TIÊN LỘ YÊN TRẦN Nguyên tác: Quản Bình Triều. Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam Quyển 13 -----o0o----- Chương 208:Mạn vụ phi không, tá vân long dĩ thừa phong. Tỉnh Ngôn mặc vào hắc sắc ma giáp "Mượn" ở Dương Châu miếu, tâm tư bình tĩnh, đưa mắt nhìn sóng biển ầm ào vạn dặm bên dưới. Lần này là lần thứ nhì vượt không ngang biển, nhưng nhìn thấy mây trắng lướt qua ngang người, tâm tình vẫn kích động như lúc đầu. Tiểu Quỳnh Dung cũng chẳng hiếu động như bình thường, hiện đang ôm lấy tay vịn trên xe, thò đầu chuyên tâm nhìn xuống dưới. Khi mọi thứ đều như thường, Tỉnh Ngôn không biết vì sao, trong lòng đột nhiên kinh hãi. Chỉ bất quá suy nghĩ nhanh qua, y liền kêu Linh Y ngừng long xa. Thấy Tỉnh Ngôn khẩn trương như thế, Linh Y không biết nguyên nhân, sau khi điều khiển long mã dừng lại, mê hoặc hỏi y: "Có chuyện gì à?" Linh Y, ta hồ đồ rồi. Lần này chúng ta trà trộn vào Ma châu đoạt long mã về, sao có thể ngồi long mã xa chứ?" Đạo lý này thật quá rõ ràng, vừa nghe y nhắc nhở, Linh Y lập tức bừng tỉnh. Chống tay vào cằm suy nghĩ một chút, nàng càng thêm lo lắng: "Tỉnh Ngôn, nói như thế chúng ta không chỉ không thể ngồi long xa, còn phải tìm cho ngươi một vật cưỡi nữa!" "Hả? Vì sao?" "Bởi vì ta nghe cha ta nói, Ma châu đại hội mà chúng ta định trà trộn vào, những ma quái đến phó hội đều có ma kĩ hàng cầm phục thú. Nếu bốn người chúng ta đi người không đến, nhất định khiến bọn chúng chú ý. Hà huống" Nói đến đây Linh Y hơi ngập ngừng, lưỡng lự nói: "Hà huống nếu không có thần kị phi thiên, đại hải mênh mông trước mặt, các người làm sao có thể bay qua!" "Cái này..." Nghe Linh Y nói, Tỉnh Ngôn tức thì cũng thấy lo lắng. Khi không khí có phần căng thẳng, cô nhóc Quỳnh Dung nãy giờ ôm lấy tay vịn xe không dám động, thấy ca ca gặp vấn đề nan giải, lập tức ngồi dậy tự đề cử mình: "Vậy để quỳnh Dung làm vật cỡi cho ca ca!" Hưng phấn nói xong, nó thấy đám ca ca, tỷ tỷ của nó, ai nấy đều hiện thần sắc cổ quái, lúc này mới nhớ đến gương mặt sưng phù của mình lúc mới học bay. Trên mặt đỏ bừng, Quỳnh Dung vội bổ sung: "Đường chủ ca ca, kì thật sau này muội lén luyện rất lâu rồi!" Đến lúc này Quỳnh Dung bỗng có chút hối hận, bản thân lén trốn đi luyện tập, thật không nên giấu ca ca không để ca ca biết. Thấy nó nhiệt tình, Tỉnh Ngôn có chút dở khóc dở cười. Thấy bộ dạng ngây thơ của tiểu nha đầu, y lắc đầu cười nói: "Quỳnh Dung muội muội, đa tạ hảo ý của muội. Chỉ bất quá hiện tại muội còn nhỏ, đợi sau này muội lớn hãy nói". Thấy Quỳnh Dung nóng lòng muốn thử, Tỉnh Ngôn chỉ đành khéo léo ngăn cản ý định của nó.Lúc này Linh Y cũng nói thêm vào: "Đúng thế...Quỳnh Dung muội hiện còn nhỏ, đợi thêm mấy năm nữa..." "Vậy ca ca nói nhớ giữ lời..." Thấy mọi người đều ngăn cản, Quỳnh Dung chỉ đành dừng ý định của mình, lên tiếng nhắc nhở ca ca giữ lời hứa. Khi Tỉnh Ngôn dùng lời thề đã quá quen để bảo đảm, nhìn bộ dạng ấm ức của tiểu nữ oa, cảm thấy vô cùng khả ái. Chỉ là, khi Linh Y ở bên che miệng cười thầm thì tự nhiên cảm thấy cả người không được tự tại. Linh Y bằng vào linh giác đưa mắt nhìn, phát hiện thiếu niên giáp trụ đen ngòm đang chăm chú nhìn mình. Thấy vậy, Linh Y xấu hổ mắng: "Tỉnh Ngôn ngươi làm gì nhìn ta chăm chăm như thế? Chẳng lẽ trên mặt ta có vết bẩn à?" Đang khi xấu hổ, Long nữ thông minh nhạy bén bỗng động tâm: "Không đúng! Tên ngốc này chưa