Tiên Ma Chi Hồn
Chương 44 : Động lòng
Những đám u khí vần vũ từng hồi trên bầu trời Đồng Tước Sơn , thoang thoảng trong không khí những cơn gió lạnh lẽo đến gai người . Sáng sớm hôm nay Thu Nhược Tuyền vẫn đứng lặng lẽ trên phiến đá , phiêu phiêu cô độc , mõm đá ấy sinh ra dường như chỉ để dành cho riêng lão , chứ không phải của Đồng Tước Sơn !
Chỉ là sáng sớm hôm nay , bầu trời chập trùng phía Nam Cương có những đám mây rất lạ , mang đầy yêu khí , âm u kỳ bí , lão thấy lo lắng vạn phần khi nhìn những đám mây ấy !
Chợt có một đệ tử Đồng Tước phái vào báo :
-Thưa minh chủ ! Bên ngoài người của tứ đại phái Quan Ngoại đã tới !
Thu Nhược Tuyền gật gật đầu , lão lăng mình xuống đất , bước đi đón tiếp !
Chân diện lão méo mó khi nhận ra toàn bộ đệ tử Thiên Vũ Môn đều mặc tang phục , chẳng lẽ trên đường đi họ đã chạm trán với Ma Hoàng hay sao ?
Nghĩ vậy , nhưng lão vẫn ra hiệu cho người trên Đồng Tước sơn đi chuẩn bị nơi ăn chốn nghỉ cho những người mới đến . Đồng Tước sơn sừng sững nguy nga , rộng lớn vô ngần nhưng phải chứa vô số chúng nhân thì cũng không đủ trang viện .
Gần đây Tào Mạnh Cường cùng Tiểu Tường hay ngồi vẩn vơ , nét mày đăm chiêu , cho nên Nhất Tiêu chân nhân đã ra lệnh cho họ đi đốc thúc đệ tử dựng thêm các lều trại để mọi người nghỉ ngơi .
Trong thời cuộc này cũng chẳng ai để tâm đến mấy chuyện đó , họ còn nỗi lo sợ lớn hơn rất nhiều !
Thu Nhược Tuyền , Nhất Tiêu chân nhân cùng các vị chưởng môn nhân Quan Ngoại vào phòng khách , lão thở dài hỏi :
-Mới một thời gian ngắn không gặp mà Thiên Vũ Môn đã xảy ra biến sự vì vậy Đồng Môn chủ ?
Đồng Đại Thiên liếc nhìn Tống Tiểu Lan một cái rồi cũng đem mọi chuyện ra kể lại . Thu Nhược Tuyền chân diện méo mó đi một cách trông thấy , mối họa này chưa qua , mối họa khác lại tới . Xem ra chính đạo sau hồi thịnh vượng sẽ đi vào con đường lu mờ ...
Ma Hoàng đăm đăm nhìn khối cầu xoay chuyển , chân diện hắn khẽ giãn ra , liền quay sang Tứ Đại Thần Ma nói :
-Hãy về chuẩn bị , chúng ta khởi sự !
Tứ Đại Thần Ma cúi đầu rồi chập chờn ra ngoài , Ma Hoàng ngó nhìn Yến Phi Phi đang nhăn nhó , hắn cười nhạt :
-Còn phải xem ngươi có còn giá trị hay không ?
Yến Phi Phi bị hắn nhốt tron cái túi kỳ quái , cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài nên cũng chẳng nghe thấy gì , nhưng nhác thấy thái độ của hắn thì cũng thấy được tâm địa . Nàng co chân đạp vào thành cái bong bóng lớn một cái rồi quay mặt đi ! Ra điều chẳng thèm quan tâm tới thái độ của hắn !
Chợt thấy chân diện Ma Hoàng Đại biến , trên khối cầu xuất hiện một hình ảnh , đích thị Ngọc Băng Tâm !
Ma Hoàng đứng dậy , hắn bước ra ngòai , đứng ở cửa hang nhìn lên . Ngọc Băng Tâm tà áo phần phật đang lơ lửng trên không , đôi môi đen sạm như bóng đêm , chỉ có làn da , ngày càng trắng nhợt đi !
Ma Hoàng cười nhạt :
-Tại sao trong thiên hạ có nhiều mỹ nhân muốn đến đây thế nhỉ ?
Ngọc Băng Tâm không quan tâm tới thái độ mấy phần mỉa mai ấy ! Nàng cau mày quát :
-Mau đem Yến Phi Phi ra đây !
-Cô nương muốn cứu cô ta ?
-Không !
-Không cứu thì đòi gặp làm gì ?
-Giết ả !
