TIÊN LỘ YÊN TRẦN Nguyên tác: Quản Bình Triều. Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam Quyển 13 -----o0o----- Chương 210:Thái thanh thần thủ, huy vi khiếu hổ chi phong. Đây là lần đầu tiên Tỉnh Ngôn nhìn thấy nguyệt hoa kì dị như thế, trong ánh sáng đỏ rực của nó phủ xuống, phảng phất ngửi được trong không khí loáng thoáng có mùi tanh. Phi thân lên đến Sâm hồng thai cao vời vợi này, nhưng hình như vẫn chưa đến được nơi tổ chức Ma châu đại hội. Hiện tại con đường đá dưới chân bọn họ đang có khói trắng mù mù bốc lên, hai bên đường có rất nhiều thạch trụ cự đại xếp la liệt không theo thứ tự. Do bị huyết sắc nguyệt quang bao phủ nên khó biết rõ màu sắc thực sự của những cây trụ này, chỉ cảm giác chúng như những cự nhân toàn thân đầy máu, đang lạnh lùng quan sát đoàn người trên đường. Lần đầu bước đi trong quỷ cảnh kì bí như thế, nhìn những thạch trụ tắm mình trong huyết sắc nguyệt quang, trong lòng Tỉnh Ngôn không tự chủ nảy sinh ý sợ hãi. Tuy có ý kinh sợ, nhưng quay đầu nhìn lại con đường đã qua, thấy bên trên là mây đỏ phủ tầng tầng, bản thân thì đang ở trên đỉnh cao vạn trượng, bên dưới còn có biển lửa mênh mông, sớm đã không có đường lui. Nghĩ đến điểm này, Tỉnh Ngôn lại trấn tĩnh, nhìn mấy cô gái đang thấp thỏm đi sau mình, Tỉnh Ngôn hít sâu một hơi, lại cất bước đi tới. Đang khi sải bước dứt khoát, thiếu niên đã bình tĩnh trở lại, không ngờ dưới chân trơn nhẫy, sém chút nữa đã trợt ngã. "Chuyện gì?" Nhanh chóng tập trung tinh thần, ổn định thân hình, Tỉnh Ngôn hết sức kinh ngạc. Bởi vì trong sát na vừa rồi, dường như trong lòng cảm thấy chán nản, đầu óc chợt choáng váng. Lúc này tuy y chưa biết nhiều về pháp lực cảnh giới, nhưng vừa rồi bản thân đã điều chỉnh tâm tư ổn thỏa, sao có thể đang đi mà trợt chân được chứ? Lúc này cũng không thích hợp để nghĩ nhiều, Tỉnh Ngôn liền trấn tĩnh lại, tiếp tục tiến tới. Lúc này, những cô gái bên cạnh y đều không phát hiện, trong sát na vừa rồi, huyết sắc nguyệt luân trong thiên không, đột nhiên như có một tia hồng quang lóe qua, liền đó hộ tâm kính của hắc sắc ma giáp vốn đang ảm đảm vô quang, trong chớp mắt như có một đạo hồng sắc điện mang thần tốc lướt qua, sau đó những hoa văn thần bí trên ma giáp có một tia hồng quang ẩn ẩn lưu chuyển không dễ phát giác, phảng phất như hô ứng cùng ma nguyệt trên trời. Đi trong rừng huyết sắc thạch trụ một lúc, không bao lâu Tỉnh Ngôn thấy một thạch trường vuông vức rộng rãi bày ra trước mặt. Thạch trường này dường như còn rộng hơn cả quảng trường trên Phi Vân đỉnh ở La Phù sơn, hơi nhô khỏi mặt Sâm hồng thai. Lúc này, trên thạch trường hỏa quang dày đặc, trong đó hắc ảnh trập trùng, tựa như có không