Tiên Lộ Yên Trần
Chương 199
TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 13
-----o0o-----
Chương 198:Thừa nguyệt bộ lâm, ngẫu nhập bất phục chi địa.
Khi Tỉnh Ngôn cùng Linh Y đến được Nam Hải mênh mông thì mặt trời đã xuống biển tây, trên mặt biển mênh mông phản chiếu ánh tà đỏ rực. Gió biển ù ù, vạt áo Tỉnh Ngôn lất phất trong gió.
Đến Nam Hải long vực, Linh Y đang định hạ xe ngựa xuống sóng biển, thì nghe hai tiếng "Bẹp bẹp", bỗng có mấy vật từ trời sa xuống, rơi vào trong sóng biển bên cạnh bọn họ.
Hai người Tỉnh Ngôn nghe tiếng quay đầu nhìn, thì thấy một vị lão giả khăn xanh áo đỏ đang vùng vẫy trong sóng biển. Ở bên cạnh lão là hai con thủy điểu to lớn, đang ngửa bụng lên trời. Nhìn bộ dạng như con vịt của bọn chúng, chắc là hai con vịt trời thể hình to lớn.
Thấy có người rơi xuống biển, Tỉnh Ngôn đang định nhảy xuống cứu người. Đang định khởi thân thì phát giác thiếu nữ bên cạnh chẳng hề quan tâm, cứ ở đó cười trộm. Thấy thần tình cổ quái của nàng, Tỉnh Ngôn biết có điểm lạ, cũng kiên nhẫn yên tĩnh quan sát.
Sau khi cười trộm một hồi, Linh Y mới hướng vào trong sóng biển trùng trùng, la lớn:
"Lưu bộ lão thần tiên, hôm nay ngài cũng đến phó hội sao?"
Thoại âm chưa dứt, bỗng thấy lão giả vốn vùng vẫy nhếch nhác trong sóng lớn, đột nhiên vọt người lên, trong nháy mắt đã đứng trước cổ xe bọn họ.
Đợi lão đứng vững, cũng không đợi đáp lời, Linh Y nhìn hai con thú lớn hình vịt đó, tò mò hỏi tiếp:
"Lưu bộ tiên, hai con vịt này là vật cưỡi của ông?"
Nghe lời này của Linh Y, tiên nhân áo đỏ đứng trên đầu sóng nhấp nhô, trên mặt có chút lúng túng. Đợi trấn định lại, lão mới vui vẻ hồi đáp:
"Không sai, Tứ độc long nữ quả nhiên có nhãn lực tốt! Hai con thần điểu này đúng là vật cưỡi mới của bổn tiên. Bất quá bọn chúng không phải là vịt trời, mà gọi là "Man Man".
Vừa nói đến chỗ này, hai con thủy điểu nổi lềnh bềnh trên mặt biển, con trước con sau lần lượt kêu "Man", "Man", tựa hồ đang chứng minh cho lời nói của chủ nhân bọn chúng.
Nhìn hai con Man Man giỏi hiểu tính người đó, Lưu bộ tiên vuốt râu cằm, dương dương tự đắc:
"Khà khà, tiểu công chúa có chỗ không biết, Man Man điểu này sát cánh mà bay, rất là khó kiếm, may mà bổn tiên trước khi đi dự tiệc Nam Hải tìm được hai con. Lúc đầu phối hợp còn chưa hoàn hảo, hại bổn tiên té một cú chổng vó".
Nghe lời này, Tỉnh Ngôn lưu ý quan sát một chút, mới phát hiện hai con Man Man mà Lưu bộ tiên nói, đều chỉ có một cánh một mắt. Chẳng trách, tiên nhân áo đỏ trước mặt nói nhất định phải tìm được hai con.
Đợi Lưu bộ tiên gào thét hai con vật cưỡi, đạp chân lên chúng nhập thủy mà đi, Linh Y mới nói Tỉnh Ngôn biết, thì ra Lưu bộ tiên này cũng là một tiên nhân cổ quái, tuy lão giỏi nhất là thuật thần hành, nhưng rất thích thuần hóa kì cầm quái thú để làm vật cưỡi. Chỉ bất quá, so với thuật thần hành chớp mắt đi ngàn dặm của lão mà nói, thuật thuần hóa quái thú mà lão luôn tự hào là cũng ngang ngửa với thuật thần hành, dưới con mắt của Linh Y, trình độ điều khiển thú điểu của lão, còn thua cả tiểu Quỳnh Dung!
