"Tham Lang kia sinh ra ở Tiên môn, lại là Chân Tiên trung vị, chẳng lẽ lại nhìn lầm ưu khuyết điểm của linh căn?" Trương Hằng trầm tư suy nghĩ, cuối cùng như nghĩ đến diều gì, theo bản năng dùng thần thức nhìn quét tất cả thôn dân toàn bộ Đái Hà Thôn, tra xét linh căn của họ. Kết quả, Trương Hằng không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh. "Phù!" "Điều này... điều này sao có thể, toàn bộ đều là linh căn cực phẩm, chỉ có một mình Đái Dung là phế linh căn." Trương Hằng thực sự kinh ngạc rồi. Những thôn dân này toàn bộ đều là linh căn cực phẩm của hạ giới, nhưng tất cả đều là phàm nhân bình thường. Cùng so sánh với, Đái Dung là một người phế linh căn, ngược lại trong trí nhớ của Tham Lang là Nguyên linh căn có tiềm lực rất lớn. "Điều này cũng quá kỳ quái! Chẳng lẽ thượng giới cùng hạ giới phương thức phân biệt linh căn khác nhau, phế linh căn là tốt nhất, linh căn cực phẩm ngược lại là linh căn thấp kém nhất." Trương Hằng suy tư thật lâu sau, cuối cùng đành phải chấp nhận sự thực này. Cái gọi là vật càng hiếm càng quý, vật càng ít, càng đáng giá. Đái Dung là phế linh căn, ngược lại là linh căn cực phẩm trân quý hiếm thấy trên thượng giới. Đương nhiên, phế linh căn trên thượng giới, có lẽ thực sự có tiềm lực cùng ưu thế cực lớn, thực cũng rất có thể. Sau khi nghĩ thông suốt nguyên do trong đó, Trương Hằng chậm rãi trở lại Đái gia. Mới vừa bước vào nhà, đã bị Đái thị kéo vào trong phòng kế bên, bà nhìn Trương Hằng cười tủm tỉm, nói: - Ân công! Ngài cảm thấy con gái này của ta thế nào? - À! Dung nhi dung mạo xinh đẹp, tính tình cũng rất dịu dàng. Trương Hằng lập tức có cảm giác không ổn. - Vậy là tốt rồi... Ta thấy ngài cũng là người tốt, tướng mạo anh tuấn, khí lực lại lớn như vậy, còn là ân công của nhà ta. Vừa rồi ngài đã làm như vậy với Dung nhi, hẳn là không ngại cưới nàng làm vợ chứ? Đái thị cười nói. -Hả! Trương Hằng thiếu chút nữa ngất xỉu ngã xuống đất. Đối mặt với dáng điệu cười mỉm kia của Đái thị, Trương Hằng quả thực hết biết nói gì. Người không cùng một tầng lớp, chênh lệch của quan niệm tư tưởng không ngờ lớn như thế. Trương Hằng chẳng qua chỉ xuất phát từ theo đuổi tất yếu về sự kỳ lạ của linh căn trên Tiên giới, đưa tay chạm vào tay cô nương nhà người ta, lại dẫn tới kết quả như hiện giờ. - Ha ha! Bá mẫu người nói đùa rồi, chuyện hôn nhân đại sự sao có thể qua loa như thế! Trương Hằng nói vẻ mặt đầy ý cười, còn thật hy vọng đối phương là đang nói đùa. - Hừ, tiểu tử! Làm nhơ bẩn sự trong sạch của con gái nhà ta, hiện tại lại muốn xong hết mọi chuyện. Ngươi có biết hay không, Dung nhi nhà ta sẽ vì vậy mà bị người ta đàm tiếu, thậm chí có thể từ nay về sau không xuất giá được! Đái thị là một nữ nhân chuẩn mực nguyên tắc, liền nổi lên giảng đạo lý một cách ngang ngược, đối với Trương Hằng mà nói, so với cường địch còn khó đối phó hơn. Tuy nhiên, Trương Hằng cùng không thể xuống tay với một người phàm bình thường, tấm lòng của hắn cũng không cho phép mình làm như vậy. Giờ phút này, Đái thị đứng ở điểm cao luân lý đạo đức, nếu Trương Hằng thẹn quá thành giận giết chết đối phương, hoặc là chuồn mất, đều là một loại hành vi phản diện không chiến mà bại. - Bá mẫu nói cũng không phải không có đạo lý... Trương Hằng làm ra vẻ trầm ngâm rồi nói. Trên mặt Đái thị lộ ra một tia sắc mặt vui mừng: - Nói như