ít người đang di động. Ở không trung trên thạch trường, có rất nhiều ma cầm phi thú đập cánh lượn vòng. Nhìn ma ảnh trùng trùng trong hỏa quang, Tỉnh Ngôn nhớ lại hỏa linh hiểm trở dưới Thiên hỏa phong, hiện tại phát hiện ở đây có quá nhiều yêu quái, không khỏi thầm kinh hãi. "Mặc kệ, cứ tiến tới rồi tính tiếp". Đến lúc này, ý chí ngang ngạnh không sợ trời không sợ đất của y lại nổi lên, hất đầu lên ngang tàng bước vào thạch trường. Lúc này Tỉnh Ngôn đã tháo mũ trụ trên đầu xuống, bởi vì quan sát các ma quái đều vận y phục nghiêm túc, nếu không tháo mũ trụ xuống thì e là quá khoa trương. Đợi khi bước vào trong trường, Tỉnh Ngôn mới phát giác Ma châu đại hội đã bắt đầu, hiện tại trong trường tiếng giao đàm khắp nơi. Lúc bước vào thạch trường cũng chẳng thấy có ai đến hỏi han cật vấn, cảnh tượng hệt như một bãi đất trống ở quê mà mọi người đang ngồi hóng mát, chẳng ai cấm cản người khác tham gia. Thấy tình hình này, vị ma thần vốn chuẩn bị một bài thuyết từ hợp lý không khỏi có chút thất vọng trong lòng. Đương nhiên, tuy không có người hỏi tới, nhưng Tỉnh Ngôn cảm giác rất rõ vào sát na bản thân bước lên thạch trường, khoảng một trăm ma chúng đang bàn tán xôn xao đều như cảm ứng được mà chợt ngừng câu chuyện trong thoáng chốc, sau đó lại tiếp tục trao đổi. Đợi khi Tỉnh Ngôn dẫn hai người Quỳnh Dung, Tuyết Nghi di chuyển vào trong thạch trường, mới phát hiện bên trong có sắp đặt rất nhiều bàn ghế bằng đá thô sơ. Quanh những cái bàn đá này đều có từng nhóm ma chúng tụ hội, vừa thưởng thức những món ăn bày biện trên bàn, vừa trao đổi những tin tức có được. Xen kẽ trong không gian là những cây đuốc sáng rực mà khi đến gần quan sát mới phát hiện thì ra đó chính là những cây lửa đã chứng kiến trên đường đến đây. Lúc vừa bắt đầu, Tỉnh Ngôn rất ngạc nhiên trước sự rời rạc của Ma châu đại hội này. Theo kinh nghiệm của y, Ma châu đại hội chắc phải có một cái đài cao có thể có mấy tiền bối đức cao vọng trọng ở trên giảng diễn, sau đó những hậu sanh tiểu bối theo thứ tự ra mặt, hoặc hỏi vấn đề không hiểu, hoặc lên đài diễn thuyết. Chí ít cũng phải giống thần yến ở Nam hải, chủ nhân ngồi ở vị trí chủ tiệc, ba vài ca vũ ẩm thực. Nhưng hiện tại, Ma châu đại hội nổi tiếng lại giống như một nắm cát rời, bắt đầu đã lâu mà cả Ma châu trưởng lão lên phát biểu khai hội cũng không có. Chỉ bất quá, đợi thêm một chút, Tỉnh Ngôn liền phát hiện, những ma chúng thần quái đang tụ tập giao đàm ở quanh rất có ấn tượng. Lúc bọn họ nói chuyện thì không những chỉ lên tiếng, tay chân đồng thời còn múa may, diễn giải quan điểm pháp thuật của bản thân. Hiển nhiên, những kẻ này đều là hạng có ma lực cao cường. Tỉnh Ngôn quan sát