Khi Linh Y kể mấy chuyện linh tinh trong giới thần tiên, Tỉnh Ngôn lại đang nghĩ đến đôi Man Man điểu vừa rồi, quả thật là càn khôn mênh mông, không gì không có!
Sau khi gặp Lưu bộ tiên không lâu, Tỉnh Ngôn cùng Linh Y cũng ngự long mã xa, rẽ nước mà đi, di chuyển đến thâm xứ trong Nam Hải long vực. So với lúc trên bầu trời, khi vào trong nước, bốn thớt long mã lại mạnh mẽ như rồng, còn không để Tỉnh Ngôn nhìn rõ cảnh vật xung quanh thì đã thấy thần câu đột nhiên lao nhanh đến trước, mang bọn họ lẫn xe hướng về một nơi khí đoàn sắc lam sáng rỡ phía trước. Sau đó, chỉ nghe một tiếng "Rầm" vang động, cổ xe bốn ngựa của bọn họ đã trong vòng sáng của ngàn vạn đóa lam khí tung bay, nhập vào một chỗ kì dị.
"Đây chính là Nam Hải long cung".
Linh Y ở bên hơi thở như lan, nhẹ nhàng thông báo.
Nghe được câu này, mắt nhìn cung điện hoa lệ trước mặt, mũi hít vào thứ khí tinh khiết tựa như không khí xen lẫn hơi nước, Tỉnh Ngôn bỗng nhớ đến lần xuống Tứ độc long cung dưới đáy Bà dương hồ. Ở nơi này, trên con đường dưới đáy biển lót vỏ sỏ sáng rỡ, tảo biển hai bên đường xanh um, phảng phất như nhuộm ánh trăng nhàn nhạt.
Thấy ánh sáng giống như nguyệt hoa đó, Tỉnh Ngôn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên. Vừa nhìn, lập tức khiến y giật mình thất kinh.
Thì ra, lúc này phía trên đầu y, không phải là một vùng tối đen như y nghĩ. Ngược lại, dưới đáy biển rộng lớn vạn dặm, cũng chẳng khác gì trên thế gian, trên đầu cũng là một bầu không rộng lớn xanh nhạt. Trong bầu không lam sắc đó, cũng như trên thế gian, có một vầng trăng sáng đang tán phát quang hoa dìu dịu.
"Chẳng lẽ thần cung dưới đáy biển này, được kiến trúc ở một thế giới khác?"
Chứng kiến càn khôn dưới đáy biển, Tỉnh Ngôn không thể tưởng nổi.
Bất tri bất giác, bọn họ đã đến trước một cổng chào bằng ngọc thạch. Đến chỗ này, Tỉnh Ngôn nhìn thấy trên cây cột ngọc thạch trước cổng chào, có không ít thần thú cổ quái được buộc ở đó, trong đó có con tựa hổ tựa báo, đang gầm gừ bực tức không thôi.
Đến đây Linh Y cùng Tỉnh Ngôn xuống xe, dắt long mã vào một khóm tảo gần đó để chúng ăn, sau đó nàng kéo áo Tỉnh Ngôn, nhắc y mau nhanh chân.
Thế là trong không gian kỳ dị đó, chân không chạm đất phiêu hốt bước đi, lướt qua không ít nhân vật hình dáng kì lạ, không bao lâu, Tỉnh Ngôn cùng Linh Y đến trước một cung điện ẩn trong rừng san hô.
Cung điện này cũng mái cong cột thẳng, chẳng khác gì mấy điện đường chốn nhân gian. Chỉ là vật liệu xây dựng, không phải là gạch ngói mà là vỏ trai sò, khiến cả tòa cung điện lưu quang rạng rỡ, chiếu sáng cả rừng san hô vây quanh. Nghe Linh Y nói, cung điện trắng sáng này chính là nơi dùng để mở yến thưởng hoa đêm nay, "Linh nhị cung".
Đến rừng san hô bên ngoài Linh nhị cung, Tứ độc tiểu long nữ nãy giờ xâm xâm đi tới, lại bỗng nhiên dừng chân. Nhờ Tỉnh Ngôn kiểm tra cẩn thận trang phục bên ngoài coi đã chỉnh tề chưa, sau khi kiểm tra xong, Tứ độc công chúa mới yên tâm cùng y thong thả đi về phía cổng Linh nhị cung.