từng nhìn ta như thế...A, thì ra là chuyện này!" "Hừ hừ, tên khốn đáng ghét, dám nghĩ đến chuyện đem long tộc công chúa tôn quý ta làm vật cỡi!” Đột ngột nghĩ thông nguyên nhân, Long cung công chúa lập tức khôi phục bản tính điêu ngoa, đứng lên chống tay ngang hông, trừng mắt mắng Tỉnh Ngôn: "Không cho ngươi hiểu sai chủ ý của ta!" "Sao thế? Chuyện khác thì có thể, riêng chuyện này vì sao không được!" ... Không nói đến cơn giận của Linh Y, đại ước chừng nửa buổi thì thấy trong biển mây mênh mông trên thượng không đông nam đại hải, đột nhiên xuất hiện một đường mây hình rồng. Trong đường mây đó, đang có một du long được mây đen bao quanh, uốn lượn xé tầng tầng mây ra, phá không bay về hướng đông nam. Sinh linh tôn quý không biết từ nơi nào đến này, khắp thân thể ẩn trong một tầng vân vụ hắc sắc, không thể nhìn rõ hình dạng của nó. Tuy không biết linh vật hình trạng tựa rồng này từ đâu đến, nhưng trên đường mây tịch liêu, trong tiếng gió vù vù còn có tiếng người thoang thoảng. Nghe thanh âm, tựa như là một thiếu niên đang lải nhải than oán: "Linh Y à, cô có thể bay chậm chút không? Bay nhanh quá làm ta chóng cả mặt..." "...!!" Đối với thỉnh cầu hợp lý như thế, hồi đáp lại là một trận chấn động kịch liệt, sau đó cái đuôi như hắc ngọc của du long dưới người y bỗng vẫy mạnh, hắt băng tuyết tung tóe trong mây, tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy. Với tốc độ trong lúc giận dỗi, chẳng bao lâu ba người ngồi trên thân rồng đã nhìn thấy hải ngoại Ma châu trong truyền thuyết. Nhìn qua tầng tầng vân vụ băng hàn trôi qua trước mắt, thiếu niên cưỡi rồng thấy trong sóng biển trùng trùng bao la phía trước, đột nhiên dâng lên một đoàn vân vụ đỏ rực vô cùng to lớn, đang phập phù theo sóng biển. Trong xích vân đó, hồng quang bao phủ, ánh ra mặt biển xanh biếc, tạo nên một thế giới đỏ rực rộng lớn. Theo tốc độ của thần long đang cưỡi, quang huy đỏ rực đó càng lúc càng rộng, dần dần phủ hết cả tầm nhìn của bản thân. Thấy kì cảnh thần ảo như thế, trong lòng Tỉnh Ngôn bất giác vọng lên lời tóm tắt của Linh Y về Lê Linh Châu: "Tiên châu Lê Linh, gió cuộn khắp nơi, chướng khí vây quanh, ngày đêm lửa cháy, gió lớn thổi mãnh liệt, mưa cỡ nào cũng không thể dập tắt..." Đối chiếu miêu tả đặc biệt như thế, lúc nhìn thấy xích vân từng đoàn trôi nổi không ngừng, Tỉnh Ngôn biết bọn họ đã đến mục tiêu của chuyến đi. "Quỳnh Dung, Tuyết Nghi, bám chặt vào!" Thấy rất nhanh đã đến nơi, Tỉnh Ngôn nhắc hai cô gái một trước một sau bám chặt. Nghe y nhắc nhở, tiểu Quỳnh Dung ngồi trong lòng y vội ôm lấy đôi sừng, còn thiếu nữ phía sau, ngần ngừ một chút cũng vòng hai tay ôm chặt lấy y. Tuy đường nét của Lê Linh Châu đã xuất hiện từ xa, nhưng khoảng cách đến đó vẫn còn xa. Chỉ bất quá lúc này, trên không trung thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài nhân vật kì hình quái trạng hô khiếu vượt qua, bay về phía Ma châu hỏa khí trùng thiên. Mãi đến lúc này Tỉnh Ngôn mới phát hiện, những ma quái dị linh bay ngang qua, không hề cảm nhận được sự đáng sợ âm sâm. Ngược lại, xem ra còn rất trang nghiêm thần thánh. Chẳng hạn như con sói đen có cánh vừa bay qua, đôi cánh đen hai bên sườn đã được chủ nhân cố ý tạo ra ngân huy lấp lánh, trông rất thánh khiết hoàn hảo. Thấy như thế, Tỉnh Ngôn thu dần pháp lực, màn hắc sắc vân vụ quanh thân Linh Y giảm đi rất nhiều. Đợi khi đáp xuống