vậy, ngươi là đồng ý? Trương Hằng lại tựa cười như không cười nói: - Bá mẫu đang bàn về chuyên trước hôn nhân, chẳng lẽ không hỏi xem Trương mỗ đã có thê tử hay chưa. Lời ngay nói thật, tại hạ đã có thê tử rồi. - Ngươi đã có thê tử? Đái thị hơi sửng sốt. - Không sai! Bá mẫu hẳn biết rằng, Trương mỗ là lạc đường mới tới nơi này. Trương Hằng khẽ thở dài một hơi. Đái thị vừa nghe lời ấy, lập tức có vẻ do dự. Trương Hằng thấy tình cảnh này, lại nảy sinh một kế, ánh mắt đột nhiên thật buồn bã: - Trên thực tế, Trương mỗ cũng rất muốn cưới cô gái như Dung nhi làm vợ, chỉ là... - Chỉ là cái gì? Đái thị theo bản năng hỏi. - Chỉ là... sáu thê tử trước của Trương mỗ đều... chết đi. Trước mắt, thê tử thứ bảy này lại đang mang bệnh nặng, phòng chừng cũng sống thời gian không bao lâu. Ngoài ra, người quen thuộc của ta, đều nói ta... là khắc thê... - Khắc thê? Đái thị giật mình sửng sốt, ngay sau đó biến sắc mặt, vội vàng lui lại một khoảng cách với Trương Hằng, một bộ dáng như gặp Ôn Thần. Tuy nhiên, trong lòng bà cũng rất kỳ quái, thường thường nghe nói nữ nhân khắc phu, nhưng cách nói khắc thê này, vẫn là lần đầu tiên nghe được. - Đúng vậy,. Ta chính là khắc thê trong truyền thuyết! Trương Hằng gật gật đầu có vẻ vô cùng trầm trọng, trong lòng lại là nín cười đến đau bụng. Thấy bộ dáng cảnh giác của Đái thị, Trương Hằng rèn sắt khi còn nóng, làm ra vẻ mặt u uất nói: - Cho nên, trong lòng ta mặc dù muốn cưới Dung nhi làm vợ, nhưng cũng không thể làm như vậy... - Thì ra ân công tự mình cũng có nỗi khổ... Đái thị miễn cưỡng cười. - Đương nhiên, nếu bá mẫu không ngại, chờ thê tử thứ bảy của ta chết đi, ta lại đến cưới Dung nhi làm vợ... Trương Hằng mới nói tới đây, lập tức bị Đái thị cắt ngang: - Trương công tử có nỗi khổ trong lòng, bá mẫu ta đã hiểu rồi. Là Dung nhi không có phúc phận, không thể gả cho một trượng phu tốt như ngài... Hai người lại tùy tiện nói chuyên mấy câu, Trương Hằng ôm hai tay thành quyền, với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ nhìn Đái thị một cái, lên tiếng nói đầy chính nghĩa: - Bá mẫu thật sáng suốt! Tiểu điệt xin cáo lui! Dứt lời, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi phòng, trong ánh mắt như có như không lộ ra vài tia ý cười. Tuy nhiên, hắn mới vừa đi ra khỏi cửa phòng, liền đụng phải Đái Dung. Tiểu cô nương gục đầu xuống, hai mang tai đỏ lên, thấy bộ dáng thần thái bay bổng hí hửng của Trương Hằng, nàng thầm nghĩ: "Hay là hắn đã đáp ứng rồi..." - Dung nhi cô nương khỏe! Trương Hằng cười lên tiếng chào. - Trương công tử! Đái Dung lí nhí chào như tiếng muỗi kêu, thối lui liên tiếp mấy bước, vẻ mặt ngượng ngùng rồi quay mình đi vào phòng trong. Trương Hằng khẽ thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vài tia cười khổ. Hắn lên tiếng chào Đái Phùng Sơn, rồi rời Đái gia, đi tới nhà thôn trưởng. Thôn trưởng thấy Trương Hằng tới nhà thăm viếng, lập tức trước đuổi đi hết khách nhân đang ở trong nhà, sau đó mời một mình Trương Hằng vào phòng trong. - Đại nhân! Ngài đến chỗ ta có chuyên gì? Thôn trưởng vẻ mặt cung kính hỏi. Trương Hằng đi thẳng vào vấn đề nói: - Ngươi là một Chân Tiên hạ vị, hẳn là biết Dung nhi cô nương có được thiên phú tu tiên chứ! Dứt lời, Trương Hằng trên người tản phát ra một áp lực mơ hồ, khiền thôn trưởngbiến sắc. - Đại nhân! Việc này ta thật sự không