những tầng quang lóe sáng như chớp ở xung quanh, tuy quang đoàn bạo liệt nhưng đều ở trong sự khống chế của chủ nhân, đến khi đối phương quan sát xong thì mới thu lại quang cầu cường đại của mình. Thấy năng lực điều khiển pháp lực như chơi của bọn họ, Tỉnh Ngôn không khỏi thầm tắc lưỡi. Còn những ma linh đến từ khắp nơi, một khi bản thân đã giảng diễn xong vấn đề của mình, thấy đối phương không có thắc mắc gì thì lập tức chuyển sang nhóm khác để tiếp tục quảng bác kiến văn. Tình cảnh ở đây hoàn toàn khác với kiểu cách mỹ lệ sang trọng trong thần yến ở Nam hải. Cẩn thận quan sát đám linh quái một hồi, vị đường chủ đạo môn giả trang đến dự hội dần bình tĩnh, dẫn theo ba cô gái đi dạo khắp thạch trường. Lúc này Tỉnh Ngôn đi đầu, ba cô gái tay nắm tay đi phía sau, gương mặt ai cũng vừa tò mò vừa khẩn trương. Dạo quanh một lúc, Tỉnh Ngôn phát hiện ở sát bên ma thai, có tám khối hắc thạch bi to lớn đứng sừng sững án theo phương vị bát quái. Trên thạch bi tạo hình thiên nhiên đó đều có khắc một câu theo lối chữ triện lớn. Đi qua một vòng, Tỉnh Ngôn đọc được tám câu: "Lãm thiên địa chi u áo" "Thống vạn vật chi duy cương" "Cửu âm dương chi biến hóa" "Hiển ngũ đức chi tinh quang" "Dược thanh long vu thương hải" "Hoan bạch hổ vu kim sơn" "Tạc nham thạch nhi vi thất" "Thác cao dương dĩ dưỡng tiên". Tuy đây là Linh châu ma đàn, nhưng tám câu này lại biểu hiện đại nghĩa lẫm nhiên. Chỉ bất quá tám câu đó lại do dòng dung nham đỏ rực chầm chậm chảy như rắn bò tạo thành, khiến cho nội dung dù đầy vẻ chính khí vẫn gây cho người xem một cảm giác yêu dị khó tả. Lúc xem mấy tấm thạch bi, Tỉnh Ngôn bỗng phát hiện Quỳnh Dung cũng giống như y, đang ngẩng đầu chăm chú quan sát hỏa nhiệt bia văn. Thấy bộ dạng nghiên cứu nghiêm túc của nó, Tỉnh Ngôn đành lên tiếng: "Đi được chưa muội!" Lại thong thả đi thêm một lúc, quan sát rõ cảnh vật trên thạch trường, Tỉnh Ngôn cũng dần dần bắt đầu lưu tâm đến đối đáp của đám ma quái. Y tìm một chỗ đang bàn luận có kiểu nói dễ nghe để gia nhập, lắng nghe chủ đề bàn luận của hội ma quái này. Vừa lắng nghe, y vừa tự châm cho mình một chén rượu, hớp thử một ngụm rượu có màu đỏ như máu. Đợi rượu ngấm vào bụng, Tỉnh Ngôn mới phát hiện rượu này tuy màu sắc khiếp người, nhưng khi uống vào lại cực kỳ thơm ngọt thuần hòa. Chỉ là tuy rượu uống rất ngon, nhưng thân vẫn đang ở nơi hiểm địa, không thể tùy ý buông thả. Sau khi hớp một ngụm, Tỉnh Ngôn lại đặt chén rượu xuống. Khi sức nóng của mỹ tửu dần lan trong bụng, Tỉnh Ngôn nghe được đám ma linh hình dạng quái đản chính là đang đàm luận thế nào là thiên đạo. Nghe đến chủ đề này, Tỉnh Ngôn cũng thấy hứng thú, lập tức nghiêm túc lắng nghe. Lúc