TIÊN LỘ YÊN TRẦN Nguyên tác: Quản Bình Triều. Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam Quyển 4: Du tiên nhất mộng đáo la phù. -----o0o----- Chương 80:Vân đình hoa thụy, thùy xao nguyệt hạ chi môn(I). Sau khi về đến Thiên điểu nhai, nhìn thấy căn nhà đá Tứ Hải nấp trong tán cây um tùm, Tỉnh Ngôn bất giác thở phào nhẹ nhõm. Bận rộn suốt buổi sáng, hiện đã được nhàn rỗi. Tỉnh Ngôn cuối cùng cũng có thời gian đến Tụ Vân đình, ngẫm nghĩ kỹ càng dị cảnh kỳ diệu hấp hóa thiên địa linh khí của bản thân đêm qua. "Đêm qua lúc ấy, theo sự chuyển động của Thái Hoa đạo lực, dường như bản thân ta với thiên địa rộng lớn đó, cùng hô hấp, thổ nạp!" Ngắm mấy cánh chim chao liệng thoải mái trên trời xanh, trong lòng Tỉnh Ngôn vì cảm thụ bản thân đêm qua, tạo ra một ví dụ hình tượng sinh động. "Hà, đó là cùng hô hấp, hô hấp tiên linh chi khí đầy rẫy trong thiên địa này!" Thiếu niên càng nghĩ càng cảm thấy ví dụ này khéo léo, dường như cũng không tìm được ví dụ nào thỏa đáng hơn nữa. Bởi vì ngày dài không biết làm gì, Tỉnh Ngôn theo thói quen, đầu óc lại bắt đầu vòng tròn suy nghĩ lẩn quẩn: "Tiên linh chi khí, nghe ra cũng không tệ...chỉ là, hôm qua ta hấp thu tiên linh khí nhân, rốt cuộc là thứ gì đây?" Nguyên là, mấy danh xưng "Tiên linh chi khí", hoặc "Thiên địa linh khí", "Càn khôn nguyên khí", "Nhật nguyệt tinh hoa", thấy rất nhiều trong điển tịch đạo gia. Thậm chí, mấy thứ thần quái chí dị mà trước đây Tỉnh Ngôn hay cười nhạo, cũng có đề cập trong sách. Chỉ bất quá, tuy khắp nơi đều nói đến phương pháp này, các điển tịch đều tuyên bố, nếu như thế gian phàm nhân, hoặc thảo mộc cầm thú, muốn thành tiên thành thần, nghĩ biện pháp hấp thu thiên địa linh khí, nhật nguyệt tinh hoa này, là con đường hết sức hữu hiệu, có thể thành công. Nhưng rất đáng tiếc đó là, dường như tất cả điển tịch, bao gồm cả những kinh sách có thuyết minh pháp môn cụ thể, thì cũng chỉ thường hoặc là tả không tỉ mỉ, hoặc là cho rằng dĩ nhiên là thế, toàn bộ đều không có giải thích rõ ràng về mấy cái gọi là "Thiên địa linh khí", "Nhật nguyệt tinh hoa" này. Dường như chưa từng có ai, nghĩ đến phải giải thích rõ ràng mấy cái tinh hoa linh khí giúp người trường sinh, giúp người phi thăng đó, rốt cuộc là thứ gì. Đương nhiên, vấn đề còn hơn thế nữa, chưa có người nào trả lời qua: Vì sao hấp thu thiên địa linh khí, nhật nguyệt tinh hoa đó, thì có thể giúp người trường sinh, giúp người phi thăng, giúp người thành thần. Hai vấn đề có thể là một này, ngàn vạn năm nay, tựa hồ đều có ít người chú ý. Thậm chí cả đạo gia là bộ phận quan tâm nhất đến trường sinh phi thăng trên thế gian, cũng thường cho rằng đây là thứ huyền diệu khó giải thích. Nhưng hiện tại, trong một tiểu lương đình nho nhỏ ở một góc Bão Hà phong của La Phù sơn, lại