TIÊN LỘ YÊN TRẦN Nguyên tác: Quản Bình Triều. Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam Quyển 14: Hiểu lai kiếm khí thôi xuân sự. -----o0o----- Chương 218:Minh khê thùy điểu, tạm thâu nhàn vu thanh lưu. Hai ngày nữa là đến ngày trao đổi người với ma tộc. Vị đường chủ của danh môn chánh phái không hề hoài nghi về hành động bắt cóc lần này của mình chút nào, dưới tình thế đó, nếu chỉ dựa vào pháp thuật kinh văn học từ Thượng thanh cung thì hoàn toàn không có khả năng cứu người. Biện pháp hữu hiệu chính là dựa vào kinh nghiệm bắt người mà bản thân đã từng thực hiện cùng Cứ Doanh ở Bà Dương hồ. Hiện tại, y đang đi tìm địa điểm thích hợp trong đông nam hải để tiến hành đổi người. "Hòn đảo này vẫn không được, tuy bên dưới thác nước đó có đường ngầm thông ra ngoài đảo, nhưng thông đạo này sao giấu được tai mắt của ma nhân". Tứ hải đường chủ đã định chủ ý thuận thủy mà chạy, lại phủ định một hòn đảo dường như rất thích hợp, tiếp tục bay tìm hòn đảo khác. Lúc này, mặt trời vốn ẩn trong mây đã nhô khỏi biển mây ở trời đông, di chuyển chầm chậm trên đầu Tỉnh Ngôn, mặt trời trên biển lúc này đã biến thành màu vàng chói, chiếu sáng lấp lánh trên người Tỉnh Ngôn. Dễ thủ khó công, còn phải có thủy đạo không dễ phát giác để chạy, hòn đảo như thế quả thật khó tìm. Tìm mất hai ngày, xem qua gần cả trăm đảo, lại chẳng có được một cái thích hợp, Tỉnh Ngôn không khỏi nôn nóng. Đứng trên đầu sóng, nhìn vầng thái dương di chuyển lên giữa trời, trong lòng lại không yên tâm về con tin đang giao cho Quỳnh Dung canh giữ, Tỉnh Ngôn bất chợt thất thần, "Ùm" một tiếng rơi xuống nước, uống một ngụm nước biển lớn. "Xúi quẩy!" Nước biển chát ngắm chui vào họng thật khó chịu, đang thầm kêu xui xẻo thì Tỉnh Ngôn bỗng cảm giác có dị trạng. "Úy? Đây là chuyện gì?" Sau khi nuốt một ngụm nước biển, Tỉnh Ngôn phát hiện thân thể rơi xuống nước đang nhanh chóng tự động trôi về phía tây bắc. "Không phải là sóng lớn cuốn đi chứ?" Quan sát xung quanh thì phát hiện vùng biển mà mình rơi xuống, tuy thần tốc lưu động nhưng chỉ có sóng gợn lăn tăn, khác hẳn với hình trạng ba đào hùng dũng thường thấy ngoài biển khơi. "Có gì lạ đây?" Ở nơi đại dương mênh mông bất trắc, Tỉnh Ngôn đâu dám lơ là, vội thi xuất pháp thuật ổn định thân hình, không để trôi theo hải lưu nữa. Chỉ bất quá, kiểm tra một lúc, Tỉnh Ngôn phát hiện dòng hải lưu này chu vi rất lớn, nước biển ấm áp, không ngừng di chuyển về hướng tây bắc, chưa thể phát hiện được điểm cuối của nó ở đâu. Thấy tình cảnh đó, Tỉnh Ngôn cũng cảm thấy kì lạ, liền thi triển Thuấn thủy quyết thuận dòng mà đi, muốn xem xét rốt cuộc thế nào. Chỉ là, đại khái di chuyển nửa canh giờ vẫn không phát hiện điểm cuối của dòng hải lưu, nhưng lại nhận ra thuật độn thủy của Linh Y thi triển trong dòng hải lưu này thì tốc độ tăng gấp mấy lần. "Kì quái! Không ngờ trong đại hải mênh mông lại có dạng thủy lưu thế này, chẳng khác