TIÊN LỘ YÊN TRẦN Nguyên tác: Quản Bình Triều. Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam Quyển 2: Nhất kiếm thập niên ma tại thủ. -----o0o----- Chương 36: Văn địch thanh hà xử? Hữu nhân xuy đáp nguyệt tam canh. Từ sau trận phong ba đêm đó, Tỉnh Ngôn không tránh khỏi lo lắng bất an hết mấy ngày. Chỉ là, cũng giống như sau trận đất bằng nổi sóng ở bên Bà Dương Hồ lần trước, trong mấy ngày tiếp theo, dường như lại là yên bình lặng lẽ, không thấy người thiếu nữ không hiểu từ đâu đến gây chuyện đó, trở lại Hoa Nguyệt Lâu kiếm chuyện với y. Có lẽ, nhất định là trận phong lưu long trời lở đất tối đó, khiến người thiếu nữ tuổi mới cập kê quá xấu hổ, từ đó biết khó mà lui. Chỉ là, tuy nữ oa nhi đó không đến kiếm chuyện, đám tỷ muội Hoa Nguyệt Lâu, cùng đám nhạc kỹ trong ban nhạc, thì thường đem chuyện đêm đó trêu chọc Tỉnh Ngôn, đều nói y tuổi tác còn nhỏ, bình thường bộ dáng lại thật thà như đếm, ai ngờ y lại lén lút ra ngoài gây nợ phong lưu... Lúc này, nếu người chọc ghẹo y là kỹ nữ trong lầu, thì nhất định sẽ làm dáng nũng nịu, giả bộ ra vẻ trách: "Ta nói với Trương tiểu ca này...ngươi cũng thật không biết nhìn mà...trong Hoa Nguyệt Lâu chúng ta người đẹp như mây, tiểu ca ngươi sao lại bỏ gần tìm xa chứ?...không bằng...ngươi xem xem nô gia thế nào? hi hi hi!" Nói rồi, thì các tỉ muội ở bên xem nhiệt náo, cùng nhìn đến thiếu niên đang mặt đỏ tía tai, cười lớn! Chỉ là, chọc ghẹo nhiều quá thì biến thành có chút nhạt nhẽo, Đối với đương sự mà nói, rõ ràng trong mấy ngày ồn ào này, Tỉnh Ngôn vốn trước đây không ai hỏi thăm, đúng là khó kiếm được khoảng thời gian thanh tĩnh. Bất quá, chọc ghẹo cứ chọc ghẹo, đám tỷ muội thấy qua tuyệt thế dung nhan của Linh Y Nhi, lúc trêu đùa thiếu niên, cũng thầm thấy kì lạ, không biết người thiếu niên sơn dã thật thà như đếm này, làm sao dụ dỗ được một thiếu nữ dung mạo xuất sắc như thế. Tạm không nói đến dung mạo thế nào, đơn luận khí độ ẩn chứa trong các cử động giơ tay nhấc chân của nàng, vừa nhìn đã biết, thiếu nữ không biết vì sao tự nhiên đến quấy rối này, tịnh không phải là nữ nhân con nhà buôn bán tầm thường. Nếu có người nào quá thắc mắc chỗ đó đến hỏi dồn Tỉnh Ngôn, đều bị thiếu niên linh lợi này dùng lời lái đi, không nắm được gì, thật là khiến người ta hết sức bực bội. Kì thật, nếu vì vậy mà trách tội Tỉnh Ngôn, thì thật có chút oan uổng cho y. Bởi vì bản thân Tỉnh Ngôn cho đến hiện tại, về thân phận lai lịch chân thật của thiếu nữ đó, cũng là không biết gì cả, mơ mơ hồ hồ. Mình đã mơ hồ vậy, làm sao có thể nói rõ với người khác? Đồng thời, không tránh khỏi có kẻ nhiều chuyện thuận tiện truy hỏi y đêm đó vì sao khỏe như thế, một quyền đã đánh bay tên giang hồ lỗ mãng hết sức hung ác đó. Vấn đề này đối với Tỉnh Ngôn, đáp án còn hoang đường vô cớ hơn nữa, càng không biết mở miệng từ đâu, thiếu niên chỉ đành qua quýt "Thiên sinh đại lực", "Căm phẫn đánh ra", giải thích như thế cũng có được vài phần đạo lý. Đem nữ tử so với nam tử mà nói, bản tính tò mò hơn, đối với mấy chuyện thêm mắm thêm muối này, trời sinh đặc biệt mẫn cảm. Nhiều nữ tử trong Hoa Nguyệt Lâu, lần này khiến Tỉnh Ngôn tiếp đãi phát mệt, hết người này đến người kia luân phiên hỏi tùm lum chuyện, khiến Tỉnh Ngôn gần như không có chút rảnh rỗi nào. Cho dù hỏi chuyện gì thì mấy ngày nay, lỗ tai của Tỉnh Ngôn đúng là không thể yên tĩnh. Trong đám người đó, nổi bật nhất là tiểu nha đầu Nghênh Nhi vừa quen, cả ngày theo Tỉnh Ngôn hỏi về mấy chuyện đó, hơn nữa đặc biệt hứng thú đối với quan hệ giữa y và thiếu nữ, dò hỏi tùm lum. Tuy Tỉnh Ngôn làm người khoan hậu, nhưng cũng có chút chịu không thấu sự quấy nhiễu này! Lại nói hôm nay Tỉnh Ngôn rất vất vả mới khiến tiểu nha hoàn Nghênh Nhi bỏ đi, đang vô kế khả thi, đối ảnh trường sầu. Đang lúc ngồi buồn bực, không tránh khỏi lại hồi tưởng tình cảnh đêm đó. Vừa nhớ lại, Tỉnh Ngôn liền máy động trong lòng: "Đêm ấy nữ hài nhân ngang ngược đó chọn bài nhạc, có thể thấy rất có trình độ. Xem ra nữ oa điêu man này tuyệt không phải con cái nhà tầm thường. A...nếu không phải ta từng có không ít thời gian theo Quý lão tiên sinh học qua lễ nhạc, e rằng đêm đó phải xấu mặt tại trường. Tuy nói cố gắng vẫn có thể ứng phó, nhưng đêm đó ở một vài chỗ biến điệu khó khăn, bản thân vẫn có vẻ lực bất tòng tâm. Xem ra cũng phải tìm lúc rảnh rỗi chuyên luyện...