này, Linh Y, Tuyết Nghi, còn có Quỳnh Dung hiếu động, hiện thấy Tỉnh Ngôn nhập bọn với ma linh thì cũng tự đi tìm một khối đá trắng ở gần đó ngồi xuống, lặng yên nghe bọn họ nói chuyện. Trong ánh hỏa quang dao động, mấy nữ hài nhân đang quan sát cử chỉ của thiếu niên không hề nhận ra, tư thái uyển chuyển như dao hoa chiếu thủy của bọn họ đang thu hút sự chú ý của các linh quái quanh đó. Thế là, tự nhiên có không ít linh quái tiến đến bắt chuyện, thậm chí có linh quái phóng túng còn đề nghị kết thành uyên lữ với Tuyết Nghi. Chỉ là, tuy mấy linh quái đó nói năng phóng túng, nhưng mấy người Tuyết Nghi cũng nhìn ra bọn chúng không hề có ác ý, do đó cũng chỉ che miệng cười, không hề nổi giận. Đương nhiên, bọn Linh Y không hề biết, đám ma thần tiến đến đó không hề đàng hoàng như bọn họ nghĩ. Bọn chúng hiện không có cử động vô lễ là vì bọn chúng đang nảy sinh cảm giác sợ hãi. Khi bọn chúng tiến đến gần mấy nữ hài này, đặc biệt từ tiểu nha đầu ngây thơ vui vẻ trong bọn, tự nhiên trong lòng sinh ra cảm giác sợ sệt không thể kháng cự được. Bên phía Tỉnh Ngôn, sau một lúc lắng nghe đám linh quái bàn luận, y dần dần cảm thấy không phục. Thì ra mấy linh quái đang đàm luận thiên đạo đó, mở miệng là nói khùng nói điên, cứ muốn làm theo con đường nghịch thiên. Tuy Tỉnh Ngôn sinh tính thoáng đãng, thường ngày đọc sách cũng chẳng câu nệ, tham khảo rất nhiều trường phái. Chỉ bất quá, cái gọi là đạo bất đồng khó cùng mưu, y dù sao cũng là môn đồ tam thanh chính đạo, trên La Phù sơn giảng cầu đạo thuận thiên, lúc này nghe đám ma nhân bên cạnh đâm đầu nghiên cứu làm thế nào nghịch thiên, lập tức cảm thấy không được thoải mái. Kiên nhẫn nghe thêm một lúc, khi đến lượt tên quái đầu hổ mình người nói hăng văng cả nước bọt thì Tỉnh Ngôn cũng không còn nhịn nổi, lên tiếng thêm mấy câu thuận thiên tham gia vào. Tiếp đó, những linh quái bị hổ đầu quái tranh nói đang định bỏ đi lập tức ngừng bước, tiếp tục nghe bọn họ tranh luận. Đương nhiên, Tỉnh Ngôn chỉ là nói sơ khởi vài câu, nhưng hổ đầu quái đó lại chẳng nghe vào, tranh cãi ầm cả lên. Thấy bản thân không kiềm chế nói ra mấy câu lại khiến ồn ào như thế, Tỉnh Ngôn cũng cảm thấy xấu hổ. Đang đưa mắt ngó lơ xung quanh thì chợt nghe phía sau có thanh âm trầm trầm như vọng từ trong động cất lên: "Vị ma huynh này, kì thật Xích hổ sơn thần nói cũng không sai". "Ách?" "Phải biết đạo lý thiên đạo vốn như một thể mà hai mặt. Người thường đều nói phải thuận thiên đạo, không biết cũng như âm dương lưỡng nghi, thuận thiên đạo hay nghịch thiên, diệt thiên, cũng là thiên địa chính đạo". Nghe câu nói mới mẻ đó, Tỉnh Ngôn vội quay đầu nhìn. Thì ra đang có một vị lão giả thân hình