TIÊN LỘ YÊN TRẦN Nguyên tác: Quản Bình Triều. Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam Quyển 4: Du tiên nhất mộng đáo la phù. -----o0o----- Chương 74:: Lãm tú la phù, can đảm hú nhược xuân phong. "Ta sẽ quay lại tìm muội!" Tuy đang chìm trong gió núi mùa xuân lồng lộng, cả người như tan lẫn vào trong mênh mông, nhưng câu nói của Tỉnh Ngôn, lại rất có lực, vang vọng giữa các vách núi, dư âm lượn lờ không dứt. "Ách!...đạo huynh đã có lòng như thế, ngày sau trở lại thăm La Dương, cũng chưa hẳn là không thể". Gã đệ tử Thượng Thanh cung cương nghị Trần Tử Bình bên cạnh thiếu niên, cũng không phải là người gỗ đá. Hiện tại thấy vẻ kiên nghị trên mặt thiếu niên, biết nói nhiều cũng không có ích gì, do đó, chỉ là nhẹ giọng khuyên giải, không nhắc đến mấy lời kiểu như người, yêu không đứng chung gì gì nữa. Thế là, hai người hai lừa, cứ theo sơn đạo khá bằng phẳng ở ngoại ô La Dương, không nhanh không chậm cứ nhằm phía trước mà đi. Hiện tại, trong vùng sơn dã mà hai người Tỉnh Ngôn đang đi, khắp nơi đều là tre xanh mọc thành rừng. Gió lùa qua từng mảng tre ngăn ngắt, tiếng lá khua xào xạt truyền vào tai hệt như tiếng sóng biển. Nếu phóng mắt ngóng ra xa thì có thể nhìn thấy, những đồi núi nhấp nhô chạy dài trước mặt, toàn bộ đều bị những khu rừng tre xanh trì bao phủ. Tháng tư vốn là thời điểm cực thịnh của mùa xuân, những cánh rừng tre này, sinh trưởng rất nhanh. Có những mảng tre xanh trì rậm rạp, xen lẫn những mảng lá non mới nhú xanh nõn, tất cả toát lên một sức sống tràn trề. Do đó, hiện tại Tỉnh Ngôn từ trên lưng lừa, ngóng ra quần sơn trùng điệp ngoài xa, cả một vùng núi rừng mùa xuân biếc xanh sum tùm, hệt như một dải lụa nhuộm xanh chỗ đậm chỗ nhạt. Thỉnh thoảng, trên dải lụa xanh này còn nhìn thấy những lát mỏng trắng lóa, lấp lánh dưới ánh nắng, đây chính là những cụm Đỗ quyên rừng nở hoa xuân. Gã đệ tử Thượng Thanh cung ngồi trên lưng lừa bên cạnh, lúc này thấy sắc xuân sơn dã dạt dào trước mắt, cũng cảm thấy vô cùng vui tươi thanh thản. Khi Trần Tử Bình vừa ngắm cảnh đẹp trước mặt, vừa suy tính xem còn mấy ngày nữa mới về đến Thượng Thanh cung, thì đột nhiên nghe thiếu niên bên cạnh, sau khi trầm mặc một trận, cuối cùng phá vỡ yên lặng, lên tiếng hỏi: "Trần huynh, ta có một chuyện không rõ, không biết có thể chỉ bảo hay không?" "Trương đạo huynh có nghi vấn gì? Cứ nói ra hết đi, không cần đa lễ như vậy". "À, là thế này, ta thủy chung không biết, vì sao Trần đạo huynh đối với tinh linh dị loại, hình như có thiên kiến sâu sắc như thế?" "Ách..." Vừa nghe lời này của Tỉnh Ngôn, Trần Tử Bình chợt ngẩn ra. Qua chốc lát mới có phản ứng, "Tinh linh dị loại" trong miệng thiếu niên này, rốt cuộc là có hàm ý gì. Trần Tử Bình ngẫm nghĩ qua, rồi nghiêm túc nói với Tỉnh Ngôn: "Trương đạo huynh, kì thật tôi cũng đang muốn nói chuyện này với huynh. Có thể thời gian huynh gia nhập Thượng Thanh cung