gì những con sông trong lục địa". Chỉ bất quá, tuy có thêm kiến thức, nhưng nhiệm vụ lần này vẫn chưa hoàn thành. "Ai, hòn đảo thích hợp rốt cuộc ở đâu chứ..." Di chuyển theo dòng hải lưu ấm áp, đạo môn đường chủ ưu tư trong lòng, cảm thấy hình như nắm bắt được gì đấy, nhưng khi tập trung suy nghĩ thì vẫn không hình dung rõ, cứ vậy di chuyển, mãi đến khi đến một chỗ nước hơi nông, Trương đường chủ mới thông suốt: "A, ngốc quá! Nơi đổi người đâu nhất thiết phải là hải đảo? Ám lưu này chẳng phải là nơi bỏ chạy tốt nhất sao?" Tuy tự châm biếm, nhưng lúc này trong lòng Tỉnh Ngôn sướng khoái vô bì. Lại cẩn thận tuần tra một phen, y mới hài lòng quay về. Lúc này, thái dương đã ở ngay đỉnh đầu, chính là giữa trưa rồi. "Quỳnh Dung, Quỳnh Dung!" Thẳng đường quay về, khi vừa đến trước căn tiểu ốc, Tỉnh Ngôn không nhịn được cất tiếng gọi lớn, muốn đem tin tức tốt này nói cho Quỳnh Dung biết. Nghe y gọi, tiểu nha đầu liền từ trong lùm cây nhảy ra, vui vẻ gọi: "Ca ca về rồi!" Chỉ là, vừa thấy bộ dạng của nó, Tỉnh Ngôn không khỏi bật cười: "Khà khà! Quỳnh Dung sao giả trang thành thế này?" Thì ra lúc này tiểu Quỳnh Dung lượm lá rụng quanh nhà kết thành một cái mão đội trên đầu. Cái mão lá cây này vốn cũng chẳng có gì mắc cười, chỉ là do nó nhảy nhót nên cái mũ lắc lư lệch xuống nhìn rất ngộ, đến khi nó chạy đến chỗ Tỉnh Ngôn thì cái mão đã che khuất cặp mắt của nó. Bất quá vị tiểu muội muội này cũng rất ngộ nghĩnh, nhất thời không thèm kéo cái mão lên, ngếch mũi nghe mùi vị ca ca trong gió, vẫn hết sức chính xác nhảy vào lòng ca ca. Tỉnh Ngôn gỡ cái mão ra dùm nó, Quỳnh Dung ngửa mặt lên báo cáo: "Ca ca, tỷ tỷ mắt tím bệnh rồi!" "Sao?" Đợi khi Tỉnh Ngôn chạy đến chỗ cây đại thụ trước nhà, phát hiện tiểu ma nữ mà y bắt về, quả thật đang sinh bệnh. Dưới bóng râm, ma cương cung chủ vốn uy phong trùng trùng, lúc này lại yếu ớt dựa vào gốc cây, hai mắt vô thần, thần sắc mệt mỏi, bộ dạng chẳng còn chút sức sống. Thấy tình hình đó, Tỉnh Ngôn cũng biết không phải là giả, liền cảm thấy kì quái: "Quái lạ! Cô ta cũng có thể sinh bệnh?" Tuy thắc mắc nhưng Tỉnh Ngôn không dám chậm trễ, vội chạy đến gần quan sát tỉ mỉ. Lúc đến sát mới phát hiện trán của Oánh Hoặc rất nóng, hai bên má ửng đỏ, nếu quan sát kỹ còn thấy có những hột nhỏ li ti. Thấy y đến trước mặt, lại đưa tay kiểm tra mặt mình, thiếu nữ tóc đỏ phát bệnh ngọ ngoạy một chút, miệng mấp máy như muốn nói nhưng cuối cùng không thể thốt ra lời. "Úy? sao chỗ này lại có vết nước vậy?" Tỉnh Ngôn nhìn thấy trên gương mặt nóng bừng của Oánh Hoặc còn có chút nước thì cảm thấy hơi kì quái. Nghe y hỏi, Quỳnh Dung liền trả lời, nói trước khi y về, thấy mặt tỷ tỷ nóng quá thì đem nước đến vẩy lên mặt tỷ tỷ. "A, ra thế". Sau khi chẩn đoán, Tứ hải đường chủ tinh thông y thuật đã xem ra bệnh tình của Oánh Hoặc: "Xem ra, cô ta bị trúng chướng khí thủy độc rồi". Nhìn hình dạng, vị ma nữ xuất thân từ vùng đất nóng bức chắc không quen với nơi có hơi nước trùng trùng nên trúng phải thủy chướng. Ma tộc công chúa bách tật bất xâm, lần này phát bệnh, cũng không biết có phải do bị thiếu niên dọa hay là kiếp số ứng phải đây. Mắt thấy con tin đã lâm trọng bệnh, Tỉnh Ngôn tự biết phải có cách ứng xử tốt, nếu như để nàng chết, hậu quả quả thật không thể gánh nổi. Lại qua một lúc, thấy y không nói gì, Quỳnh Dung tò mò hỏi: "Ca ca, muội có cần tiếp tục vẩy nước không?" "Không cần đâu". Lúc này Tỉnh Ngôn cũng đã nghĩ ra biện pháp, mỉm cười nói: "Chúng ta mang cô ấy đi đến một chỗ tốt". Nói xong, y ôm thân thể mềm oặt của tiểu ma nữ lên, dưới chân sinh mây, cùng Quỳnh Dung phi thân lên không, bay về phía mặt tây. Bay được một lúc, vượt qua con sông rộng phù sa cuồn cuộn, bọn họ đến một đầm cỏ sắc xanh mươn mướt. "Nơi này có cá diếc có thể trị bệnh". Sau khi đáp xuống đất, Tỉnh Ngôn thấy Quỳnh Dung ngơ ngác nên nói cho nó biết vì sao lại đến đây, trước đây lúc ở trên ma châu, lúc nói chuyện với Thanh hủy quái có nghe hắn nhắc đến gần đầm lầy có một vùng đầm cỏ sản sinh ra một giống cá diếc, không chỉ thịt mềm thơm ngọt, còn có thể giải được chướng khí. Lúc đó vị Thanh hủy quái tốt bụng nhắc nhở y, nếu như không cẩn thận bị nhiễm nam hoang chướng khí thì có thể tìm cá diếc để giải độc. Còn trong hai ngày vừa rồi, Tỉnh Ngôn trong lúc tuần du đã tìm được nơi Thanh hủy quái nhắc đến có bọn cá này sinh trưởng, đến khi có chuyện, y lập tức tìm đến đúng chỗ. Đặt Oánh Hoặc trong bóng râm, bản thân thì bắt đầu tìm vật liệu chế tạo ngư cụ bắt cá. Thiếu niên xuất thân nông thôn, lên núi hái quả, xuống sông câu cá đều rất thành thục. Hai năm nay tuy tập trung tu đạo nhưng bản lĩnh này không hề mai một, nơi này vật liệu phong phú, Tỉnh Ngôn chỉ loáng một cái đã tạo được một cần câu. Dây câu chính là rễ cành dai nhằng của một cự thụ, cần câu là nhánh trúc, sau đó y lấy Phong thần kiếm, vận đao như gió, chỉ trong chốc lát đã gọt một mảnh tre thành dạng lưỡi câu. Trong lúc y chế tác cần câu thì Quỳnh Dung hái về một đống dã quả, Tỉnh Ngôn cũng không khách khí ăn mấy trái. Cần câu đã có, chỉ còn thiếu mồi câu... "Quỳnh Dung muội muội, dã quả này muội thích ăn chứ?" "Thích!" "Vậy thì được!" Mọi thứ đã có, Tỉnh Ngôn lập tức buông câu, chỉ đợi linh ngư cắn câu để trị bệnh cứu người. Khi y thả câu, tiểu Quỳnh Dung hoạt bát hiểu chuyện cũng không làm ồn, ở bên dòm chừng Oánh Hoặc, thỉnh thoảng lại cắn một miếng dã quả. Không khí nơi này mát mẻ cũng khiến cơ thể tốt hơn, Oánh Hoặc miễn cường hé mắt, quay đầu quan sát hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh. Lúc này chính là khoảng thời gian sáng nhất trong một ngày, cả đầm cỏ rộng lớn ánh lên dưới mặt trời, từng mảng cỏ tươi mơn mởn nối nhau chạy dài đến ngút mắt, lá cỏ ngả nghiêng dưới làn gió. Nước rất trong, soi rõ từng áng mây trời lơ lửng. Xa xa có mấy cánh chim nước thấp thoáng, đôi