cao lớn đứng sau lưng y, người khoác áo bào đen, bên trên thêu mây, sấm màu bạc. Trên mặt lão tuy hai mặt tinh nhuận có thần, nhưng sắc mặt lại như tờ giấy vàng nhạt. Tuy cất tiếng nói nhưng hai gò má chẳng chút động đậy. Ngoài chỗ đặc dị đó, lão giả này vừa nhìn thì thấy đầu tóc đỏ rực, nhưng quan sát kỹ thì phát hiện mái tóc đỏ đó lại là hỏa diễm bốc cháy. "Lão đầu này là ai?" Thấy tình hình này, Tỉnh Ngôn thầm kinh ngạc. Chỉ bất quá tuy thấy lão giả đó tựa hồ lai lịch không nhỏ nhưng y cũng chẳng e sợ gì, vẫn bảo trì quan điểm của bản thân, nói tất cả sinh linh trên thế gian, chỉ có thuận thiên mới có thể sinh tồn trường cửu được. Cũng chỉ có thuận thiên tu hành mới có khả năng đạt được tầng cao nhất của ma đạo. Thấy Tỉnh Ngôn lúc biện giải khí độ rất ung dung, lão giả mặt vàng không những không giận mà còn thầm kinh ngạc. Suy nghĩ một lát, lão vẫn không động thanh sắc nói: "Tiểu huynh đệ dường như không tin hỗn độn nghịch thiên chi lực có thể giúp ma kĩ của chúng ta cường đại? Vậy chúng ta phải chăng nên thử xem sao". Nói xong, lão giả đó nhìn Xích hổ sơn thần đang liếm liếm mép, nói: "Xích hổ lão đệ xin cho mượn Khai sơn ảo phủ dùng một chút". Nghe Hắc bào lão giả nói, Tỉnh Ngôn kinh ngạc phát hiện, Xích hổ sơn thần ở trước mặt bỗng nhiên mặt xám ngoét, thân hình khôi vĩ lập tức như thấp xuống một nữa. Lúc đang kì quái thì thấy thần quái đó biểu tình ngoài mặt xúi quẩy, cúi đầu lấy cái búa dắt ở hông đưa lên, nhưng ngập ngừng một chút, lấy hết dũng khí nhỏ giọng cầu khẩn hắc bào lão giả: "Trưởng lão ở trên, kì thật cây thiết phủ nhỏ bé của tiểu thần thật là một vật bất tường...Mỗi lần bạt xuất, nó đều phải uống ba chén máu, bằng không thì không cát lợi..." Nghe hắn nói như thế, Tỉnh Ngôn mới chú ý cây đại phủ của hắn, bề mặt huyết ca quang ẩn ẩn, rõ ràng đã uống máu rất nhiều. Đang cẩn thận quan sát thì nghe hắc bào lão giả bên cạnh cười lớn: "Dễ làm thôi!" Thoại âm chưa dứt đã thấy Khai sơn phủ đột nhiên bay lên, mang theo tiếng kêu quỷ dị vọt lên không trung đỏ rực. Nháy mắt, lúc chủ nhân của nó còn đang ủ rủ thì ma phủ đã bay trở về tay của hắc bào trưởng lão. Lúc này nhìn lại, Tỉnh Ngôn phát hiện trên mặt phủ vốn đen bóng, đã tẩm huyết thủy đỏ tươi, đang không ngừng nhỏ lộp bộp xuống đất. Thấy thần sắc ngơ ngác của Tỉnh Ngôn, hắc bào trưởng lão giải thích: "Đây là máu trong rừng nhân mộc. Mấy nhân mộc này đã sắp tu thành nhân thân huyết nhục rồi". Nghe được lời này, lại nhìn tiên huyết lâm li, trong lòng Tỉnh Ngôn dâng lên cảm giác bất nhẫn. Lúc này, dần dần có nhiều ma quái đến vây quanh. Trong ánh mắt chờ đợi của bọn họ, hắc bào trưởng lão cũng chẳng quan tâm đến Hổ đầu sơn thần