TIÊN LỘ YÊN TRẦN Nguyên tác: Quản Bình Triều. Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam Quyển 5: Tửu hàm bạt kiếm chước địa ca. -----o0o----- Chương 89:Băng tư mị cốt, phệ thùy nhân chi thanh hồn. Khi một đoàn ba người về đến Thiên điểu nhai, vị tân thành viên của Tứ Hải đường, Khấu Tuyết Nghi Khấu cô nương, liền đi đến chỗ dòng suối nơi vách đá, khoát nước suối tẩy rửa bụi đất bám trên mặt. Sau khi nàng ta rửa mặt sạch sẽ, vị thiếu niên đường chủ vừa mới thu nhận nàng ta mới phát hiện vị nữ tử gặp nạn, tình cờ được y thuận đường cứu giúp, dung mạo dưới lớp đất bụi, lại xinh đẹp đến như thế! Nói đến, Tỉnh Ngôn đến nay kết bạn với mấy nữ tử, Cứ Doanh, Linh Y, còn có tiểu Quỳnh Dung vẫn còn con nít này, ai nấy đều là nhân vật hạng nhất trên thế gian. Trước đây y còn có chút hồ đồ, cho rằng nữ tử thế gian, đại để đều là như thế. Mãi đến khi y gia nhập Thượng Thanh cung, lên La Phù sơn, thấy qua nhiều nữ đệ tử trẻ tuổi trong môn, Tỉnh Ngôn mới phát hiện, cho dù là Đỗ Tử Hành, Hoàng Nhiễm được chúng nhân hâm mộ trong Thượng Thanh cung, so với mấy nữ tử mà mình quen, vẫn còn thua xa, tuy không đến mức như Tây Thi Đông Thi, nhưng cũng tuyệt không phải xấp xỉ như Chiêu Quân, Điêu Thuyền. Cái gọi là chưa ra biển thì chưa biết nước mênh mông, hiện tại trong lòng Tỉnh Ngôn, nữ tử trên thế gian, cho dù xinh đẹp hơn nữa, cũng chẳng thể nào được nửa phần của Linh Y, Cứ Doanh. Hà huống, nữ tử trước mắt chỉ là người được mình tùy tiện cứu về. Chính vì tồn tại ý nghĩ này trong đầu, sau khi Khấu Tuyết Nghi dùng nước suối rửa sạch mặt mũi, lộ ra dung mạo sạch sẽ, Tỉnh Ngôn nhìn qua, thờ ơ bình phẩm: "À...Nữ tử này nhìn cũng không tệ". Chỉ có điều, nhìn kỹ lại thì trên mặt Khấu Tuyết Nghi đột nhiên như có một khối nam châm, hấp dẫn lấy ánh mắt của thiếu niên, nhất thời không thể dịch chuyển chỗ khác được. "Úy!" Vừa nhìn qua, liền khiến Tỉnh Ngôn kinh ngạc trong lòng! Thì ra, khi vị Đường chủ nhàn nhã vô sự này nhìn lại kỹ càng, thì càng nhìn càng lấy làm lạ, vị nữ tử họ Khấu này, nào chỉ là nhìn không tệ. Quan sát tỉ mỉ, vị nữ tử khổ mệnh mà y vô tình cứu được, cho dù so với tiên tư ngọc mạo của Cứ Doanh, Linh Y, cũng không thua kém bao nhiêu! Tuy Khấu cô nương hiện vẫn vận quần áo lam lũ, nhưng cách ăn vận như thế, thong thả đứng bên dòng suối róc rách, lại tự nhiên lộ ra một khí chất thanh lệ. Cổ thần khí thanh lệ nhập cốt này, cùng với dòng suối mát lạnh, tương hỗ tôn tạo lẫn nhau, khiến nàng ta càng lộ nét đẹp và tịch mịch. Đặc biệt, so với Cứ Doanh, Linh Y, và cả Quỳnh Dung, vị Khấu Tuyết Nghi Khấu cô nương này, tuy tuổi có vẻ hơi lớn hơn, nhưng trong dáng vẻ đứng đó, lại khiến người ta cảm thấy có vài phần yếu đuối thanh thoát. Trên đôi má trắng như tuyết, đang thoáng nét thê thiết, thêm vào thân thể mảnh dẻ, tựa hồ như nàng ta đang phập phù theo gió trên Thiên điểu nhai. Hơn nữa, Khấu Tuyết Nghi này đúng là người xứng với tên, da dẻ trắng như băng tuyết, như có một cổ khí phái thanh tịnh ngọc bạch ngấm vào trong da thịt nàng ta. Chính là: Nước suối trong xanh tẩy bụi trần Lộ người con gái đẹp như tranh Da như hoa tuyết, thân như ngọc Nửa sầu vời vời, nửa lạnh băng. Bị ánh mắt lấp lánh của Tỉnh Ngôn nhìn chằm chằm, Khấu Tuyết Nghi Khấu cô nương này, lại chẳng hề xuất hiện thần sắc xấu hổ. Thần thái của nàng vẫn y như cũ, tựa như không hề để ý. Qua một lúc sau, thiếu niên mới giật mình, cảm thấy cử động vừa rồi có chút thất lễ, vội dời ánh