Bước vào cổng, yêu hoàn đón khách vừa xướng tên "Tứ độc công chúa Linh Y đến", Tỉnh Ngôn liền nghe trong cung điện sáng rỡ có tiếng cười lớn cất lên, sau đó có một thanh âm nam tử hùng hồn cất lên:
"Linh Y muội đến rồi à?"
Thoại âm chưa dứt, Tỉnh Ngôn thấy một nam tử cao lớn khoác áo bào trắng, đang từ trong sảnh cung đi về phía bọn họ.
Đợi gã đến gần, Tỉnh Ngôn mới nhìn rõ vị kim giáp thần nhân uy phong lẫm lẫm đó, nếu theo cách nhìn của thế gian, cũng chỉ gần ba mươi, xương gò má cao, mắt cắt mũi ưng, khí thế lẫm liệt hiếp người.
Tuy dung mạo người này không hề anh tuấn, nhưng phối hợp với thân hình cao lớn, lại không nộ mà uy, lộ ra một cổ anh khí hừng hực. Đứng trước mặt người này, dù Tỉnh Ngôn thường ngày lớn gan, lúc này cũng không khỏi có ý nể sợ.
Chỉ là, vị thiếu nữ bên cạnh y hoàn toàn bình thường. Thấy nam tử ra đón, lại không trực tiếp đáp lời mà nghiêng người thi lễ, sau đó nhìn vào mục quang nồng nhiệt của nam tử, ngữ khí bình thường đáp:
"Thì ra là Mạnh Chương thủy hầu. Xin hỏi Long gia gia gần đây có khỏe không?"
"...Khặc khặc!"
Nghe Linh Y hỏi, Nam Hải thủy hầu nhiệt tình mà đến có chút lúng túng. Hơi ngừng một chút, gã mới có chút cam chịu đáp:
"Linh Y muội muội, ta nói với muội nhiều lần rồi, muội gọi cha ta là Long bá bá là được. Luận bối phận, cha ta cũng cùng vai vế với cha muội thôi".
Nghe lời này của gã, lại nhìn thần thái của Nam Hải thủy hầu, Tỉnh Ngôn không khỏi kinh ngạc thầm:
Không ngờ Nam Hải long thần uy mãnh phi thường, ở trước mặt Linh Y lại biến thành ôn thuận như thế. Trong ngôn đàm cử chỉ, lại có chút không được tự nhiên, nói chuyện có vẻ hơi ấp a ấp úng.
Thấy tình hình trước mặt, Tỉnh Ngôn mới nhớ từng nghe Linh Y nói qua, trong Tứ Hải gì gì đó, ai không biết Tứ độc long nữ trước giờ lạnh lùng như băng sương, lạnh nhạt đãi người. Mỗi lần nghe nàng nhắc đến chuyện này, Tỉnh Ngôn nhìn thần sắc nửa giận nửa thẹn thùng của nàng thì chỉ nghe cho có mà thôi. Nào ngờ, đến hôm nay mới biết lời của nha đầu này e là không phải nói chơi.
Đang nghĩ chuyện cũ đến xuất thần, bỗng nghe vị thủy thần trước mặt có chút nghi hoặc hỏi:
"Linh Y, không biết vị này..."
"Y hả?"
Nghe Mạnh Chương hỏi Tỉnh Ngôn, Linh Y bỗng lộ sắc vui vẻ, mỉm cười đáp:
"Y gọi là Trương Tỉnh Ngôn, là hàng xóm gần thủy phủ của tôi, hiện tại tu tập đạo pháp trên Thượng Thanh cung, pháp lực rất là cao cường!"
"..."
Bỗng thấy thần nữ trước mặt tươi tắn như hoa, sóng mắt lưu chuyển, thủy hầu Mạnh Chương nhất thời nhìn đến ngẩn ngơ, quên cả đáp lời. Qua một lúc hồi thần lại, mới biết thiếu niên mặt mũi xán láng chỉ là một phàm nhân tu đạo, Mạnh Chương cũng chẳng theo lễ chào hỏi, chỉ quan tâm nói với Linh Y:
"Muội muội sao lại không cẩn thận như thế? Nếu không có Phù du tướng quân hộ vệ, vạn nhất trên đường gặp phải quỷ ma thì sao?"
Nghe ngữ khí quan tâm của Mạnh Chương, Linh Y có chút không thoải mái, hơi giận đáp:
"Ai, Mạnh đại ca lo xa rồi, trên thế gian này, đâu có nhiều yêu quái thế chứ!"