Ma Hoàng tuy là kẻ tàn độc nhưng nghe lời nói lạnh tựa băng ấy cũng không khỏi giật mình , hắn trấn tĩnh nói :
-Đáng tiếc , cô ta với ta hãy còn có giá trị lợi dụng , cô nương nên rời khỏi đây , trước khi ta đổi ý !
Ngọc Băng Tâm nhếch mép , nàng vận hàn khí kinh tâm khiến bầu trời như xoay chuyển , xuất thủ đến Ma Hoàng hét :
-Không giao ra thì ta lấy mạng cả hai !
Ma Hoàng thất kinh , hắn không ngờ nhân gian lại có người mang trong mình ma khí kinh hồn đến như vậy , liền lùi lại hai bước xoay người tạo thành một khối cầu xanh bao bọc thân thể , cản chưởng phong lại !
Ầm ! Ầm !
Cửa hang như muốn sụp xuống sau cú va chạm khủng bố ấy , cuồng phong nổi lên dữ dội ! Ngọc Băng Tâm khẽ lắc lư bờ vai . Ma Hoàng thì có cảm giác như tay mình bị đóng băng , hai mắt hắn như muốn tuột khỏi bờ mi !
Băng Tâm thu nhãn u ám nhìn Ma Hoàng , nàng suy tính một hồi rồi liệng người bay đi . Ma Hoàng không đuổi theo . Tâm tư hắn đang dao động dữ dội , hắn bắt đầu thấy những suy nghĩ của mình về chúng nhân có bề phiến diện !
Hắn thở dài một tiếng , rồi cũng quay vào hang . U khí lại chập trùng , từng làn bay lượn như sóng biển !
Điệp vũ Xương đứng trầm mặc một hồi rồi cất bước lên Đồng Tước Sơn . Chúng nhân trông thấy hắn thì có nhiều cặp mắt thể hiện sự không ưa , có điều chẳng dám phát tác ra ngoài . Những kẻ trước đây có cái nhìn rộng rãi hơn cũng không khỏi sững sờ khi nhìn thấy hắn đi cùng Nam Cung Phi Vân !
Bây giờ thì hắn đã hiểu vì sao Nam Cung Phi Vân đi theo hắn . Chúng nhân nhìn hắn bằng con mắt khó hiểu , họ không ưa Nam Cung Phi Vân một phần , và cũng không ưa luôn hắn thêm một phần nữa !
Bọn người trong Đồng Tước phái có đôi kẻ nhác thấy Nam Cung Phi Vân , bọn chúng cũng muốn chạy đến hỏi thăm vài lời . Nhưng nhớ đến chuyện nàng ta đã là phản đồ , hơn nữa còn có ý định sát hại cả Nhất Tiêu chân nhân thì khựng người lại , buông cái nhìn u ám !
Tiểu Tường cười thảm , hắn trông tình cảnh ấy thì cũng phần nào hiểu được vì sao ở Cô Nhĩ Sơn nàng khăng khăng muốn rời xa hắn . Hắn thấy lòng mình đột nhiên trống vắng lạ lùng , như chưa bao giờ có thứ tình cảm ấm nồng nào xuất hiện ...
Vũ Xương cũng chẳng lưu tâm , điều hắn lo lắng là thấy khu lều trại phía Thiên Vũ Môn có cờ tang , hắn không kịp nghĩ ngợi , liền băng mình đến đó .
Hắn sững người , tâm tư vạn bề thống khổ khi nghe Hồ Hán Thương kể lại sự tình !
Hắn gục xuống đất , bờ vai run lên bần bật , nét mặt đau đớn tột cùng :
-Sư tỷ ! Tại sao lại như vậy ?...
Trước mắt hắn , chập chờn hình ảnh Huyền Tuyết Sương năm nào tươi cười cùng hắn đến Tuyết Liên Cốc ... Nơi ấy một màu trắng và lạnh , chỉ có nụ cười của nàng , sưởi ấm tất cả ...
Hắn lại mơ hồ nhớ đến vẻ mặt thất thần lo lắng của nàng , bóng dáng nàng uyển chuyển bên hành lang ngập tràn tuyết rơi năm nào ...
Trái tim hắn nhói lên một cái , như có bàn tay vô tình bóp vào ...
Hồ Hán Thương cười thảm :
-Tuy ta chưa rõ nguyên nhân , nhưng nghe nói gần đây giang hồ chỗ nào bàn tán về con ... đều có kẻ chết một cách nhanh chóng thì cũng vài phần đoán được dụng tâm của cô ta !...
Bích Phù Dung than thở :
-Chỉ tội nghiệp cho Tuyết Sương ! ... Nó đã làm gì nên tội đây ?...