mắt sang chỗ khác. Khấu Tuyết Nghi này cũng như Quỳnh Dung nửa tháng trước, dựng một căn phòng tạm trong nhà để an nghỉ. Sáng thứ hai, Tỉnh Ngôn đổi y phục thường, đến Truyện La trấn dưới La Phù sơn, dùng chút tiền còn dư trong đợt bán bùa lần trước, mua ít quần áo vật phẩm cần thiết. Quỳnh Dung xưa này vẫn để tóc lòa xòa, Tỉnh Ngôn liền mua cho nó một đoạn dây buột tóc vàng nhạt. Trong đầu lại tưởng tượng dáng vẻ, y phục của Khấu Tuyết Nghi, sau đó mua cho nàng một bộ y phục vải màu chàm. Bộ y phục này tuy là bằng vải thô sơ, nhưng bận vào mát mẻ, rất hợp với khí trời mùa hạ trên núi. Bên ngoài còn dùng màu trắng nhuộm hình khổng tước xòe đuôi, mép váy thêu vài cánh lan, nhìn cũng rất thú vị. Nguyên nhân khiến Tỉnh Ngôn chọn bộ y phục này chính là: Trong khoảng tiền có giới hạn, chọn được thứ thích hợp nhất. Đây cũng là nguyên tắc nhất quán của người thiếu niên phố chợ đọc nhiều thi thư này. Trước khi tính tiền còn phải trả giá với điếm lão bản thêm một hồi. Từ sau khi vào Thượng Thanh giáo, tuy đã đọc không ít điển tịch "Xuất thế" thanh tịnh vô vi của đạo gia, nhưng một khi bản thân đã "Vào chợ", thì thói quen mặc cả, trả giá. nhất thời vẫn không thay đổi được. Lúc rời khỏi cửa tiệm, chưởng quỹ lại theo giới thiệu son phấn trang điểm của cửa hàng, cố sức thuyết phục, quảng cáo có thể giúp nữ nhân tăng thêm vẻ quyến rũ. Nhưng rất đáng tiếc đó là, mặc cho chưởng quỹ nói đến văng nước bọt tung tóe, Tỉnh Ngôn cũng không hề đổi ý. Đây không phải là y keo kiệt, mà là Tỉnh Ngôn ngưng thần tưởng tượng gương mặt khả ái ngây thơ như ngọc của Quỳnh Dung được bôi trét đầy son phấn. Lập tức, Tỉnh Ngôn xém chút đã bật ra tiếng cười! Cứ như thế, lão bản thì cứ cố sức thuyết phục, lại giảm cả giá bán, còn thiếu niên cứ kiên quyết khước từ không mua. Chính là: Người như ngọc tạc Đẹp bởi tự nhiên Vừa nhiễm thói đời Liền thành vật tục! Vị Tứ Hải đường chủ sau khi làm thêm mấy việc vặt vãnh nữa, thì đến Hoằng Pháp điện tìm Trần Tử Bình tán gẫu. Nói đến, Trần Tử Bình Trần đạo huynh này, tuy chịu ảnh hưởng rất sâu sắc của Thanh Minh sư tôn, hành sự rất đứng đắn. Nhưng trên thực tế, trong lòng cũng không phải hoàn toàn là người không biết quyền biến. Lần trước Tỉnh Ngôn đem chuyện nhận Quỳnh Dung vào Tứ Hải đường, nói với người đã biết nội tình là Trần Tử Bình, thực ra là có mấy phần "Tiền trảm hậu tấu". Nhưng sau khi Tỉnh Ngôn lời lẽ khẳng khái báo cho gã biết, vị đệ tử Thượng Thanh trước giờ hết sức thống hận dị loại tinh linh này, lại trầm ngâm hồi lâu, sau đó từ từ nói: "Đã là như thế, Trương đạo huynh sau này, phải nhớ vẽ mấy đạo bùa trấn yêu để trong Tứ Hải đường của đạo huynh..." Lời này vừa xuất, Tỉnh Ngôn lập tức coi gã là tri kỷ. Lần này đến, là có một chuyện khác cần hỏi. Sau khi nói qua mấy lời thăm hỏi với Trần Tử Bình, Tỉnh Ngôn liền hỏi: "Trần huynh có từng nghe qua chuyện "Phệ hồn" chưa? Phệ hồn này, liệu có phải là một loại công pháp lợi hại của chính giáo ta hay không?" Hôm qua đánh nhau với Xà yêu, có thể nói là cửu tử nhất sinh. Tuy đến giờ đã qua một ngày, nhưng tình cảnh lúc đó, không biết đã hiện qua hiện lại trong đầu thiếu niên bao nhiêu lần. Yêu quái thân rắn mặt người đột nhiên phát cuồng đó, lúc thốt ra hai chữ "Phệ hồn", gương mặt vốn hung ác, chớp mắt đã biến thành kinh hoàng. Cảnh tượng li kì đó, hệt như vừa mới phát sinh, tiếng kinh hô của nó, như vẫn còn vang bên tai thiếu niên. "Nhìn thần tình của Xà yêu kinh khủng như