có một người thiếu niên, ngồi ở đó nghiêm túc suy ngẫm truy xét vấn đề này. Có lẽ, thành tựu ngày sau mà Tỉnh Ngôn đạt được, không thể tách rời với những kì ngộ khoáng cổ tuyệt kim của y. Nhưng có lẽ quan trọng hơn đó là, tất cả những gì thiếu niên giành được, càng gắn chặt với tinh thần học tập nghiêm túc, tìm hiểu cặn kẽ căn nguyên nghĩa lý mọi vấn đề của y. Đương nhiên, mệnh đề này hiện tại đối với thiếu niên mà nói, có phần quá lớn, quá sâu xa. Nhưng người thiếu niên đang vô cùng nhàn rỗi này, lại không hề biết, vẫn mặc kệ gió núi lạnh lẽo lùa vào người, cứ ở đó trầm ngâm suy nghĩ: "Quái kiếm đó hôm qua, cho ta biết phương pháp thổ nạp này, còn kì quái lưu lại cho ta mấy chữ mà ta rất quen thuộc: Luyện thần hóa hư. Theo ý tứ của nó, phương pháp kỳ diệu thổ nạp thiên địa nguyên linh đó, cũng chính là chỗ kỳ diệu của pháp môn "Luyện Thần Hóa Hư" mà ta đang nghiên cứu". Nghĩ đến chỗ này, trong đầu Tỉnh Ngôn bất giác bật lên mấy câu kinh văn đã nhẩm đến thuộc lòng: "Luyện thiên địa hỗn độn chi thần, hóa trụ vũ vi hòa chi khí. Thiên đạo chung cực, thế thiên hành đạo. Thần đạo nghiễm đại, diệc phất năng đương..." Ách...Tuy vẫn có chút mơ hồ, nhưng thuật Luyện Thần Hóa Hư này, luyện cái gì, hóa cái gì, trong hai chương sách viết rất rõ ràng. Nhưng mà, sau khi luyện hóa tiên linh chi khí, thái hoa đạo lực, thì sẽ là thứ gì chứ? Vấn đề này, cho dù là hai chương sách trong cuốn kinh văn bảo bối mà Thanh Hà lão đạo rất trân trọng, cũng không nhắc đến một chữ. Lại suy qua xét lại một hồi, cảm thấy vẫn hoàn toàn không chút manh mối, Tỉnh Ngôn cũng tạm thời gác vấn đề sang một bên, đi đến Hoằng Pháp điện dùng cơm. Đang khi ăn cơm, thì gặp phải gã Trần Tử Bình nửa tháng trước đưa mình tới đây, không khỏi hàn huyên mấy câu. Hiện tại, trong Thượng Thanh cung này, Tỉnh Ngôn gần như cũng chỉ có thể nói chuyện được với Trần Tử Bình. Ăn cơm xong, trên đường trở về Thiên điểu nhai, trong đầu Tỉnh Ngôn, không tự chủ lại xuất hiện gương mặt rụt rè của tiểu nữ oa Quỳnh Dung trên đường núi rợp bóng tre ở ngoại thành La Dương nửa tháng trước. Nhớ đến cô nhóc này, lúc đầu hai mắt đầy tha thiết, sau cùng tựa hồ vui vẻ bước đi, người thiếu niên trước giờ khoáng đạt, cũng cảm thấy có chút ủ ê thương xót. "À, nghĩ ta ở trong Tứ Hải Đường cũng đã một thời gian rồi. Mấy ngày này ta cứ siêng lui tới Thiện Sự đường, xem xem trong giáo gần đây có cần mua giấy bút gì không, nếu như có, ta sẽ nhận lời đi mua, cũng nhân tiện đến La Dương thăm tiểu cô nương Quỳnh Dung đó". Rất đáng tiếc, tuy Tỉnh Ngôn tràn trề hy vọng, nhưng ông trời lại dường như không muốn cho y dễ dàng đạt được nguyện vọng. Đợi khi thiếu niên đến Thiện Sự đường trên Phi Vân đỉnh, hỏi xem có cần mua giấy bút gì không, thì vị Đường chủ Thiện Sự đường Thanh Vân đạo trưởng, lại nói với y, giấy bút trong đường của ông ta còn tồn rất nhiều, dùng đến cuối năm e là cũng chưa hết! ... Cách này không thông, y vẫn có cách khác!   