châu đảo khắp nơi đều là hồng thạch, long hình do Linh Y hóa thành cũng giống như các vật cưỡi của các ma linh đến phó hội, chầm chậm bay theo chủ nhân bước dưới đất. Vì để biểu đạt sự tôn kính đối với Lê Linh Châu trưởng lão, tất cả khách đến đều xuống vật cưỡi, đi bộ trên nền lưu li thạch hồng quang sặc sỡ. Giống như những gì đã dự liệu trước, trên bãi biển Ma châu không hề có bóng vũ sĩ canh gác. Tất cả khách nhân sau khi đến nơi thì lũ lượt tự tiến về trung tâm đảo. Tuy không biết "Linh Châu đại hội" này vì sao không cần dùng thiếp mời, nhưng Tỉnh Ngôn vẫn thản nhiên đi sau đám khách nhân diện mục quái đản đó. Vừa đi Tỉnh Ngôn vừa lưu ý đám khách nhân nói chuyện. Đám dị linh đến từ hoang châu dã trạch ngữ âm lộn xộn khó hiểu, nhưng cố lắng nghe một lúc thì vẫn loáng thoáng hiểu được, bọn họ nói đến nơi tổ chức Linh Châu đại hội: Thiên hỏa phong, Sâm hồng thai. Tuy mấy chữ mà thiếu niên nghĩ trong đầu chưa chắc đúng, nhưng nghe âm tiết cũng đại trí là như thế. Trên đường đi, nhìn đám yêu ma diện mục quỷ dị cách không xa, trong lòng Tỉnh Ngôn không khỏi sợ hãi. Chỉ bất quá y lại không biết, trong lúc y đang lo sợ không yên thì đám ma quái đến phó hội đó, thấy bộ dạng ma vương hiếm thấy của y, cũng đang thầm đoán trong đầu, đoán y là ma thần một cõi nào đó. Nói đến, các lộ yêu ma hợp ý với Lê trưởng lão đến đây, tuy bọn chúng đều là "Ma tộc", nhưng tên nào tên nấy đều là linh giả hùng mạnh ở đủ các giới nhân thần yêu quỷ. Đám yêu ma quỷ linh này không biết vì nguyên nhân gì mà tụ hợp lại một chỗ, nghe lệnh của một nơi thần bí gọi là "Ma Đô". Chính vì tộc loại đa tạp, cho nên những ma khách này trong mắt Tỉnh Ngôn, hình trạng vô cùng khác biệt. Trên đường gặp phải, yêu thú ma linh có diện mạo tuấn mỹ cũng có, hình dạng thú vật cũng có...Thỉnh thoảng một trận âm phong thổi qua, nếu chăm chú quan sát, còn có thể phát hiện có ma quái diện mạo liên tục biến đổi. Trầm mặc theo đám ma quái đó đi tới trước, qua một hiệp cốc chỉ đủ kẽ hở qua lọt một người, sau đó lại qua một khu rừng kì dị. Cây cối mọc loạn trên nền sơn nham hồng sắc, lá cây thân cây có màu da người, quả cây lại đầy đủ ngũ quan, giống như đầu người. Từ bên đường nhìn sang, những quả hình mặt người đó như đang mỉm cười, đúng là "Tươi cười như hoa". Thấy quả cây mặt người đáng yêu như thế, Quỳnh Dung toàn thân y phục đen tuyền, từ bên cạnh Ma vương ca ca chạy sang bên đó nói chuyện cùng quả cây mặt người đó. Cũng không biết tiểu nha đầu nói chuyện gì, Tỉnh Ngôn còn chưa kịp ngăn cản thì đã thấy đám quả cây phát tiếng cười lớn. Trong tiếng cười oa oa, có mấy quả cười lớn nhất lục bục rơi xuống, nhảy tưng tưng trên mặt đá. Còn không kịp để Tỉnh Ngôn quan sát, mấy quả cây mặt người đó chớp mắt đã hóa thành một đống nước đỏ. Nhìn màu sắc vũng nước, cũng không biết là nước quả hay là máu tươi nữa. Thấy tình cảnh đáng sợ đó, Quỳnh Dung cũng bị dọa giật mình, vội ngoan ngoãn chạy về bên cạnh ca ca, không dám nói chuyện nữa. Thấy đám quả cây rơi xuống đất hóa thành vũng máu quỷ dị, tiểu nha đầu im lặng như thóc, còn ca ca của nó thì gia tăng cảnh giới. Bước chân vào chỗ xa lạ, hòa vào đám ma quái đáng sợ, dù y lớn gan cũng không khỏi có chút sợ hãi. Nhìn những ma linh kì hình dị tướng lũ lượt nối nhau đi, thế là vị thiếu niên vốn cho rằng đã có kế hoạch tốt, lúc này trong lòng bỗng dâng lên mấy phần hàn ý!