thế, e rằng thuật "Phệ hồn" mà nó thốt ra, chính là một công pháp cực kì lợi hại trong giáo ta. Hoặc là, nói không chừng "Phệ hồn" chính là biệt danh của pháp môn Luyện Thần Hóa Hư của ta!" Sau khi trải qua nhiều lần suy ngẫm, thiếu niên cuối cùng cũng đưa ra được một kết luận hợp lý. Lúc này đến tìm Trần Tử Bình tán gẫu, chính là muốn ấn chứng một lần. Ai ngờ, khi ngữ khí bình hòa của y vừa dứt, thì thấy người môn nhân trẻ tuổi thần sắc vốn điềm tĩnh, bỗng biến hẳn sắc mặt, kinh hãi hỏi: "Đạo huynh vừa nói, là Phệ hồn?" "Đúng rồi. Sao thế?" "Đạo huynh nghe chuyện này ở đâu?" "Cũng là hôm qua vô ý nghe được. Vậy Phệ hồn rốt cuộc là thứ gì? Nghe giống như là rất đáng sợ. Chẳng lẽ không phải là đạo pháp trong chính giáo ta?" Tỉnh Ngôn cũng rất nhanh trí, hiện thấy Trần Tử Bình phản ứng kịch liệt như vậy, thầm nhủ tốt nhất cứ ra vẻ mơ hồ, nghe tiếp xem sao. "Nào chỉ không phải là đạo pháp của chính giáo ta!" Lại nghe vị tri giao căm phẫn tiếp: "Phệ hồn này, chính là thuật ác độc nhất trong tà môn tả đạo!" "Hả?" "Đạo huynh có chỗ không biết, thuật Phệ hồn này, chính là pháp chú mà bọn tà ma ngoại đạo tôn sùng nhất. Nếu có thể thi triển thuật này, thì có thể hấp hóa tinh huyết người khác nhằm gia tăng pháp lực cho người thi thuật. Nếu chỉ như thế thì cũng không được liệt vào pháp thuật âm tà nhất. Dù sao, trên thế gian này vẫn có một vài tà thuật, cũng có thể hấp hóa tinh huyết của người, nhưng chỉ cần người thụ hại cố gắng đào thoát, vẫn có thể giữ được tính mạng. Tu dưỡng vài ngày là có thể tu bổ cho tinh khí huyết mạch bị tổn thương. Còn chỗ đặc biệt tà ác của thuật Phệ hồn đó là. nếu thi triển nó lên người tu đạo, không những có thể hấp hóa tinh huyết, còn có thể hấp thụ cạn kiệt đạo khí nguyên thần của người tu đạo, hơn nữa chưa chết thì chưa ngừng!" "A! Quá tà độc!" Vị thiếu niên đường chủ, càng nghe càng kinh tâm. "Đúng thế! Đạo hạnh nhiều năm bị hủy trong chốc lát, đối với người tu đạo chúng ta mà nói, là sự tàn ác vô cùng! Hấp tinh luyện hồn, cái tên "Phệ hồn" cũng từ chỗ đó mà ra". "Còn người dùng thuật Phệ hồn, thông qua thuật này, có thể tăng thêm đạo hạnh nhiều năm. Con đường độc ác không làm mà hưởng này, cũng chỉ có bọn tà mà mới có thể làm được!" Hiện tại, gã Trần Tử Bình trước giờ trầm tĩnh ít lời, bị hai chữ "Phệ hồn" của Tỉnh Ngôn đả kích, lập tức mở miệng, thao thao bất tuyệt, hệt như biến thành một người khác. Nói đến chỗ phẫn hận, ngữ khí kịch liệt, sục sôi chính khí! "Thuật Phệ hồn này lợi hại như thế, há chẳng phải là tâm phúc đại họa của người trong chính giáo bọn ta?" "Đó là dĩ nhiên! Chỉ bất quá may mà ông trời có mắt, nghe nói thuật "Phệ hồn" này, tu luyện vô cùng khó khăn, cũng chỉ đồn đãi như truyền thuyết, dường như chưa có ai được tận mắt chứng kiến". "A! May quá may quá!" Bị Trần Tử Bình cảm nhiễm, Tỉnh Ngôn cũng thở phào một hơi. Chỉ có điều, lấy lại tinh thần, trong lòng lại không nhịn được nghĩ ngợi: "Chưa ai được tận mắt chứng kiến, lời này có chút khập khễnh...nếu như thật có người chứng kiến, thì chẳng phải người này cũng đã bị hại rồi sao?" Đang suy nghĩ, lại nghe Trần Tử Bình tiếp tục nói: "Nghe nói lúc thi triển Phệ hồn, âm phong ù ù, thỉnh thoảng có hắc khí ùn ra, rất là khủng bố đáng sợ..." Chỉ là, sau đoạn đối thoại với Trần Tử Bình, Tỉnh Ngôn cũng không còn tâm tư nghe tiếp. Tuy biểu hiện ngoài mặt vẫn bình thường, vẫn đối đáp từng câu với Trần Tử Bình, nhưng trong lòng y, sớm đã nổi sóng gió ầm ầm!