khi có vài con bay đến rất gần, lướt qua trước mặt Oánh Hoặc. Đầm cỏ trước mặt Oánh Hoặc, hiện lên rất rõ nét, cỏ xanh, nước xanh mây trắng, hoa tươi, tất cả đều phô bày hết vẻ đẹp của mình, sắc thái rực rỡ. Trước mỹ cảnh khó thấy đó, ma nữ như khôi phục được mấy phần sinh khí, cố gắng cựa quậy người, tựa vào gốc cây sau lưng. Thấy nàng ngồi dậy, Quỳnh Dung quan tâm hỏi: "Khỏe hơn không?" "Khỏe hơn rồi". Ma tộc công chúa tâm tính vô kỵ, trải qua hai ngày khó khăn, đối với tiểu nha đầu ngây thơ này đã sinh không ít hảo cảm. Đưa mắt nhìn thấy một thân ảnh bất động ở đằng xa, Oánh Hoặc hỏi Quỳnh Dung: "Ca ca ngươi đang làm gì thế?" "Ca ca đang câu cá để tỷ ăn trị bệnh!" "Vậy sao?" Bán tín bán nghi quan sát một trận, xác nhận tư thế của thiếu niên đúng là đang câu cá, Oánh Hoặc liền có chút kì quái hỏi: "Quỳnh Dung tiểu muội, ta thấy ca ca của ngươi cũng biết chút pháp thuật bàng môn tả đạo, muốn bắt cá là chuyện dễ dàng, sao hắn lại đi dùng cần câu như thế?" "Đúng à!" Nghe Oánh Hoặc đề tỉnh, Quỳnh Dung cũng cảm thấy kì quái, bất quá đối với nó mà nói, tìm cách giải thích những hành vi kỳ quái của ca ca là bản lĩnh giỏi nhất của nó, thế là Oánh Hoặc liền nghe tiểu nha đầu nghiêm túc đáp: "Không phải thế, tỷ tỷ mắt tím, ca ca nói, chúng ta không thể, không thể tát..." Nói đến chỗ này, Quỳnh Dung đột nhiên ấp úng, không thể nhớ nổi câu thành ngữ ca ca từng dạy. Đang khi nó toát mồ hôi thì Oánh Hoặc đã đoán ra: "Là tát ao bắt cá?" "Đúng, đúng, là tát ao bắt cá! Tỷ tỷ mắt tím thật lợi hại!" "Hà hà, gọi ta Oánh Hoặc là được rồi". Nghe cách gọi của Quỳnh Dung, Oánh Hoặc cảm thấy có chút kỳ quặc. Đợi tiểu muội muội đồng ý, Oánh Hoặc lại nghĩ đến một vấn đề khác. Im lặng một lúc tĩnh dưỡng tinh thần, vị tiểu ma nữ lại có chút ủy khuất hỏi: "Quỳnh Dung, ngươi nói, ca ca của ngươi đối với ngư nhân đều tốt như thế, sao lại đối xử xấu với ta? Tên đáng chết xấu xa đó, lại, lại nhân lúc ta tắm đến bắt ta!" Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, Oánh Hoặc tràn đầy phẫn uất, nhìn chẳng giống như đang bệnh chút nào. Nghe nàng than oán, Quỳnh Dung cũng không lập tức phụ họa, cúi đầu suy nghĩ một chút, Quỳnh Dung nghiêm túc nói với vị tỷ tỷ đang tức giận: "Oánh Hoặc tỷ tỷ, nếu như tỷ là bằng hữu của ca ca, tỷ bị người xấu bắt, ca ca nhất định cũng sẽ cứu tỷ". "Ca ca không phải người xấu!" "A..." Nghe tiểu nha đầu ngây thơ nói như thế, ma tộc công chúa không biết phản bác sao, chỉ a một tiếng, sau đó im lặng xuất thần. Lại qua một lúc, Oánh Hoặc mới lại lên tiếng: "Ngươi nói ca ca của ngươi không phải người xấu, vậy tỷ tỷ sao?" Nghe Oánh Hoặc hỏi như thế, Quỳnh Dung có chút ngập ngừng, ngượng ngịu lấy tay vẽ vẽ trên đất, đáp: "Khả năng là: trừ phi..." "Trừ phi sao?" Thấy tiểu muội muội muốn nói lại ngưng, ma tộc công chúa hơi khẩn trương, lắng tai nghe: "Trừ phi..." "Trừ phi không phải!" "..." Đợi khi mặt trời về tây, Tứ hải