quá ngắn, chưa từng nghe qua giáo huấn của các trưởng lão trong giáo, tất nhiên là không biết chỗ hiểm ác của mấy yêu nghiệt. Mấy sơn yêu dã quái thành tinh này, tuy có vài pháp thuật, hoặc cũng có thể biến hóa thành hình dạng người, nhưng lại chưa từng hấp thu việc giáo dục, hành sự có nhiều điều quỷ dị, không theo luân lí, thường tàn sát bừa bãi, gây họa cho chúng nhân thế gian. "Người trong chính giáo chúng ta, một lòng hướng đạo, chính là vì muốn lĩnh ngộ chân nghĩa đạo giáo, tu luyện chân pháp đạo gia, không hiềm gian hiểm, trừ diệt những yêu nghiệt hại người trên thế gian, đây cũng là lời giáo huấn thường ngày của trưởng lão trong giáo. Đệ tử Thượng Thanh cung chúng ta, luôn ghi nhớ lời này trong tâm!" Nói đến chỗ này, gã đệ tử Thượng Thanh cung ngữ khí sục sôi, thần sắc trên mặt cũng đầy thành kính. "A, thì ra như thế. Vậy có phải cứ hễ là tinh linh không phải tộc loại ta, thì đều là yêu tà phải bị trừ diệt hết hay không?" "Đó là dĩ nhiên. Cái gọi là Không phải tộc loại ta, tâm địa chắc chắn quái dị, yêu quái thành tinh, thế nào cũng hại người thôi!" "Thế nhưng..Quỳnh Dung nữ oa vừa nãy, có tàn hại bọn ta đâu?" "Ách...chuyện này..." Nhớ đến hành động khả ái của Quỳnh Dung tiểu nữ oa, vị đệ tử Thượng Thanh cung đang hừng hừng chính khí, cũng nhất thời tắc lời. Bất quá, hiện tại trong lòng Trần Tử Bình, đã định chủ ý, phải xóa bỏ triệt để dạng suy nghĩ ngược ngạo như thế trong đầu của người đệ tử đồng môn mới nhập đạo môn này. Phải biết, thiếu niên này hiện tại đang đi đến La Phù Sơn để đảm nhiệm chức vụ Đường chủ của "Tứ Hải đường". Nếu như y đạo tâm không kiên định, gây ra sự thể gì đấy thì chẳng phải là chuyện thường! Nghĩ đến chỗ này, vị đệ tử Thượng Thanh đôn hậu kiên nghị, càng cảm nhận được trách nhiệm trọng đại của bản thân. Khẽ trầm ngâm, gã liền nghĩ được một thuyết pháp hợp tình hợp lý: "Đạo huynh lòng vẫn quá mềm yếu, tiểu yêu nữ đó còn nhỏ, nếu như đợi nó lớn hơn một chút, khi đó dã tính của nó sẽ bộc lộ ra. Đạo huynh ngàn vạn lần chớ bị dáng vẻ xinh đẹp bên ngoài của nó mê hoặc, phàm là chư vật trên thế gian, càng sáng lạn thì chỗ có hại càng lớn. Giáo chủ Lý lão chân quân trong giáo ta từng giáo hối. Ngũ âm khiến người điếc tai, ngũ sắc khiến người mù mắt..." "Ách...lời này của đạo huynh cũng có lý. Chỉ bất quá, đạo huynh có từng nghĩ qua, các loại thánh linh như Thần long, Huyền vũ, cũng đâu phải là tộc ta, bọn họ cũng là yêu tà ư?" "Mấy...mấy thánh linh này, con người chúng ta còn theo không kịp...