Chỉ là, chuyện này lại có chút khó xử. Nơi sản xuất nhiều giấy tre La Dương, cách La Phù sơn rất xa, y lại là Đường chủ của Tứ Hải đường, không thể nói đi là đi được. Trong lúc gấp gáp, Tỉnh Ngôn cũng không thể nghĩ ra được cao chiêu gì khác. Trong mấy ngày tiếp theo, vào chiều mỗi ngày, Tỉnh Ngôn đều chiếu theo phương pháp "Luyện Thần Hóa Hư" mà quái kiếm đề tỉnh, tập hợp, hấp nạp thiên địa linh khí tràn trụa trên La Phù tiên sơn. Tuy đã qua mấy ngày ngưng thần hấp nạp, nhưng Tỉnh Ngôn cảm thấy cổ Thái hoa lưu thủy trong thân thể mình, giống như chưa có biến đổi gì lớn. Bất quá, cũng không phải hoàn toàn không có gì khác. Hiện tại Tỉnh Ngôn cảm giác rất rõ, Thái Hoa đạo lực của mình, so với trước đây mà nói, đã trở nên linh hoạt hơn. Lúc bản thân muốn triệu hoán Thái hoa đạo lực, cũng không cần phải cố ý "Hữu tâm vô vi" như trước, mà chỉ hơi động niệm, Thái hoa đạo lực đó liền theo suy nghĩ mà xuất hiện, xem thân thể thiếu niên là tiểu thiên địa, lưu động xoay chuyển, sản sinh liên tục. "A...phương pháp hấp thu thiên địa linh khí, nhật nguyệt tinh hoa của ta, tuy không giống như mấy cái thuyết chích quái truyền kì, có thể rất nhanh giúp người tăng trưởng thêm đạo hạnh tu vi. Ách, nghĩ đến cũng cảm thấy có chút đáng tiếc à...bất quá, đạo lực luyện hóa này của ta, chất lượng rất tốt à! Khà khà..." Thiếu niên tính tình cởi mở, tự cười nhạo mình như thế. Lại nói buổi tối hôm nay, lại là một đêm trăng thanh gió mát, Tỉnh Ngôn ngồi trên tảng đá bằng cạnh Tụ Vân đình, hô hấp thiên địa linh khí, thúc luyện Thái hoa đạo lực. Còn thanh kiếm cùn mà hiện tại y gọi là "Thần kiếm", thì từ sau đêm nhảy nhót bay lượn kêu réo trên vạn sơn hôm đó, mặc cho Tỉnh Ngôn dụ dỗ thế nào, cũng không có chút hưởng ứng nào. Chỉ có điều, hiện tại Tỉnh Ngôn đối với thanh kiếm cùn bộ dạng giống như khúc sắt đó, có lý giải mới thế này: "Hà hà, xem ra thanh thần kiếm của ta, rất là kén chọn, không phải là ngày lành tháng tốt, thì không vui vẻ ra dạy học à!" Hiện tại, dưới ánh trăng phủ mờ mờ núi, Tỉnh Ngôn ngồi xếp bằng như tượng, tĩnh tâm luyện thần. Lúc này trong thiếu niên hệt như một khúc gỗ, nhưng trong thiên địa mênh mông khoáng đãng này, lại có một vòng xoáy rất lớn, tuy không thể nhìn thấy nhưng lại thực sự tồn tại, đang ngoằn ngoèo uốn khúc trong vòm trời, không ngừng lưu chuyển, hội tụ vào thiếu niên. Ước chừng hơn một canh giờ, người thiếu niên tựa như dung hòa thành một với trời đất La Phù, đột nhiên vươn vai nói: "A, hoàn thành nhiệm vụ, phải đi ngủ một giấc thôi!" Sau đó, liền thấy y đứng dậy, quay về chiếc giường trong căn nhà đá, cởi