Tuy biết trong Nam Hải thủy vực thường có Chúc u quỷ quái quấy nhiễu, nhưng thấy Mạnh Chương ở tiệc thưởng hoa vẫn mặc quân phục, Linh Y cảm thấy hơi kì quái. Bất quá, nghe nàng giận dỗi như thế, Mạnh Chương lại chẳng để tâm, trong lòng chỉ vì mấy chữ "Mạnh đại ca" mà thầm vui vẻ.
Đúng vào lúc này, bỗng nghe góc sảnh có một trận tao động, tựa như có người nói chuyện, Linh Y nhìn thủy hầu đang ngẩn ngơ trước mặt, nói:
"Thủy hầu đại nhân, nói chuyện nãy giờ rồi, ngài mau đi chào hỏi khác nhân đi".
Nói xong, nàng cùng Tỉnh Ngôn đi đến một ngọc án trong sảnh ngồi xuống. Sau khi an tọa, hai người bọn họ liền nhìn về chỗ ồn ào vừa nghe.
Nhìn sang phía đó, Linh Y buột miệng nói:
"A, thì ra là Phu Chư, Minh Xà cãi lộn! Nếu là ta, không bao giờ cùng mời hai người đó".
"Ách?"
Nghe lời nói của Linh Y hơi cổ quái, Tỉnh Ngôn không hiểu, liền tò mò hỏi:
"Phu Chư, Minh Xà là thần tiên chốn nào? Vì sao không thể mời cùng lúc hai người?"
Thấy y nghi hoặc, Linh Y kiên nhẫn giải thích:
"Hai người này là một cặp tử đối đầu. Phu Chư đó, vốn là một con nai trắng bốn sừng, có thể triệu hoán đại thủy. Còn Minh Xà là một con rắn trắng bốn cánh, có pháp thuật gây đại hạn".
Nói đến chỗ này, Linh Y thở nhẹ một hơi:
"Ai...cũng không biết vì sao, cả hai đều là bạch sắc mà vừa chạm mặt đã trở thành oan gia..."
"Khặc khặc!"
Tuy kiến văn không rộng như Linh Y, nhưng nghe nàng than thở, Tỉnh Ngôn vẫn có chút dở khóc dở cười.
Đương nhiên, sự ồn ào đó cũng không kéo dài, khi Nam Hải thủy hầu uy nghiêm bước qua, trận cãi lộn đó lập tức tự động biến mất.
Nghe chủ nhân kiến nghị, hai vị thần tiên có thể triệu thủy, gây hạn đó, lập tức chia ra hai phía, ngồi ở hai vị trí cách xa nhau.
Bỏ qua mấy chuyện vụn vặt. Đợi sau khi khách nhân ổn định, Tỉnh Ngôn mới biết, rất không may, với thần lực của Nam Hải thủy hầu cũng tính sai kim hải đàm hoa ở long cung năm trăm năm mới khai hoa một lần. Thì ra, theo tính toán của Mạnh Chương, phải hai canh giờ nữa thì kim hải đàm hoa mới nở. Do đó, buổi tiệc thưởng hoa cũng phải lui lại hai canh giờ nữa.
Nghe nói lùi thời gian lại, những tiên tử thần nữ cũng dửng dưng không để ý, dù sao bọn họ đều là hạng uống gió ăn sương, đâu bao giờ bị đói bụng, tiệc bị lùi lại, bất quá chỉ là chậm hưởng dụng mỹ vị trân tu của Nam Hải long cung mà thôi.
Thế là trong đại sảnh lập tức ồn ào nổi lên. Những tiên nhân đến dự yến, nghe nói lúc này còn sớm, ai nấy tự tìm người quen của mình, tụ tập tán gẫu cùng nhau. Tự nhiên, trong đó không thể thiếu giọng nói ồm ồm truyền thụ cách thuần phục tiên cầm thần thú của Lưu bộ tiên. Còn bên cạnh lão, cũng có không ít tiên nhân hảo học kiên nhẫn lắng nghe.
Thấy đủ dạng thần tiên tụ tập lại nói chuyện, Thượng Thanh đường chủ lần đầu tham gia tự nhiên lắng tai nghe, hy vọng có thể nghe được phương cách tốt để tu tiên luyện đạo. Bất quá, dù muốn lắng nghe cũng không thể chuyên tâm được, thiếu nữ bên cạnh y sau mấy lần từ tuyệt lời mời của Nam Hải thủy hầu, cứ hào hứng trò chuyện cùng y.