úy! Đúng rồi!" Tỉnh Ngôn đột nhiên tựa như nhớ đến chuyện gì, hai mắt sáng lên: "Lần trước sau khi cùng Thanh Hà lão đạo hàng phục yêu quái ghế ở Chúc trạch, ta không phải đã nghĩ qua, liệu có thể đem Thái Hoa Đạo Lực mà ta tu luyện, thử phụ trợ để thổi khúc phổ Thủy Long Ngâm biến ảo khó tấu mà Vân Trung Quân tặng ta được hay không? Ta sao lại mau quên như thế! Thật là u mê mà..." Thiếu niên Tỉnh Ngôn hiện tại, đã quen thói nói khoác tới trời, tự cho bản thân đã tu luyện Thái Hoa Đạo Lực trong Luyện Thần Hóa Hư rồi, cho dù đến hiện tại y vẫn còn chưa biết được chính xác pháp môn Tu luyện. Dù sao đây chỉ là tự nói tự nghe, cũng không sợ ai cười nhạo. Tỉnh Ngôn nghĩ đến chỗ này, lập tức nghĩ ra một diệu pháp giải thoát được tình trạng huyên náo không chịu nổi mấy ngày nay: "Sao không nhân cơ hội này, xin phép Hạ di nghỉ một hai ngày, quay về Mã Đề Sơn thăm cha mẹ, thuận tiện đến chỗ không người trên Mã Đề Sơn, thoải mái luyện sáo? Vừa hay cũng để cho hai tai ta được thanh tịnh! Hà hà...lưỡng toàn kì mỹ, quá hay quá hay!..." Suy nghĩ này vừa có, thiếu niên càng nghĩ càng thấy tuyệt, một khắc cũng không muốn nghỉ ngơi, vội đứng lên đi gặp Hạ di xin phép, nói mình nhớ song thân, muốn quay về nhà thăm hỏi, thuận tiện cũng ở chỗ sơn dã không người cạnh nhà luyện tài nghệ thổi sáo. Lão bản nhân Hạ di của Hoa Nguyệt Lâu, từ đêm Tỉnh Ngôn một quyền kinh khủng đánh bay giang hồ hào khách, dùng lời ép thiếu nữ giả trang bỏ đi, thì trong lòng đã thầm thấy kì lạ đối với thiếu niên phố chợ này, thay đổi triệt để cách nhìn về y. Hiện tại Tỉnh Ngôn tiểu ca này đã lên tiếng xin phép, Hạ di cũng không thể làm cụt hứng, liền rất sảng khoái cho phép y nghỉ hai ngày. Nghe Hạ di ưng thuận, Tỉnh Ngôn liền như chim sổ lồng, mang theo khúc phổ và sáo ngọc, như một làn khói bay về Mã Đề Sơn! Đến khi về đến nhà, Tỉnh Ngôn nghỉ ngơi một lát rồi đi giúp mẹ làm mấy việc nhà. Bất tri bất giác, màn đêm đã lén lút trùm xuống khắp Mã Đề Sơn ngoại thành Nhiêu Châu hồi nào không hay. Dùng cơm tối xong, Tỉnh Ngôn chào cha mẹ một tiếng, rồi dắt theo sáo ngọc "Thần Tuyết" yêu quý, mang theo khúc phổ "Thủy Long Ngâm" đó, xuất phát lên Mã Đề Sơn luyện sáo. Mã Đề Sơn trong đêm thu, đã không còn sự tươi xanh trong trẻo trong những ngày mùa hạ, dưới ánh trăng mê li bao phủ, hiện ra một vẻ hết sức tịch mịch thê lương. Trong bụi rậm cạnh đường lên núi, côn trùng mùa thu chưa biết mùa đông giá rét sắp về, vẫn kêu rỉ rả không biết mệt. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, các dãy núi nối liền với Mã Đề Sơn phô những đường cong nhấp nhô uốn lượn chạy dài ra xa, dưới ánh trăng trắng nhợt bao phủ sơn dã, cũng dần dần nhạt đi. Các lùm cây bụi cỏ ngập trong đêm đen, im lìm ẩn chứa đủ loại nguy hiểm và thần bí của tự nhiên. Ngồi lên phiến đá trắng vẫn bằng phẳng bóng loáng như xưa, thiếu niên Tỉnh Ngôn bày cuốn phổ "Thủy Long Ngâm" sớm đã đọc vô số lần, mượn ánh trăng đọc lướt qua một lượt, rồi đặt sang bên, nâng sáo ngọc "Thần Tuyết" yêu thích lên, chuẩn bị tận lực thử nghiệm một chút, liệu có thể dựa vào cổ lưu thủy Thái Hoa Đạo Lực trong cơ thể, đem dị khúc "Thủy Long Ngâm" vốn vượt khỏi phạm vi thưởng thức của nhân loại bình thường, thổi được thông thuận hay không. Bốn bề im lìm, chỉ có tiếng trùng kêu...