đường chủ tốn nửa ngày câu cá cuối cùng cũng quay về nhà. Vào nhà đem cá đi rửa sạch, sau đó khứa thành nhiều sớ trên thân cá rồi đem hấp. Ai nói thuốc hay khó nuốt? Món thuốc này không những dễ ăn mà còn rất thơm ngon. Quỳnh Dung ham ăn, ăn không nghỉ miệng. Tỉnh Ngôn nhắc nó: "Quỳnh Dung, không cần ăn quá nhiều đâu, muội có thể cất mai ăn tiếp mà". "vâng vâng!" Tiểu nữ oa lên tiếng đáp, nhưng kì quái phát hiện cái miệng của mình không nghe theo điều khiển của bản thân, cứ ăn mải ăn miết. Thấy như thế, thiếu niên biết loài cá này rất bổ, sợ Quỳnh Dung ăn nhiều không tốt, chỉ đành bịa chuyện dọa nó, nói nếu ăn nhiều nhất định sẽ bị ma nhân bắt ăn thịt. "Muội biết không, ma tộc thích nhất là ăn thịt trẻ con!" Lúc nói lời này, Tỉnh Ngôn nhìn nhìn qua bên kia, ngụ ý nơi này cũng có một ma nhân ăn thịt trẻ con. Nghe y nói như thế, Quỳnh Dung cũng không khỏi ngừng ăn, len lén quan sát Oánh Hoặc. Chỉ là, sau khi nhìn dung mạo xinh đẹp của Oánh Hoặc, tiểu nha đầu lại bắt đầu ăn tiếp. Thấy như thế, Tỉnh Ngôn chỉ đành gia tăng mức độ hăm dọa: "Quỳnh Dung, muội còn ăn tiếp thế nào cũng biến thành mập thù lù đó!" Lần này đe dọa đã có hiệu quả: nghe ca ca nói, tiểu Quỳnh Dung suy nghĩ một lúc thì đặt đũa xuống, ngoan ngoãn chạy đi súc miệng. Sau khi ăn cá xong, Oánh Hoặc cuối cùng cũng hạ sốt, chỉ là, trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng lại nghe một mùi hôi nồng đang tỏa đến trước mặt. Cố gắng hé mắt ra thì thấy thiếu niên đang cầm một vật gì đó xanh um đến bôi trên mặt nàng. "Ta không cần!" Nghe mùi thuốc hôi như thế, Oánh Hoặc muốn nôn mửa. Vừa nghĩ đến thứ gớm ghiếc đó bôi lên da mặt mịn màng của mình, Oánh Hoặc không khỏi hoảng hốt, dùng hết sức vùng vẫy né tránh. "Quỳnh Dung, giúp ta giữ cô ấy!" Thiếu niên chẳng chút thương hương tiếc ngọc, dưới sự giúp sức của Quỳnh Dung, đè chặt lấy ma nữ, sau đó cẩn thận bôi khắp mặt Oánh Hoặc, vừa bôi vừa nói: "Cô chớ có làm loạn. Cô xem mặt mũi tóc tai của cô nhếch nhác thế nào, nếu để hai bên mặt mọc ra hai đốm hồng thì cả đời này đừng mong lấy chồng nữa!" Nghe đến đây, tiểu ma nữ mắt tím tóc đỏ cũng không duy trì nổi, chìm vào cơn mê luôn, không kịp nghe mấy câu sau của thiếu niên: "Khắc khắc, vạn nhất vì trên mặt cô xuất hiện ban đỏ, ma châu trưởng lão không chịu lỗ, chỉ đồng ý đổi về một người thì làm sao..." Lại một ngày nữa trôi qua, chỉ cần kiên nhẫn thêm một ngày là có thể đem con tin phiền phức này đi đổi lấy Linh Y, Tuyết Nghi về rồi. "Phù, xong trường phong ba này, ta phải tập trung tìm Thủy tinh linh, tranh thủ quay về Thiên điểu nhai, sống những ngày tháng an ổn vui vẻ..." Mang suy nghĩ như thế, Tứ hải đường chủ mệt mỏi cũng trong tiếng trùng rỉ rả, từ từ chìm vào giấc ngủ. Chỉ là, thiếu niên đang điềm tĩnh ngủ không hề hay biết, nơi giang hà hồ hải cách đây vạn dặm, có một trường điều binh khiển tướng quy mô to lớn, đang tiến hành hết sức khẩn trương.