Nhàn đàm như thế không kéo dài lâu. Qua một lúc thì có mấy nữ thần xinh đẹp bước qua, kêu Linh Y cùng đi thảo luận một chuyện quan trọng. Tuy ánh mắt nhạy bén của thiếu niên nhìn thấy trong tay mấy tiên tử đó, bất quá chỉ giấu mấy thứ trang sức kì lạ, nhưng nghe Linh Y hỏi ý kiến mình, y cũng gật đầu ưng thuận.
Thấy y không có ý kiến, Linh Y liền theo bọn họ. Tuy cũng chẳng có chuyện gì quan trọng nhưng cách biệt đã lâu, cũng có nhiều chuyện muốn kể cho nhau nghe. Khi gia nhập cùng bọn họ, Linh Y mới phát hiện, đề nghị đầu tiên của đám tỷ muội chính là khảo vấn nàng rốt cuộc có quan hệ thế nào với thiếu niên đó.
Không nhắc đến chuyện tò mò của các cô gái. Tỉnh Ngôn ngồi bên ngọc án đưa mắt quan sát bọn họ nói chuyện, mới biết bọn họ dù sao cũng không giống người thường, lúc nói chuyện cười đùa đều toát ra một cổ thần khí đoan trang nghiêm nghị.
"Trong những nữ nhân mà ta biết, đại khái cũng chỉ có Cứ Doanh, Quỳnh Dung, Tuyết Nghi, mới có dạng thần khí đó..."
Ngoài ra, cũng chỉ khi Linh Y gia nhập vào hội những tiên tử xinh đẹp đó, Tỉnh Ngôn mới phát hiện, thì ra Tứ độc long nữ quả là rất xinh đẹp. Ở cùng những tiên tử, ai nấy đều xinh như hoa, Linh Y vẫn nổi bật hẳn lên. Chẳng trách Nam Hải thủy hầu phải cho người lén vẽ nàng để ngắm.
Cứ ngồi yên lặng một mình như thế qua một lúc thì y bắt đầu cảm thấy có chút buồn chán. Thế là, đợi thêm chốc lát, Tỉnh Ngôn đứng lên, định đi ra rừng san hô bên ngoài Linh nhị cung ngắm nhìn cảnh biển.
Đi ra khỏi cổng cung, Tỉnh Ngôn thong thả dạo bộ vào trong rừng san hô lấp lánh. Cứ tùy ý mà đi như thế, bất tri bất giác đã đi rất xa.
Ngắm cảnh san hô chán chê, Tỉnh Ngôn chợt nhớ đã đi hơi lâu, định chuyển thân quay về. Chỉ là, sau khi đi qua mấy khúc quanh, y mới giật mình phát giác đã lạc đường...
Bất quá, may mà bản thân biết Thuấn thủy quyết, cho dù ở trong khí tức kì dị dưới đáy biển cũng có thể nhẹ nhàng di chuyển. Thế là Tỉnh Ngôn liền nhảy lên thượng không rừng san hô, nhắm chỗ phát tán hào quang, nhanh chóng di chuyển về phía đó.
Chỉ đáng tiếc, đợi khi y đến gần, thì phát hiện nơi đó chẳng qua chỉ là một vỏ trai rất lớn đang phát tán ánh sáng trắng. Thấy có người đến, con trai ngàn năm đó liền khép miệng lại, xung quanh lập tức trở nên ảm đạm.
Nhầm lẫn thêm mấy lần nữa, bất tri bất giác, thiếu niên lần đầu xuống Nam Hải long vực, đã cách Linh nhị cung càng lúc càng xa.
Ngay khi đang nôn nóng tìm đường, Tỉnh Ngôn bỗng thấy phía trước có một nơi xuất hiện hào quang, rất giống như Linh nhị cung. Thế là y vội niệm Thuất thủy quyết, di chuyển thẳng vào nơi đó.
Chỉ là, đợi khi ổn định thân hình thì phát hiện, bản thân đã đến một chỗ xa lạ như mộng như ảo!
Còn lúc này, ở một lối vào có núi bao quanh, có hai vỏ trai lớn màu trắng đồng thời mở nắp. Trong vỏ trai tinh khiết như tuyết đó, mỗi bên có một vị nữ tử chấp kiếm, đang đưa mắt nhìn nhau. Qua một lúc, một người nghi hoặc hỏi đồng bạn:
"Tỷ tỷ, vừa rồi tỷ có cảm giác được hình như có người xâm nhập cấm địa hay không?"
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
15 chương
654 chương
199 chương
45 chương
2480 chương
803 chương