đương nhiên không thể liệt vào trong dạng yêu tà. Yêu tà mà tôi nói, là những dạng sơn tinh thảo quái, không phải..." Lúc nói câu này, Trần Tử Bình đã không còn hừng hực khí thế như lúc nãy, câu nói cứ ngắc nga ngắc ngứ. Ngay lúc gã ấp a ấp úng thì bị Tỉnh Ngôn cắt ngang: "Kì thật, Trần đạo huynh, ta cảm thấy là, chúng ta vì những long, phượng, loan, lân, là những tiên linh thần thú thế gian khó gặp mà tôn kính nó, tán dương nó, chúng ta vẫn thường tự thẹn không bằng. Nhưng khi đụng sơn yêu dã quái không bằng chúng ta, thì chán ghét bọn chúng, phỉ báng bọn chúng, đều muốn nhanh chóng trừ diệt bọn chúng. Như vậy, há không phải là có chút nịnh bợ sao?" "Theo ta thấy, như trong nhân loại chúng ta, có phân biệt thiện ác. Thế thì những loài tinh linh dị quái, cũng không thể gán ghép toàn bộ đều là xấu được". "Lý lão quân cũng nói qua, Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật như sô cẩu (Trời đất bất nhân, xem vạn vật như chó rơm), ở trước trời đất mênh mông vô vi này, chúng ta cùng với tinh, quái, gỗ, đá, có khác nhau chỗ nào?" Một phen biện luận của Tỉnh Ngôn, tuy ngữ khí bình thường, nhưng gã đệ tử Thượng Thanh cung nghe vào tai, lại như tiếng sấm dậy: "Thuyết pháp này trước giờ chưa từng nghe qua...Bất quá, hình như cũng không có cách nào phản bác. Đúng rồi, đối với loài long, phượng, loan, lân, chúng ta vì sao không cho là yêu, ngược lại cho là thần? Bọn họ cũng đâu phải là tộc loại ta! Đây..." Trong nhất thời, gã đệ tử Thượng Thanh cung Trần Tử Bình, chỉ cảm giác niềm tin mà bản thân luôn tin tưởng không nghi trước giờ, vào thời khắc này, tựa như đã bị toạt ra một lỗ hổng. Bất quá, dù sao thì quan niệm đó cũng đã ăn sâu trong đầu. Sau một hồi ngẩn ngơ, gã đệ tử Thượng Thanh cung tự nghĩ an ủi mình: "Ồ, chắc không phải là như thế, nhất định là do ta đạo pháp nông cạn nên không giải thích được chỗ đó. Đây là tiêu chí mà người đạo giáo bọn ta trước giờ luôn tuân theo, chắc chắn không thể nào sai được!" Hiện tại, Trần Tử Bình tựa hồ đã tìm được một viên Định tâm hoàn, tâm tình nhanh chóng bình tĩnh lại một chút. Lúc này, Tỉnh Ngôn cũng không nói tiếp. Hai người cứ mặc kệ con lừa đang cưỡi, để cho nó thong thả, men theo sơn đạo quanh co mà đi. Ngươi hỏi ta đáp, hai người Tỉnh Ngôn và Trần Tử Bình, cứ như thế ngày đi đêm nghỉ, cuối cùng sau khi ly khai La Dương bảy ngày, đã đến dưới chân La Phù Sơn, trụ sở chính của Thượng Thanh cung. Hiện tại, đã cuối tháng tư. Hai người Tỉnh Ngôn và Trần Tử Bình đang đi bộ trên sơn đạo dẫn lên La Phù Sơn. Ở Truyện La huyện thành cách La Phù Sơn không xa, Tỉnh Ngôn đã định giá hai con lừa cuỡi hơn nửa tháng nay, đem bán đi. Bởi vì theo Trần Tử Bình nói, vào Thượng Thanh cung trên La Phù Sơn, đường lên hết sức hiểm nguy. Mấy con lừa này không những không thể cưỡi, ngược lại còn gây phiền phức. Suốt đường đi, Trần Tử Bình đã đem tình cảnh của Thượng Thanh cung La Phù sơn, kể qua đại khái với Tỉnh Ngôn. Hiện giờ, hai người đang nhắm chủ điện của Thượng Thanh cung, tọa lạc trên đỉnh Phi Vân của La Phù Sơn. La Phù Sơn, là một trong mười đại động thiên của đạo giáo, là động thiên đứng thứ bảy, danh xưng "Chu minh diệu chân chi động thiên", thường gọi "Chu minh động". Chân núi La Phù "Động thiên thứ bảy" này, quả thật không nhỏ, phương viên hơn