lòng đau đến râu hổ run run, hét khẽ một tiếng, ác phủ trong tay trái lập tức đằng không bay lên kèm theo vài tia hỏa tinh tung tóe. Khi mấy tia hỏa tinh này xuất hiện, Tỉnh Ngôn lập tức cảm giác thạch trường dưới chân đột ngột rung động. "Chẳng lẽ bọn chúng có liên quan?" Đang suy nghĩ thì thấy Hắc bào lão giả đó cười nói với mình: "Mời xem cho rõ, đây là hỗn độn hỏa loạn chi lực!" Thoại âm vừa dứt, chúng nhân liền cảm giác trước mắt hoa lên, ma vân trên trời lập tức chuyển loạn, sau đó cảnh vật loại khôi phục lại như thường. Đợi khi mấy ma quái linh lực cường đại hồi thần lại, mới phát hiện cây phủ mệnh danh là huyết ma binh trong tay trưởng lão đã trở thành một cục sắc chẳng có chút sinh cơ nào. Thấy tình cảnh như thế, chúng ma vây quanh đều kinh tâm. Bởi vì bọn họ đều nghe nói, Khai sơn ảo phủ của Xích hổ sơn thần, ma linh ký sanh trong đó đặc biệt cường đại, nếu như không có loạn ma chi lực trừ khử cửu u huyền minh, quyết không thể chỉ trong nháy mắt quét sạch sinh cơ của huyết ma linh. Trong tiếng ồn ào kinh thán của chúng nhân, tên sơn thần xúi quẩy thương tiếc binh khí bị hủy thì biểu tình như có tang, âu sầu ủ rủ. Đương nhiên Tỉnh Ngôn không hề biết nội tình. Thấy hắc bào trưởng lão trong lúc cười nói trảm thủ nhân mộc, sau đó chỉ trong nháy mắt đã hủy binh khí của người khác, trong lòng y bỗng dâng lên sự căm phẫn. Lại nghĩ đến tai họa của Hổ đầu ma quái là do y mà ra, Tỉnh Ngôn hết sức xấu hổ. Thấy hắc bào trưởng lão cầm khối sắt nhìn mình cười cười, ý như muốn y nhận thua. Thấy tình cảnh đó, Tỉnh Ngôn suy nghĩ nhanh, kiềm chế phẫn nộ trong lòng, cũng mỉm cười đáp lại. Chỉ bất quá, lúc này y đã thầm vận Thái hoa đạo lực trong tay, tức thì một cổ thanh lực xuất ra, "Xoạt" một tiếng, cách không đoạt lấy khối sắt trong tay lão giả đó. Thấy hành động của y, lão giả không khỏi giật mình. Bất quá sau đó lão lại cảm thấy hứng thú, vẫn cười cười quan sát Tỉnh Ngôn. Lúc này, xung quanh bọn họ đã có tới ba vòng người vây quanh. Thấy thiếu niên dám đoạt vật trong tay hắc bào lão giả, đám ma quái kinh tâm quan sát thiếu niên biểu diễn thế nào. Chứng kiến tình cảnh nhiệt náo trước mặt, tiểu Quỳnh Dung vốn ngoan ngoãn ở bên tỷ tỷ cũng chạy nhanh qua, rẽ đám đông tiến vào, chạy đến trước xem ca ca biểu diễn. Khi chúng nhân chăm chú quan sát, trong tay Tỉnh Ngôn đột nhiên xuất hiện mấy điểm ngân quang, chuyển động quanh khối sắt đó. Trong dạ không ám sắc, bảy điểm ngân mang như hàn tinh đang chiếu theo một quỹ đạo chứ không phải chuyển động hỗn loạn. Không khí lặng đi chốc lát, sau đó chúng nhân nghe thiếu niên điềm đạm nói: "Trưởng lão, nhân gian có câu Cổ mộc ngàn năm, hủy trong chốc lát, khí