn hết vào cơn lốc vỹ đại ấy , bay vụt lên trời cao ... kể cả Ma Hoàng lẫn Tiên Hoàng .
Những kẻ thuộc nhân giới sức lực yếu hơn vạn phần , vậy mà vẫn yên bình ! Vì nơi này là của họ ! Chỉ có nước mắt ai nấy , rơi xuống như mưa !
Đồng Tước Sơn như ngập tràn trong nước mắt , dù hắn đã gây ra bất cứ sai lầm gì , thì sự hy sinh vỹ đại ấy , đáng được họ thương xót ...
Bầu trời tĩnh lặng dần , chỉ là không gian hoang vắng đến lạnh lòng , phía xa xa có hai cột bạch sắc chiếu xuống nhân gian , tựa hồ như đôi mắt của ai đó đang khắc khỏai từng hồi nhìn ngắm thế nhân !
Không gian dưới sự chiếu sáng của cột bạch sắc ấy , ấm áp và yên bình đến lạ lùng !
Nhiều năm sau đấy
Sáng sớm nào cũng có một thiếu nữ vận y phục thủy lục , phải ! Nàng vận y phục thủy lục chứ không bao giờ vận y phục Thu Phong phái ! Nàng dẫn theo một đứa bé bụ bẫm , ngồi dưới sự chiếu soi của thứ ánh sáng huyền diệu ấy ... rất lâu ...
Xa xa , có bóng một bạch y nữ dung nhan bất phàm , không bao giờ bị thời gian tàn phá ! Lặng lẽ , u buồn ... nhìn ngắm ánh quang mang ...
Đôi lời kết
Cuối cùng bộ truyện cũng khép lại , xin gửi lời cám ơn rất nhiều đến những người đã theo dõi bộ truyện này ! Và cả mấy lão Mod nữa !
Đây là bộ truyện đầu tiên theo thể loại Tiên Hiệp ta hoàn thành , hơn nữa cũng viết trong khoảng thời gian gần hai tháng , lại viết cùng mấy bộ khác cho nên suy nghĩ có bị phân tâm . Thành ra nhiều tình tiết không đạt được như ý muốn , nhiều chi tiết cũng chưa khai thác hết ! Chẳng hạn như Ngũ Hung , Tiên Tri Giáo , Vạn Xuân Đường , Hấp Tinh Chưởng ,... Nếu sau này còn thời gian ta sẽ viết lại và viết tiếp phần Hậu truyện !
Thanks mọi người rất nhiều vì đã bỏ chút thời gian ra đọc !
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
510 chương
116 chương
7540 chương
130 chương