biết! Thôn trưởng vội vàng nói. Trong mắt Trương Hằng lóe ra kim quang mờ nhạt, xuyên thấu qua Thần Linh Nhãn, hắn phát hiện thôn trưởng này đúng là không có nói dối. - Ngươi thân là một Chân Tiên hạ vị, như thế nào ngay cả linh căn thiên phú của một người, cũng không thể phán đoán ra? Trương Hằng hơi nghi hoặc hỏi. - Đại nhân có điều không biết, lão phu chỉ là tán tu nhất giới, lúc trước ngẫu nhiên nhặt được một quyển bí tịch tu chân, ở trong thôn nhỏ này lặng lẽ tu luyện bảy tám trăm năm, rốt cục mới thăng cấp là Chân Tiên hạ vị. Trong vòng một hai trăm năm nay, tiểu lão nhân mới chỉ một lần đi qua Vô Song Thành ở ngoài mười vạn dặm. Dọc theo đường đi leo đèo vượt suối vô cùng gian khổ. Sau lại, ta chung quy không bỏ được người trong thôn, vì thế lại quay trở lại nơi này. Thôn trưởng giải thích, vẻ mặt thành khẩn thẳng thắn. Trương Hằng thu hồi Thần Linh Nhãn, trầm ngâm nói: - Ngươi phải mất bảy tám trăm năm, mới tu luyện đến Chân Tiên hạ vị? - Bẩm đại nhân! Lão phu tư chất ngu dốt, so ra còn kém xa những thiên tài trong Vô Song Thành kia, họ chỉ tốn thời gian một hai trăm năm, liền tu luyện đến Chân Tiên hạ vị. Trương Hằng không khỏi ngẩn ra, thầm nghĩ: "Bản thân người trên thượng giới khởi điểm cực cao, sinh ra liền có được thực lực có thể so với tu sĩ bậc cao. Bọn họ lúc nào cũng đều sinh sống trong hoàn cảnh dư thừa Tiên linh khí, mới có thể trong thời gian ngắn ngủn mấy trăm năm tu luyện đến Chân Tiên hạ vị, Điều này cũng không kỳ quái." Từ trong trí nhớ của Tham Lang, Trương Hằng biết được, bên trong Tiên môn, Chân Tiên hạ vị nhiều đếm không hết. Nhưng muốn từ Chân Tiên hạ vị thăng cấp Chân Tiên trung vị độ khó thật rất lớn. về phần Chân Tiên thượng vị số lượng còn ít hơn. thuộc vào tầng lớp cao trong các môn phái. - Nghe ý của đại nhân, Dung nhi cô nương dường như có thiên phú tu luyện không tệ? Thôn trưởng nghi hoặc hỏi. - Đúng vậy! Nàng có được Nguyên linh căn cực kỳ hiếm thấy, nếu đi theo con đường tu luyện, sẽ được hưởng ưu thế thường nhân khó có thể sánh bằng. Đương nhiên, nếu nàng rơi vào trong tay người có ý đồ xấu, chỉ sợ sẽ bị đào tạo trở thành đỉnh lô phụ trợ tăng trường công lực. Trương Hằng thản nhiên nói. - Nguyên linh căn! Không ngờ lại có chuyện này? Khó trách Tham Lang kia lại xuống tay với Dung nhi. Thôn trưởng kích động không thôi, ánh mắt dừng trên mặt Trương Hằng, thật cẩn thận hỏi: - Dung nhi thiên phú tốt như vậy, đại nhân ngài có định thu nàng làm đồ đệ không? - Thu đồ đệ? Trương Hằng lắc đầu, giờ khắc này, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra nữ đệ tử Tú Ninh của mình. - Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút, Dung nhi cô nương có được thiên phú như thế, hoặc là che dấu sự tỏa sáng của nàng, bình thản sống hết cuộc đời bình thường, hoặc là bước đi trên con đường tu luyện, ngày sau sẽ thành tựu phi phàm. Kết quả xấu nhất chính là rơi vào trong tay kẻ xấu... Trương Hằng nói với vẻ mặt bình thản. - Đúng rồi đại nhân! Ba tháng sau, Lãnh Nguyệt Môn một trong ba đại tông môn của Bắc Thần đại lục, sẽ tới Vô Song Thành để tuyển chọn đệ tử theo lịch trình một trăm năm tổ chức một lần. Thôn trưởng đột nhiên nhớ tới một chuyện vội nói. - Tiên môn tuyển nhận đệ tử? Mắt Trương Hằng sáng lên, hắn vừa lúc thiếu cơ hội dung nhập vào Tiên giới. Đây là một lần cơ hội. -o0o-