năm trăm dặm, thanh u linh tú, sương khói vấn vít, đúng là hùng phong tiếp nối, tuấn mạch liên miên. Tòa núi lớn này, bao nhiêu đời đều phong cho đại phái trong đạo giáo, Thượng Thanh cung. Còn Thượng Thanh cung La Phù Sơn mà hiện tại Tỉnh Ngôn đang vào, kì thật không chỉ có một đạo quán. Trên đỉnh Phi Vân, ngọn chủ của La Phù sơn, cùng ba ngọn khác vây quanh, đều có đạo trường. Trong Thượng Thanh cung, phân chia thành "Nhị các nhị đường tứ điện". Đứng đầu trong "Nhị các", chính là "Quan Thiên các" vang danh đạo môn của Thượng Thanh cung, là nơi các trưởng lão có bối phận cực cao trong trong giáo tĩnh tu. Một các khác, là "Thiên nhất các", nơi tàng trữ kinh sách trong Thượng Thanh cung. Quan Thiên các và Thiên Nhất các, đều ở trên đỉnh Phi Vân. Đối với Thiên Nhất các, Tỉnh Ngôn hơi có ấn tượng, hình như lão đạo Thanh Hà, năm xưa từng là "Cao cấp đạo sĩ" của Thiên Nhất các. Tiếp dưới là "Nhị đường", "Thiện Sự đường" và "Tứ Hải đường". Thiện Sự đường phụ trách quản lý các loại chuyện lung tung, tạp vụ trong giáo, cũng ở trên đỉnh Phi Vân. Tứ Hải đường, là đường của đệ tử tục gia Thượng Thanh cung, ở trên Bão Hà phong, một trong ba ngọn vây quanh ngọn Phi Vân. Tỉnh Ngôn lần này đến Thượng Thanh cung, chính là để đảm đương chức vụ Đường chủ của Tứ Hải đường. Bộ phận chính của Thượng Thanh cung gồm có "Nhị các nhị đường tứ điện", trong cấu tạo đó, tứ điện là cuối cùng, bao gồm: Thượng Thanh điện trên đỉnh Phi Vân, Sùng Đức điện trên Chu Minh phong, Hoằng Pháp điện trên Bão Hà phong, và Tử Vân điện trên Úc Tú phong. Thượng Thanh điện chính là chủ điện của Thượng Thanh cung. Sùng Đức điện thì chủ yếu nghiên cứu kinh nghĩa đạo gia. Hoằng Pháp điện, chủ yếu nghiên tập pháp thuật đạo gia. Tử Vân điện, chính là chỗ tu luyện của nữ đệ tử Thượng Thanh cung. Trong bốn điện này, mỗi điện đều có thế mạnh của nó. Tuy đệ tử Thượng Thanh đều phải thuộc vào một trong bốn điện trên, nhưng ngoại trừ Tử Vân điện có đặc thù riêng, ba điện còn lại, đối với đệ tử Thượng Thanh mà nói, không có giới hạn rõ ràng. Chẳng hạn, đệ tử trong Sùng Đức điện, nếu phù hợp yêu cầu, thì có thể đến Hoằng Pháp điện tu tập pháp thuật. Còn đệ tử Hoằng Pháp điện, cũng có thể đúng giờ đến Sùng Đức điện nghiên cứu kinh nghĩa đạo gia. Đường nhiên, nữ đệ tử trong Tử Vân điện, cũng có thể đến ba điện kia để tu tập. Các xưng hô bốn điện như thế, kì thật cũng là cách gọi tương đối trong Thượng Thanh cung, chứ thực tế trên tấm biển chính thức của mỗi điện, đều chỉ có một chữ "Quan". Hiện tại, gã Trần Tử Bình, đệ tử Hoằng Pháp điện của Thượng Thanh cung, theo phân phó của trưởng lão trong giáo, đang mang vị Đường chủ tương lai của "Tứ Hải đường", đi trên sơn đạo cao và dốc, lên Thượng Thanh điện trên đỉnh Phi Vân. Thiếu niên Trương Tỉnh Ngôn, cuối cùng vào năm mười bảy tuổi, đã được gia nhập vào danh môn đạo giáo vang danh thiên hạ, Thượng Thanh cung!