Phải rồi , nàng chẳng làm gì nên tội , tội trạng lớn nhất của nàng chỉ là nặng lòng với hắn . Hóa ra hắn sinh ra trên thế gian này cũng chỉ gieo rắc tai họa cho người ta , như vậy nào có khác gì Ma Hoàng ? Hắn trấn áp ma khí , nhưng rồi cũng không tránh được những thảm kịch đó , ông trời thật khéo đọa đày hắn !...
Hắn phóng mình bay đi , trời đất như chao đảo trong đầu . Nam Cung Phi Vân cũng chạy theo , nàng chẳng còn nghĩ gì đến toan tính của mình nữa ! Phút giây này , lòng nàng chỉ có hắn !
Thu Nhược Tuyền , Nhất Tiêu chân nhân , Tống Tiểu Lan , Đồng Đại Thiên bước tới , họ nhìn theo bóng hai người khuất lấp , tâm tư u ám như trời đất Nam Cương trùng trùng yêu khí ...
Vũ Xương bay một đoạn thì ngã vật xuống đất , hắn cào cấu mặt đất như một kẻ điên , cho đến khi bàn tay hắn máu me bê bết . Nam Cung Phi Vân nâng bàn tay ấy lên , nàng run run hỏi :
-Tại sao lại hành tội mình như thế ?
Giá như hắn trả lời được thì đã hay !
Đột nhiên bầu trời ngập tràn ánh sáng , Tiên Hoàng , Bát Đại Thần Tướng cùng vô số chúng tiên đáp xuống , ông bước đến nhìn Vũ Xương , dường như đã thấu hiểu mọi bề !
-Ngươi đừng nên chỉ biết trách mình , lỗi cũng là do bọn ta năm xưa vì chút tư lợi mà vô tình đẩy ngươi xuống nhân giới !
Nước mắt hắn chảy dài không ngừng . Nước mắt nữ nhân khiến người ta thương cảm , còn nước mắt nam nhi khiến người ta nhìn thấy sự bi tráng !
-Ma Hoàng đang chuẩn bị tấn công Đồng Tước sơn , ta đem toàn bộ chúng tiên trên Tiên Giới đến trợ chiến , nếu có thể thì ngươi hãy đến đó !
Nói đoạn thở dài rồi cùng chúng tiên bay đi . Gió thoảng nhè nhẹ thổi bung mái tóc dài buông xõa của hắn , phía xa xa , có một đoàn người đang hành quân tới , đích thị chúng nhân Triêu Dương Phái !
Vũ Xương nhận thấy trong đám người đó thấp thoáng tà tử y , rồi Kim Tình Văn cũng hiện ra , nàng đưa đôi mắt u uất nhìn hắn cùng Nam Cung Phi Vân . Nhưng quyết không tiến lại !
Nhậm Bá Lân cũng dừng lại , lão đưa tay lên , môi mấp máy định nói gì đấy , nhưng cuối cùng cũng chẳng thốt nỗi thành lời , đành rũ áo , thở dài bước đi !
Vũ Xương đăm mắt nhìn theo họ , hắn day qua Nam Cung Phi Vân nói :
-Cô nương đã đạt được mục đích rồi , cũng nên để cho ta yên bình thôi !
Nam Cung Phi Vân tự nhiên nghe hắn nói vậy thì nước mắt chảy dài xuống , nàng bước đến , ôm lấy cổ hắn , dụi vào ngực hắn thổn thức :
-Đúng vậy ! Ban đầu ta có ý muốn chúng nhân xa ngươi , để lợi dụng ngươi , nhưng phút cuối ta lại không cầm được lòng mình !... Ngươi có hiểu hay không ?
Hắn không phản ứng , chỉ là đôi mắt trở nên mơ hồ đến xuất thần ...
Bình minh nhàn nhạt màu u tối , trời đất Nam Cương chìm trong u khí chập trùng . Nhưng sáng nay cơ hồ u khí ấy dữ dội hơn bội phần , như muốn phá vỡ dãy Thạch sơn hùng vỹ mà tràn vào Quan Nội !
Tiên Hoàng cùng Thu Nhược Tuyền nét mày u ám , liền ra lệnh cho bát Đại Thần Tướng đi đốc thúc mọi người chuẩn bị nghênh đón địch nhân !
Tám vị đại tiên bước đi không được bao lâu thì dãy Thạch sơn từng mảng sụp xuống theo tiếng nổ dữ dội . Tiếp đấy , những đám mây đầy hắc khí vần vũ liên hồi . Tiên Hoàng thở dài :
-Thời khắc này cuối cùng cũng tới !
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
510 chương
116 chương
7540 chương
130 chương