đồ nằm ngủ. Bất quá, hiện thiếu niên lại có chút khó ngủ. Nỗ lực ngưng thần một hồi, vẫn không thể ngủ được: "Ai, phương pháp Luyện thần hóa hư này, hay thì hay thật, nhưng cũng có chỗ không ổn, cứ sau mỗi lần vận chuyển mấy vòng, cả người tinh thần tràn trề, khiến ta gần đây thường mất ngủ!" "À, chỉ đành dùng chiêu đó!" Thế là, thiếu niên không ngủ được, lại bắt đầu suy ngẫm: "Thiên địa linh khí ta hấp nạp vào, kết hợp với Thái hoa đạo lực, rốt cuộc sẽ thành thứ gì đây?" ... Ngay khi Tỉnh Ngôn suy nghĩ đến đầu óc tán loạn, thầm mừng sắp thành công ngủ được, thì bỗng nghe bên ngoài song cửa, đột nhiên có một tiếng "Bộp" vang lên, hệt như tiếng giẫm chân! Tiếng động vừa vang đó, kì thật rất khẽ. Nhưng vẫn bị Tỉnh Ngôn nghe được. "Ai?" Thiếu niên phản ứng rất linh mẫn, lập tức lật người bật dậy, thấy ngoài vùng núi xa trước song cửa, hình như có một đạo hắc ảnh, thình lình nhoáng lên rồi không còn thấy nữa! "Cao nhân phương nào, đêm khuya đến thăm?" Trong bất tri bất giác, Tỉnh Ngôn dùng lại câu nói của Thanh Minh đạo trưởng đêm đó. Đợi thiếu niên xách thanh thần kiếm, đẩy cửa bước khỏi căn nhà đá, thì chỉ thấy bốn bề tĩnh lặng, không một bóng người. Hiện tại, chỉ có ánh trăng như bạc, như một dòng suối trong trẻo đổ xuống khối đá trước nhà. "..." Tuy quan sát không thấy bóng người, nhưng Tỉnh Ngôn vẫn không yên tâm, xách kiếm cẩn thận tuần tra khắp nơi một vòng. Truy tìm một hồi, vẫn không có chút thu hoạch nào. "Bỏ đi, vừa rồi e là ta mơ màng, lầm mấy con chim đêm bay lượn, tưởng là khách không mời mà đến". Thiếu niên không có thu hoạch gì, chỉ đành quay người trở lại giường, bực bội bắt đầu suy ngẫm lần nữa: "Thái hoa đạo lực rốt cuộc là thứ gì?" ... Sáng sớm hôm sau, Tỉnh Ngôn tỉnh giấc trong tiếng ríu rít của lũ chim bên ngoài. Bởi vì hôm qua bị một phen quấy rầy ngoài ý, sáng nay thiếu niên dậy muộn một chút. "Kẹt...", đẩy cánh cửa ra, Tỉnh Ngôn đối diện với quần sơn mênh mông trước Thiên điểu nhai, vươn người vặn eo, há miệng hít thở mấy hơi thật dài làn không khí tươi mát pha lẫn mùi cây cỏ. Không khí trên núi cao đặc biệt tinh khiết, tựa hồ chẳng khác với thiên địa linh khí mà thiếu niên luyện hóa mỗi đêm, khiến người ta cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái. "Úi? Đây là cái gì?" Lại nói khi Tỉnh Ngôn đi đến chỗ dòng suối lạnh nơi vách núi, khoát nước rửa mặt mũi, chuẩn bị quay trở vào nhà, thì đột nhiên chú ý thấy, trên mỏ con hạc bên trái căn nhà đá, đang treo một chùm chu quả đỏ tươi. Chùm chu quả còn đẫm sương này, đang treo trên cái mỏ hạc dài, nhìn thoáng qua, hệt như con hạc sống đang ngậm chùm chu quả. "Ách...hình như đêm qua ta không có hái dã quả về treo ở đây à?" "...Như thế, chẳng lẽ đêm qua không phải là ảo giác của ta? Thật đã có người đến đây?"