vật thế gian này, hủy thì dễ, lập mới khó". Thoại âm chưa dứt, trước mắt chúng nhân ngân quang loáng qua, sau đó đã thấy khối sắt vô tri trong tay thiếu niên đột nhiên như bừng lên sinh khí. So với thời gian biểu diễn vừa rồi của hắc bào trưởng lão, hành động của thiếu niên còn nhanh hơn nhiều. Thế là khi tinh quang tiêu biến, ma phủ đã hồi phục lại xích hồng quang ảnh, vị Xích hổ sơn thần đang đau lòng đột nhiên há miệng lắp bắp: "Đây, đây..." Xích hổ sơn thần trong lúc kinh ngạc, chỉ phát được hai tiếng như tiếng hổ gào. Thì ra, hắc phủ trong tay Ma giáp thiếu niên trước mặt đã trở lại hình trạng ban đầu quen thuộc với hắn. Chỗ bất đồng duy nhất đó là trên mặt phủ vốn ẩn ẩn huyết sắc, hiện tại đã chuyển thành thanh quang thần dị. Thấy tình trạng đó, Xích hổ ma thần như thấy được lão bằng hữu của mình phục sinh, vui sướng gào lên "Oa oa". Trong tình cảnh đoàn viên vui vẻ đó, chúng nhân bỗng nghe có thanh âm trẻ con trong trẻo cất lên: "Lão gia gia...liệu có thể biến cái búa đó lại lần nữa hay không? Vừa rồi ca ca làm nhanh quá, tôi còn chưa kịp thấy rõ!" "..." Nghe kiến nghị đáng sợ đó, chủ nhân ma phủ vội chạy tới giật lấy ái phủ trong tay thếu niên về, hai tay ôm chặt trong lòng, bộ dạng rất kiên quyết. Thấy hành động của hắn, lại thấy ma phủ đã trở lại như cũ, hắc bào trưởng lão cười khà khà, nhìn thiếu niên tán dương: "Hay cho câu hủy thì dễ, lập mới khó!" "Kì thật tiểu lão vừa rồi cũng không có lòng hủy vật. Hành động vừa rồi, thứ nhất là vì tranh luận với ngươi, thứ nhì là vì huyết phủ của vị Xích hổ lão huynh đã tàn hại vô số sinh linh, ảnh hưởng xấu đến thanh danh ma tộc ta. Hôm nay trưởng lão ta chính là muốn mượn cớ để hủy nó thôi". Ma vực trưởng lão chân chính là người trong ma tộc lại mở miệng nói hai chữ ma tộc chẳng chút húy kỵ. Bọn họ chẳng giống như lời đồn của dân gian, truyền ngôn nói nếu có ai dám ở trước ma nhân nói một chữ "Ma", lập tức tiểu mệnh khó giữ. Lại nói hắc bào lão giả, nhìn Hổ quái sơn thần hổ thẹn trước mặt, đột nhiên nhỏ giọng lẩm nhẩm như nói với bản thân: "Cũng tốt, đã có chính khí, như thế cũng không còn là cấm vật..." Lẩm nhẩm đến chỗ này, vị ma tộc trưởng lão có mái tóc phát lửa đó cúi đầu im lặng lúc lâu, sau đó bỗng ngẩng đầu, mỉm cười với Tỉnh Ngôn, nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi có Bắc đẩu chi lực, vốn là rất đáng mừng. Chỉ là" Ngừng một chút, sau đó thốt ra những lời kinh tâm động phách: "Ngươi có biết, trên bầu trời rộng lớn, Nam đẩu chủ sinh cơ, Bắc đẩu chủ tử khí. Hôm nay ngươi đã hấp thụ Bắc đẩu thất tinh thần hoa, chỉ sợ đã động đến Thiên sát tinh, cái ngày thây phơi ngàn dặm, máu chảy thành sông đã không còn xa rồi!"